img src="https://static.trumtruyen.vip/chapter-image/37478/e0b06877629e3dc56fbe3dabcf80f898.jpg" width="3700" height="2000" layout="responsive">
Vệ Thập Mệnh vốn muốn lúc về nhà sẽ đưa bé mèo theo, kết quả vừa chớp mắt một cái con mèo đã vọt ra khỏi cửa sổ, thậm chí hắn chưa kịp đuổi theo mà đã nhanh chóng chạy đi mất. Vệ Thập Mệnh nhìn theo hướng mèo chạy thì lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhân của nó.
“Trương Triệu, mèo nhà cậu đang ở gần biệt thự Thanh Phủ.”
“Gì? Tôi sẽ đến ngay!” Chủ nhân bé mèo sốt sắng cúp điện thoại đi thẳng đến khu biệt thự, sau đó ở lại đến trưa, thậm chí suýt chút đã báo cảnh sát cũng không tìm thấy bé mèo nhà mình, mãi đến nửa đêm chán nản về nhà, đi đến trước cửa liền thấy hoàng thượng nhà mình ngồi trước cửa lạnh lùng kêu meo meo, dường như đang hỏi anh ta sao muộn như vậy mới về.
Trương Triệu: “...”
Trương Triệu mừng như điên chạy đến, ôm bé mèo định hít một hơi kết quả nó giơ chân chống lên mặt anh ta, ghét bỏ kêu meo meo liên tục.
Trương Triệu không thèm để ý, cưỡng ép lại gần hít lấy hít để, sau khi thỏa mãn mới lấy làm lạ nhìn cái khăn tam giác màu xanh trên cổ nó, đang định xem xem thì bị hoàng thượng cào một phát. Mặc dù không bị thương nhưng thái độ từ chối rất rõ ràng, Trương Triệu đành phải tạm thời bỏ cuộc mang mèo vào trong.
Trương Triệu vào nhà mở đèn lên, xem đi xem lại mèo nhà mình vẫn cảm thấy hơi không giống, chỉ là một chiếc khăn choàng cổ nhưng lại khiến bé mèo nhà mình nhìn tri thức hơn, không giống với những bạn mèo khác.
Trương Triệu nghiên cứu bé mèo nhà mình, cách đó không xa Ngu Thất cũng chào đón Vệ Thập Mệnh về nhà.
Vẫn như thường ngày, mặc dù Vệ Thập Mệnh đã mở cửa nhưng lại không vào ngay mà đứng ở cửa ra vào hút thuốc. Hắn vẫn chưa mở đèn lên, Ngu Thất dựa vào khả năng nhìn trong đêm của mình để nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Dường như cảm thấy bóng tối có thể che giấu đi tâm trạng của hắn, khuôn mặt bình tĩnh của Vệ Thập Mệnh giờ đây còn pha lẫn những tâm trạng ngày thường không thể thấy được. Có mệt mỏi, có hờ hững như một con báo đang ngủ gật, nếu quấy rầy nó thì chém giết hay liếc nhìn phải tùy vào tâm trạng.
Ngu Thất trong bể cá vẫy cái vây nhỏ hai lần, cảm thấy loài người thực sự là một sinh vật kỳ diệu, bọn họ có thể yếu ớt bị dọa đến chết như Lương Tân Chi nhưng cũng có thể chỉ cần dựa vào khung cửa cũng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm như Vệ Thập Mệnh. Bé cá vàng kim híp mắt lại vẫy đuôi bơi lội thong thả.
Vệ Thập Mệnh đứng ngoài dập thuốc xong mới vào nhà, hiện tại đã hơn mười giờ đêm, hắn nhanh chóng thay đồ rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Ngu Thất trong bể thấy vậy hóa thành người cá ghé sát lên mặt kính, thò đầu nhìn sang phía phòng tắm dỏng tai lắng nghe. Sau khi xác định có tiếng nước chảy cậu mới nhảy đến cạnh bàn trà mà Vệ Thập Mệnh vừa để điện thoại xuống. Cậu rơi bịch xuống sàn nhà, vẩy vẩy lắc lắc cái đuôi sau đó ủn mông leo lên.
Đôi mắt lập lòe ánh vàng của Ngu Thất nhìn điện thoại chằm chằm, cậu đưa tay ra, kết quả bàn tay nhỏ vừa chạm vào điện thoại thì màn hình sáng lên, đồng thời nhạc chuông vang dội khiến cậu ngã xuống bàn trà.
Một giây sau Ngu Thất vội ủn đuôi đến cạnh bể cá nhảy tõm vào trong, thậm chí vì dùng lực quá nhiều nên đụng phải thành bể. Cậu sợ đến mức dùng đuôi xoa xoa thành bể, sau khi xác định nó chưa vỡ thì mới thở phào.
Cửa phòng tắm mở ra, Ngu Thất đong đưa cái đuôi nhỏ quay sang phòng tắm nhả bong bóng.
Vệ Thập Mệnh chỉ quấn một cái khăn tắm, dáng người hoàn mỹ như được điêu khắc tỉ mỉ từng tấc một, cơ thể hắn vẫn còn ướt nước, giọt nước chảy dọc theo cơ bụng biến mất trong chiếc khăn tắm kia, hắn sải bước đi đến bàn trà cầm điện thoại lên.
Ngu Thất trừng mắt đến sắp rớt ra ngoài, khẽ hừ một tiếng rồi bơi vào góc tránh cặp mông của Vệ Thập Mệnh ngay trước bể cá. Cậu hơi ưỡn ngực nhỏ tỏ vẻ mình ở dạng người cũng trưởng thành như vậy, vóc dáng cũng xinh đẹp. Bé cá bơi vào trong góc nghịch cát, sẵn tiện nghe lén nội dung cuộc gọi.
Cuộc gọi cũng không kéo dài quá lâu, Vệ Thập Mệnh cúp điện thoại, phân phó người bên kia mang tài liệu đến sau đó vào lại phòng tắm, lần này Ngu Thất không dám nhảy ra sờ điện thoại nữa.
Quả nhiên mấy phút sau Vệ Thập Mệnh đã chuẩn bị xong, hắn thay áo ngủ cầm điện thoại vào phòng làm việc ở bên trong tận hai giờ, chờ lúc hắn đi ra thì bé cá trong bể đã nằm xuống ngủ khiến hắn giật mình, tưởng rằng cá của mình bị bệnh nên vội đến gần xem.
Kết quả cá trong bể như bị tiếng bước chân đánh thức nên lật người lại tiếp tục bơi lội, thậm chí còn xông về phía phát ra âm thanh nên đụng phải thành thủy tinh, xem ra vẫn còn rất khỏe khoắn.
Đến Vệ Thập Mệnh còn thấy đau trán giùm, dường như bé cá trong bể cũng vậy, nó bơi tại chỗ một lát rồi lại bơi vào góc.
Sau khi biết bé cá không bị gì Vệ Thập Mệnh mới về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ngu Thất liếc nhìn điện thoại trong tay Vệ Thập Mệnh lập tức tỉnh ngủ, thậm chí còn không quan tâm đến cơn ác mộng vừa nãy nữa mà lẳng lặng chờ đợi.
Một giờ khuya, cả biệt thự chìm trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất ở phòng khách, thỉnh thoảng còn có bóng cây lay động khiến ánh trăng màu bạc rơi rải rác trên nền nhà.
Có tiếng nước nho nhỏ, bé cá con nổi lên khỏi mặt nước vẫy đuôi một cái đã biến thành người cá leo ra khỏi bể, sau đó đáp đất đầy ngoạn mục.
Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh này lại vang lên chói tai, Ngu Thất sợ đến mức cong đuôi đứng im tại chỗ lắng nghe một lát, sau khi xác định Vệ Thập Mệnh không tỉnh lại thì mới thả lỏng cơ thể mình.
Cậu quan sát vị trí phòng ngủ, vì trong nhà chỉ có một mình Vệ Thập Mệnh nên hắn không đóng cửa phòng, điều này lại có lợi cho Ngu Thất sắp đột nhập lén dùng điện thoại.
Bé cá ủi ủi trên mặt đất như một con sâu róm, tốn rất nhiều sức lực mới đến được trước cửa phòng. Điện thoại hắn để trên tủ đầu giường, Ngu Thất không dám nhảy lên ngay vì sợ sẽ đánh thức Vệ Thập Mệnh nên khôn khéo kéo ngăn tủ ra leo lên trên như đang leo núi, cuối cùng cũng đến chỗ điện thoại.
Cậu dùng ngón út khẽ chạm vào màn hình, màn hình không sáng lên, thế là lại dạo quanh điện thoại một vòng mới tìm được nút nguồn, cậu nhẹ nhàng ấn một cái, màn hình lập tức bừng sáng.
Ngu Thất vội đi đến chắn trước điện thoại, muốn dùng thân xác nhỏ bé này ngăn ánh sáng từ màn hình. Sau đó cúi đầu nhìn, chỉ thấy có một dòng chữ: Xin dùng vân tay mở khóa hoặc nhập mật khẩu.
Ngu Thất: (╯^╰) Rõ ràng trên tivi không có diễn biến như vậy mà!
Bé cá bò quanh điện thoại hai vòng cuối cùng hít một hơi thật sâu nhìn sang đôi tay của Vệ Thập Mệnh, sau đó cố gắng nâng điện thoại lên vác xuống tủ, sau đó bò lên giường bên cạnh.
Nửa giờ sau, Ngu Thất đã khiêng điện thoại đến góc giường, cậu thận trọng dùng đuôi chạm vào Vệ Thập Mệnh một chút, lúc này mới chậm chạp vòng qua mền hắn đắp để tìm xem Vệ Thập Mệnh đang để tay ở đâu, cuối cùng lại bò lên chăn cực kỳ cẩn thận.
Trong lúc ngủ mơ Vệ Thập Mệnh hơi cau mày, Ngu Thất hoảng sợ đứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích. Cũng may có lẽ là do ban ngày quá mệt mỏi nên hắn không tỉnh lại mà nhanh chóng thở đều trở lại.
Trái tim nhỏ đập thình thịch, Ngu Thất lại gần tay Vệ Thập Mệnh, nhẹ nhàng để điện thoại dưới tay hắn, chỉnh một lát rồi ấn nút.
Tiếng mở khóa nhẹ nhàng vang lên khiến Ngu Thất mừng rỡ không thôi, lúc này Vệ Thập Mệnh lại trở mình, cậu vội vàng nâng điện thoại lên tránh né, mặc dù cuối cùng đuôi nhỏ bị đè lại nhưng vì chăn mền mềm mại nên cậu đã rút được đuôi ra, đồng thời còn trượt xuống dọc theo ga giường đáp đất an toàn, động tác cực kỳ lưu loát suôn sẻ.
Bé người cá đỡ điện thoại rời khỏi phòng ngủ đi đến một căn phòng khác xa hơn, cậu cong đuôi lên khép cửa lại mới dám thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cẩn thận nhấn màn hình một cái để nó không tắt nguồn.
Thứ cậu chờ mong đã lâu cuối cùng cũng đến tay, Ngu Thất vui vẻ lắc lắc đuôi, để điện thoại xuống mặt đất bằng phẳng rồi nhập số điện thoại mình đã thấy trên tivi rồi nhấn nút gọi, hai tay nhỏ chống trên đất lịch sự ghé sát điện thoại nhìn chằm chằm nó không rời.
Điện thoại vừa vang lên vài tiếng đã kết nối được, giọng nói của người bên kia vừa buồn ngủ vừa khó hiểu, hiển nhiên là không ngờ rằng muộn vậy rồi còn có người gọi điện, dù vậy nhưng vẫn hỏi: “Xin chào, bộ phận chăm sóc khách hàng Thiên Lãi Chi Âm sẽ phục vụ ngài, xin hỏi ngài cần gì ạ?”
Ngu Thất hít sâu một hơi: “Tôi muốn đặt trước một bộ thiết bị, loại được trải nghiệm miễn phí một tháng ấy.”
Bên kia im lặng hai giây, sau đó dùng giọng nói ngọt ngào lễ phép đáp: “Vâng ạ, vậy ngài có thể cho chúng tôi xin địa chỉ và tên người nhận không?”
“Tòa nhà V31 Tinh hà Thanh Mộng trung tâm An Đô, Ngu Thất...”
“Vâng, sẽ có một biểu mẫu điện tử gửi đến điện thoại của ngài, xin hãy điền thông tin chính xác, nếu có yêu cầu khác có thể ghi chú rõ.”
Đôi bên lại trò chuyện một lát, cuối cùng bên kia kết thúc cuộc trò chuyện. Ngu Thất chờ một lát quả nhiên nhận được một biểu mẫu điện tử, cậu mở lên đọc sơ qua, có lẽ là thời gian nhận hàng cụ thể, Ngu Thất điền xong lại gửi đi, đương nhiên phần số căn cước là cậu điền đại, đồng thời còn cố ý ghi thời gian nhận hàng là lúc mở phiên tòa xét xử An Nhược Tố.
Cậu xóa tin nhắn và lịch sử trò chuyện, khiêng điện thoại của Vệ Thập Mệnh về lại phòng ngủ, đồng thời đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, dùng đuôi mình lau sạch màn hình phòng trường hợp để lại dấu vân tay, dù sao trên tivi người ta đều làm như vậy.
Nhưng Ngu Thất đã suy nghĩ nhiều rồi, dấu nhỏ như vậy người bình thường nhìn cũng không nghĩ là dấu vân tay.
Cậu lại ủn người rời khỏi phòng ngủ trèo vào trong bể cá, Ngu Thất để cơ thể mình chậm rãi chìm xuống, bắt đầu phồng má lên tưởng tượng về một tương lai kiếm được nhiều tiền, thỏa mãn nhả bong bóng ra chìm vào giấc ngủ say. Trước khi ngủ còn lặng lẽ lấy sổ của mình ra ghi phải trả tiền điện thoại.
Danh Sách Chương: