img src="https://static.trumtruyen.vip/chapter-image/37478/8aac58ba33170b14a2cd84333c4c0ecc.jpg" width="3700" height="2000" layout="responsive">
Ở biệt thự nhà họ Vệ, bé cá nhỏ nằm trên ghế sô pha cũng sững sờ bị khí thế của Vệ Thập Mệnh thu hút, người như vậy đừng nói là loài người, ngay cả tộc Linh Tịch và tộc Hiên Khâu cũng rất hiếm thấy, kiểu người này vô cùng kỳ lạ, giống như trời sinh đã có khả năng quan sát nhạy bén, sự tự tin lật đổ thiên địa. Bé cá nhỏ giơ hai tay ra, ấn tượng của cậu về Vệ Thập Mệnh ngày càng thay đổi.
Tiếng của Vệ Thập Mệnh vang vọng trong tòa án, cả căn phòng im lặng như tờ, người nào người nấy đều đần ra. Cùng lúc đó trên mạng đã sôi trào nhiệt huyết, đó là Vệ Thập Mệnh, khí thế hùng hồn, giọng nói điềm tĩnh đến cực hạn, lời lẽ chắc chắn không kẽ hở, ngôn từ không dữ dội nhưng từng lời bào chữa của hắn lại như búa bổ, hắn nổi tiếng không chỉ vì xác suất phá án lên đến 100% mà còn vì năng lực khống chế cực kỳ tốt.
Có thể nói từ lúc bắt đầu phiên tòa thẩm vấn, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, sau khi Vệ Thập Mệnh thăm dò hắn đã nắm được suy đoán của Dư Thu Diệp và Tang Miêu Lan, đồng thời có thể phản biện lại, từ đó bình tĩnh nhìn thấu tất cả, lấn chiếm từng tấc từng chút một, dùng lời lẽ của mình lấn át đối phương.
Bão bình luận liên tục tăng lên với tốc độ chóng mặt, bình luận vừa hiện lên chưa kịp đọc hết đã bị đẩy đi.
“Anh Thập đẹp trai quá! Tôi như được nhìn thấy khí chất bậc đế vương ngày xưa vậy!”
“Chưa nói đến độ chênh lệch bằng chứng đưa ra, chỉ cần nhìn khí chất thôi cũng thấy không cùng đẳng cấp rồi, so với Vệ Thập Mệnh thì Tang Miêu Lan cũng chỉ là một đứa con nít.”
“Bằng chứng mà Vệ đại thần chuẩn bị vừa chính xác vừa hoàn hảo mọi mặt, đừng quên Vệ đại thần có quyền điều tra tài liệu mật cao nhất, chỉ cần Văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài điều tra thì không có gì là không tra ra được!”
“Sau này tôi sẽ là fan hâm mộ của anh Vệ!”
“Nếu những lời Vệ Thập Mệnh nói đều là sự thật vậy thì người phụ nữ Dư Thu Diệp này cũng quá đáng sợ rồi! Hổ dữ không ăn thịt con mà!”
“Bé con đáng thương quá.”
“...”
Tại phiên tòa thẩm vấn, cuối cùng nhân chứng Từ Tư Tư cũng luống cuống mở to mắt nhìn lên màn hình lớn đang chiếu bằng chứng của Vệ Thập Mệnh, đọc từng dòng từng chữ cuối cùng cũng tin mình không còn đường nào để trốn nữa. Khuôn mặt cô ấy đầy hụt hẫng ngây ra tại chỗ.
Vệ Thập Mệnh lại tiếp tục nói: “Từ đầu có thể cân nhắc giảm nhẹ hoặc giảm bớt tội, cô Từ Tư Tư, tôi sắp mở thùng hồ sơ thứ năm ra rồi, cô có cần thêm chút thời gian không?”
Từ Tư Tư đang cúi đầu, nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Vệ Thập Mệnh, trên bàn Vệ Thập Mệnh vẫn còn một chồng hồ sơ rất dày, hiện tại còn hai thùng chưa mở, cô ấy bắt đầu hô hấp khó khăn, vô thức nhếch miệng lên.
Nhưng không chờ Từ Tư Tư nói mà Tang Miêu Lan đã đứng dậy, “Thưa thẩm phán, phía nguyên cáo nghi ngờ về tính xác thực của bằng chứng mà bên bị cáo đưa ra, đề nghị xin được đối chất.”
Cuối cùng Dư Thu Diệp cũng thả lỏng một chút, Từ Tư Tư cũng không nói lời nào nữa mà ôm chút hy vọng nhìn về phía Tang Miêu Lan.
“Nguyên cáo có thể bắt đầu đối chất.”
Tính đến hiện tại Tang Miêu Lan là người điềm tĩnh nhất trong ba người, cho dù đã đến nước này nhưng cô ta vẫn rất tỉnh táo, “Những lời mà bên bị cáo nói đều dựa vào hiểu lầm giữa An Nhược Tố và Lương Tân Chi nhưng trước đó bị cáo đã từng nói rằng Lương Tân Chi đã biết đứa bé không phải là con mình từ trước, nếu đúng là vậy, Lương Tân Chi có thể trực tiếp đưa đứa bé đi xét nghiệm huyết thống rồi giải thích với An Nhược Tố nhưng anh ta lại không làm vậy, hiển nhiên lý lẽ của bên bị cáo không thể tin được. Giữa chuyện mẹ ruột âm mưu sắp đặt chuyện giết chết máu mủ của mình để tạo ra sự nghi ngờ với chuyện mẹ nuôi nghi ngờ chồng mình ngoại tình rồi thù hằn đứa bé, hiển nhiên vế sau có tính thuyết phục hơn! Nếu một vấn đề mà ngay cả điều kiện cơ bản cũng không thỏa mãn được vậy thì những lời giải thích phía sau đều vô nghĩ. Về phần thuốc ngủ, quan hệ giữa An Nhược Tố và Từ Tư Tư rất tốt, cũng có khả năng trong nhà An Nhược Tố có thuốc ngủ của Từ Tư Tư.”
Từ Tư Tư nghe mà hai mắt sáng lên giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Đúng! Tôi cũng không biết gì về chuyện thuốc ngủ. Quả thực hôm xảy ra sự việc tôi đã đến nhà họ An nhưng lúc nhìn thấy đứa bé thì nó đã ngủ rồi, bây giờ nghĩ lại lúc đó đứa nhỏ ngủ rất sâu, vì thế trước khi tôi đến có lẽ đã bị cho uống thuốc ngủ!”
Tang Miêu Lan thoáng hiện vẻ hài lòng, Dư Thu Diệp và Từ Tư Tư đều không phải là đồng đội ngu dốt không biết gì cả, cũng chính vì vậy Tang Miêu Lan mới có thể nắm lấy thời cơ, hai người phụ nữ này đều có dã tâm, vả lại đều đã tỉnh ngộ, chỉ cần cho họ chút cơ hội là sẽ cố gắng trèo lên trên.
“Bên nguyên cáo đã đối chất xong, mời bị cáo giải đáp.”
Tang Miêu Lan, Dư Thu Diệp và Từ Tư Tư cho rằng đã lật ngược được ván cờ, nhưng khi nhìn sang bên bị cáo lại phát hiện Vệ Thập Mệnh vẫn ung dung, An Nhược Tố vẫn hờ hững, còn những người khác trong văn phòng đều tỏ vẻ hóng kịch hay, trong lòng cô ta lập tức bất an, chưa đợi cô ta suy nghĩ thì Vệ Thập Mệnh đã mở thùng hồ sơ thứ năm ra.
Trong thùng có một số vật chứng và bức ảnh, cùng với tệp tài liệu giám định thật dày. Ngón tay thon dài của Vệ Thập Mệnh nhẹ nhàng lướt qua bức ảnh, đặt bức ảnh đầu tiên trước ống kính, kèm theo đó là một chiếc máy ghi âm.
“Đây là thứ mà tôi phát hiện trong biệt thự của An Nhược Tố, bên trong có ghi lại tiếng khóc của đứa bé ngay ngày nó tử vong, nhưng ngày vụ án xảy ra, lúc chúng tôi tiến hành kiểm tra trong xe lại không thấy một chiếc máy ghi âm nào, chứng tỏ trước khi chúng tôi đến hiện trường đã có người lấy nó đi rồi, mà khi đó người có thể bước vào trong xe nhưng không khiến mọi người hoài nghi chỉ có thể là An Nhược Tố và Từ Tư Tư.”
Vệ Thập Mệnh bỏ bức ảnh ra rồi tiếp tục lấy một tấm khác đặt dưới ống kính, “Đây là một bình sữa mới mà tôi tìm được trong thùng rác từ nhà họ An đến nơi ở của Từ Tư Tư. Một đứa trẻ tám tháng tuổi đương nhiên không thể nào dùng thuốc viên được, vì vậy chỉ có thể trộn với sữa bột, trên núm vú cao su vẫn còn nước bọt của đứa bé, thông qua kiểm tra DNA còn phát hiện dấu vân tay của Từ Tư Tư.”
“Không thể nào! Tôi đã đeo...” Từ Tư Tư vừa nhìn thấy bình sữa sắc mặt lập tức thay đổi, muốn phản bác nhưng may là lúc vừa thốt ra đã phản ứng kịp nên liền im bặt không nói gì thêm.
Vệ Thập Mệnh khẽ cười một tiếng, “Đã đeo găng tay đúng không? Khoảng thời gian mà An Nhược Tố cãi nhau với Lương Tân Chi đến khi thực hiện hành vi gây án rất ngắn, mặc dù đã tính toán từ lâu nhưng nếu đem bằng chứng phạm tội về nhà ngay hôm đó, với trạng thái tinh thần của Từ Tư Tư e là sẽ hoảng sợ chịu không nổi dù chỉ một ngày, thế là sau khi bàn bạc, quyết định xử lý bình sữa đó, chỉ cần tìm một nhà không có camera hoặc cửa hàng dành cho trẻ em vắng vẻ là được. Quả thực bình sữa không có dấu vân tay nhưng hộp sữa thì sao?”
Tiếp theo Vệ Thập Mệnh lấy một tấm hình ra, chính là tấm hình chụp hộp sữa, “Ngay mùa hè mà đeo găng tay đi mua đồ thì rất kỳ lạ, vì để khiến người khác không chú ý đến nên cô vẫn để tay trần mua hộp sữa, thế nên đã để lại dấu vân tay. Hộp sữa và bình sữa không nằm cùng một thùng rác nhưng sau khi đối chiếu so sánh có thể xác định là cùng một loại.”
Hành động của con người luôn gắn với tiêu dùng, bao gồm cả hành vi phạm tội. Sở dĩ Tác Tư Tiền có thể làm việc tại Văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài vì ngoại trừ khả năng điều tra tài chính vượt trội ra thì còn vì anh ấy có thể phát hiện những ghi chép chi tiêu bất hợp lý. Một bình sữa, một bình sữa bột chỉ với mấy trăm tệ, lúc Từ Tư Tư mua cũng không thể đoán ra được mấy trăm tệ mà cô ấy tiêu chính là điểm bất thường trong việc chi tiêu, từ đó bị Tác Tư Tiền tóm được, sau khi tiến hành điều tra thì tất cả mọi chuyện được giải quyết rất dễ dàng.
Văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài không chỉ đáng sợ ở chỗ bọn họ có người lãnh đạo với xác suất phá án 100% mà còn vì mỗi một thành viên đều có địa vị và sức ảnh hưởng không thể thay thế. Đây là đánh giá của mọi người về văn phòng sau này, còn hiện tại mọi người vẫn chưa thể hiểu được hết bọn họ.
Đến đây, Từ Tư Tư đã không thể nói gì thêm, bằng chứng này cho dù là Tang Miêu Lan lắc léo lanh lẹ cũng không thể phản bác lại được, dường như Từ Tư Tư đã bị định tội rồi.
Là nhân chứng duy nhất, lời khép tội của Từ Tư Tư có thể quyết định hướng đi của vụ án. Cô ấy cúi đầu, khuôn mặt hơi nhăn nhó, không ai biết cô ấy đang nghĩ gì cả nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, “Đúng! Là tôi cho đứa bé uống thuốc ngủ, nhưng tất cả mọi chuyện tôi làm đều là do An Nhược Tố sai khiến! Như ban đầu tôi đã nói! Là cô ấy ép tôi! Tôi nói dối được sao?”
Trương Kha nghe xong suýt chút nữa đã xông lên đánh người, mặt cậu ta đỏ bừng cố gắng kiềm chế lại, nhưng vì La Phù Nhược đang ấn vai cậu ta xuống nên phải ngồi lại trên ghế, “Nhóc con, đây là lần đầu tiên chính thức tham dự phiên tòa thẩm vấn mà muốn gây rắc rối rồi à?'
“Chị La.”
La Phù Nhược nhìn Trương Kha.
Trương Kha lập tức sửa lại: Anh! Quan trọng là người phụ nữ này quá xem thường người khác rồi! Cô ta điên hay sao? Đến nước này còn không chịu nói thật, cục diện đã hoàn toàn bất lợi cho bọn họ.”
La Phù Nhược nhìn về phía nhân chứng, “Ai nói là hoàn toàn bất lợi, ít nhất trong lòng cô ta cảm thấy dễ chịu. Cả đời này đã không bằng An Nhược Tố nhưng ít nhất giờ phút này cô ta đang nắm vận mệnh của thân chủ trong tay. Lúc một người ghét bỏ cậu, cho dù cậu chết thì người kia thấy thi thể cậu vẫn cảm thấy chướng mắt. Ở với bọn tôi lâu ngày cậu sẽ phát hiện ra nhân tính của con người phức tạp hơn cậu tưởng tượng, còn muốn nói đạo lý gì nữa.”
Danh Sách Chương: