• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

img src="https://static.trumtruyen.vip/chapter-image/37478/95901f7dac9a41842fcde2e55336ad28.jpg" width="3700" height="2000" layout="responsive">

Mấy phút sau, “cạch” một tiếng cửa biệt thự lại hở ra một khe nhỏ, một con mèo lông xù thăm dò xung quanh rồi chui ra, đôi mắt xanh lam nhìn xung quanh một lát rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.

Khác với lúc trước, trên cổ nó còn có thêm một cái khăn lụa gấm Vân Nam hình tam giác giống như là được chủ nhân đeo lên cho vậy, khiến bé mèo vốn đã đáng yêu nay lại càng sang trọng hơn.

Cái khăn màu xanh này chính là nơi ẩn nấp của Ngu Thất, tuy là khăn nhưng thật ra lại là một cái túi nhỏ vừa đủ để Ngu Thất ngồi vào. Trước khi rời đi Ngu Thất còn khép cửa lại, sau đó đau lòng dùng chút linh lực ít ỏi của mình để bày một trận pháp để cửa biệt thự nhìn như đang đóng không thể đi vào.

Cứ như vậy, cậu chỉ huy con mèo nhanh chóng chạy ra rời khỏi biệt thự. Tất nhiên trước khi lên đường Ngu Thất còn xem kỹ bản đồ An Đô trong phòng làm việc của Vệ Thập Mệnh, đồng thời còn dựa vào tivi để biết vị trí của nhà họ An, bởi vậy mục tiêu đầu tiên của cậu chính là nơi Lương Tân Chi tử vong.

Lúc con mèo đang chạy đi, Ngu Thất trong chiếc khăn nhìn ra thế giới bên ngoài. Chiếc khăn xanh này là sản phẩm đặc biệt của tộc Linh Tịch, sử dụng tơ tằm biển sâu thêu dệt cực kỳ tỉ mỉ.

Chiếc khăn lụa nhỏ chẳng những không sợ nước không sợ lửa mà còn có thể biến to nhỏ tùy ý, bung ra che khuất cả bầu trời, thu nhỏ lại chỉ bằng một chiếc lá cây, cho dù ở Thời không Hoàn mỹ thì cũng là vật quý báu khó tìm.

Cứ như vậy, giữa đường phố phồn hoa thỉnh thoảng lại có tiếng người khẽ hô lên vì thấy một con mèo băng qua đường, nhưng nhìn con mèo trắng như tuyết đeo một cái khăn xanh đắt đỏ kia thì không thể căm ghét được, còn có nhiều người còn vô thức muốn đưa tay xoa một cái.

Nhưng con mèo rất kiêu ngạo, dáng vẻ như nếu ngươi dám đụng vào trẫm thì trẫm sẽ thưởng cho một vuốt ngay. Nó thong dong bước qua, khi thấy đám người dừng ở ngã tư đường lại ngồi xuống hai chân trước chụm lại ngay ngắn, để sát đuôi vào người mình, cứ vậy mà bình tĩnh chờ đèn xanh rồi mới đi qua. Động tác đó đã khiến cho nhiều người sợ hãi thán phục, nhao nhao chủ động nhường chỗ cho nó, thậm chí lúc băng qua đường còn đi dạt sang hai bên phòng có chiếc xe nào đó đụng phải bé mèo.

Vu Giai Viễn là dân văn phòng bình thường, thấy có một con mèo ngồi cạnh chân mình thì vô thức lấy điện thoại ra quay lại, đồng thời còn ghi caption: Đến mèo còn biết chờ đèn đỏ, sao chúng ta còn không chịu tuân thủ luật giao thông?

Sau khi viết xong liền up lên Weibo, lúc đến công ty thì tắt điện thoại đi, lúc này cô còn không biết đoạn video này đã nhanh chóng được lan truyền trên mạng.

Con mèo bước chân thanh lịch, đầu ngẩng cao, bộ lông trắng toát, ánh mắt đầy khinh miệt, cộng thêm chiếc khăn tam giác tinh xảo kia lại khiến nó nổi tiếng hơn! Đồng thời sau đó còn được chế rất nhiều meme, thậm chí sau này còn khiến Ngu Thất có một mối quan hệ tốt, tất nhiên chuyện đó sau này rồi nói tiếp.

Mà lúc này chủ nhân của bé mèo còn không biết hoàng thượng nhà mình đã nổi tiếng rồi.

Ngu Thất cảm thấy loài người thật kỳ quái, không phải luật giao thông là do họ quyết định sao? Sao mình tuân thủ mà ngược lại còn thu hút ánh nhìn của người khác chứ. Nhưng con mèo bình tĩnh như vậy, nếu cậu không bình tĩnh thì sẽ rất mất mặt, thế là Ngu Thất tiếp tục rúc vào trong khăn choàng cổ cẩn thận quan sát thế giới mới này.



Bé mèo được Ngu Thất cho ăn linh thảo, tuy rằng linh trí chưa hoàn thiện được ngay nhưng cũng bắt đầu thức tỉnh, nếu sau này có nhiều cơ duyên thì có thể thoát khỏi cơ thể phàm trần hóa yêu.

Đến gần nơi ở của Lương Tân Chi, nơi đó cũng là một khu biệt thự, lúc này có không ít phóng viên vây quanh muốn thử vận may nhưng xung quanh biệt thự đều giăng dây cách ly nên không ai dám xâm nhập vào biệt thự để xem hiện trường.

Ngu Thất dạo quanh biệt thự một vòng, cuối cùng nhảy lên gốc cây tùng phía sau biệt thự lẻn vào từ cửa sổ đang mở.

Trong biệt thự còn có cảnh sát đang điều tra, ngoài ra còn có một người quen thuộc là Vệ Thập Mệnh nhưng dù sao chuyện đã xảy ra một khoảng thời gian rồi nên không còn nhiều người ở lại hiện trường.

Ngu Thất quan sát bố cục trong phòng, không có nhiều chỗ ẩn thân nên cậu dứt khoát để con mèo đi nghênh ngang, dù sao cậu chỉ cần xem toàn bộ căn phòng này một lần là đủ.

Lương Tân Chi chết trong phòng ngủ, bởi vậy trong phòng ngủ có nhiều người nhất. Ngu Thất điều tra những căn phòng khác một lần nhưng không phát hiện bất kỳ điểm khác lạ nào, điều khiến cậu bất ngờ là dường như trong mỗi phòng đều có treo ảnh của An Nhược Tố, vả lại mỗi bức ảnh đều được chụp rất hoàn hảo, có thể thấy được người chụp biết canh góc và thời gian, mà dưới góc phải mặt sau của mỗi tấm hình đều viết bốn chữ An Chi Nhược Tố.

Ngu Thất đi vòng quanh một vòng mà vẫn không phát hiện có điều gì khác lạ, chỉ cảm thấy trong phòng rất sạch sẽ, cực kỳ sạch sẽ, sạch đến mức không thể tin được.

Đi đến cửa phòng ngủ, còn chưa vào trong mà đã nhìn thấy ba người, trong đó có hai người mặc đồng phục, người còn lại chính là Vệ Thập Mệnh. Lúc này bọn họ đứng xung quanh giường quay lưng về phía cửa, chăn trên giường hơi lộn xộn, phía trên còn có dấu vết có người từng nằm, chắc chắn Lương Tân Chi chết ở đây.

Ngu Thất núp trong chiếc khăn choàng cổ hơi híp mắt lại, cậu cảm nhận được một nguồn năng lượng xa lạ, dường như nguồn năng lượng này đang dần tiêu tán. Cậu không kịp nghĩ nhiều mà để con mèo xông vào phòng ngủ, lựa một góc để thấy được toàn bộ giường, ngoại trừ chăn mền xốc xếch ra thì trên giường còn được một nguồn năng lượng lạ lẫm bao phủ.

Nguồn năng lượng này không giống với linh lực của cậu, không giống với năng lượng mà cậu thấy trên thế giới, cũng không giống với năng lượng của linh hồn đứa bé kia mà lại nhạt nhòa như sương mù sắp tản đi hết.

Dựa vào phản ứng của những người trong phòng rõ ràng là họ không nhìn thấy được thứ năng lượng này, Ngu Thất lấy làm lạ, lẽ nào thế giới này vẫn còn tồn tại một dạng biểu đạt năng lượng khác sao?

“Lương Tân Chi chết trên giường, không có vết thương ngoài da, khuôn mặt hoảng sợ, nhìn có vẻ trước khi chết anh ta đã rất sợ hãi, nguyên nhân tử vong chưa rõ, chúng tôi đã xem camera trong biệt thự rồi, không có người ngoài, trong nhà chỉ có một mình Lương Tân Chi sống, không rõ nguyên nhân tại sao lại sợ hãi...” Trong phòng có một người mặc đồng phục thuật lại tình huống cho Vệ Thâp Mệnh, lơ đãng nhìn thoáng qua cửa phòng, lập tức im bặt.

Hai người còn lại quay đầu nhìn thử thì thấy một con mèo màu trắng đang ngồi ở cửa phòng, vẻ mặt cao ngạo nhìn bọn họ, thậm chí vì đang nói mà dừng lại nên con mèo bất mãn kêu lên một tiếng, như đang trách móc “Đám phàm nhân ngu xuẩn, sao không nói nữa đi?”

Hai cảnh sát: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK