Cậu bị Tông Trạch Thịnh cứng rắn chặn lại rồi bế bổng lên, đặt ở trên vai.
Trần Thọ tay đấm chân đá lộn xộn ở trên vai anh, vừa kêu vừa la: "Tôi tự đi!" Tông Trạch Thịnh phòng ngừa cậu đá phải chân mình, ôm thật chặt lấy đùi cậu.
Người qua đường dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ.
Mạnh Tân Phàm thanh toán và Khương Chính Minh phía sau cũng đã đuổi kịp, sau khi đi vào trong khách sạn, Trần Thọ giống như hồ lô bị cưa miệng vậy, không kêu cũng không la nữa, cúi đầu như khinh khí cầu bị xẹp vậy, yên tĩnh treo ở trên vai Tông Trạch Thịnh.
Trong thang máy chỉ có bốn người bọn họ, yên tĩnh đến lạ thường.
Trần Thọ bỗng nhiên đấm một phát lên lưng của Tông Trạch Thịnh, mắng một câu: "Tôi sẽ ngã mất thôi."
Sự căng thẳng mà Khương Chính Minh và Mạnh Tân luôn mang nãy giờ suýt rơi vương vãi, gắng sức kiềm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên của bản thân.
Tông Trạch Thịnh cũng bị Trần Thọ chọc cười, bèn dùng tư thế như ôm trẻ con để ôm cậu.
Ra khỏi thang máy, không gian rộng rãi, Trần Thọ nhanh chóng giùng giằng muốn nhảy xuống, Tông Trạch Thịnh mặc cho cậu nhảy xuống, sau đó xoay người ôm lấy eo cậu, hai tay siết lại kéo cậu vào phòng.
Mạnh Tân Phàm đã nhanh chóng đến phòng mở cửa từ lúc nãy.
Trần Thọ nói: "Tôi đi! Tôi tự đi được!"
Sau đó, cậu bèn bị kéo vào rồi đẩy ngã xuống ghế sô pha. Mấy ngón tay muốn bám lấy của của cậu cũng bị Mạnh Tân Phàm gỡ ra từng ngón.
Trần Thọ nhìn bọn họ bằng ánh mắt như lâm trận gặp địch vậy.
Mặc dù bọn họ cũng không gắng sức thả tin tức tố của bản thân ra, những vẫn khiến cho Trần Thọ vốn đang trong kỳ phát tình cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của ba loại tin tức tố này.
Cũng giống như là ba người chó, sói, hổ mạnh mẽ hóa thành cái bao kẹp bé chuột hamster nhỏ bé họ Trần nọ vào bên trong vậy. Bên trái là sự sâu lắng của Mạnh Tân Phàm, bên phải là sự nhiệt thành của Khương Chính Minh, ở giữa là sự trầm ổn của Tông Trạch Thịnh.
Trần Thọ đứng lên, muốn cho bản thân trông có khí thế một chút, thế nhưng phát hiện bản thân lùn hơn họ cả nửa cái đầu, lại buồn bực ngồi xuống.
Tông Trạch Thịnh cúi người xuống, một tay đặt ở trên vai ghế sô pha xanh, một tay đụng vào miếng dán ức chế tuyến thể say gáy của Trần Thọ, hỏi: "Đây chính là nguyên nhân thực sự khiến cho em sau khi thi đại học thì không từ mà biệt sao?"
Trần Thọ không muốn trả lời. Chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi hay sao.
Tông Trạch Thịnh lại hỏi: "Tại sao không muốn nói cho bọn anh biết? Sao lại sợ bọn anh biết đến thế, trốn một phát là trốn đến hai năm, cũng không thèm trở lại."
Trần Thọ ngẩng đầu lên, theo bản năng muốn phản bác lời anh một chút: "Không phải là không muốn! Tôi chẳng qua, chẳng qua chỉ là... cảm thấy thất vọng với chính bản thân mình."
Nếu như thực sự không muốn, cậu làm sao có thể mang theo miếng dán ức chế tuyến thể đến cung thể thao tìm bọn họ được chứ.
Còn gặp mặt Mạnh Tân Phàm.
Bàn tay vốn đang vuốt ve miếng dán ức chế đã chui vào, chen ở giữa cổ và miếng dán, da thịt ấm áp siết lấy những ngón tay, những vệt đỏ ứng nhanh chóng xuất hiện trên cổ.
Trần Thọ nhạy cảm rụt cổ lại một cái, tránh khỏi những ngón tay kia.
Khương Chính Minh cướp lời: "Thế nhưng cậu vẫn rất giỏi mà!"
Ba người đồng thời nhìn về phía Khương Chính Minh. Khương Chính Minh không phải là người biết ăn nói, thế nhưng vẫn vụng về biểu đạt ý kiến của bản thân: "Là O thì có sao chứ, cậu như bây giờ vẫn rất tốt. Vẫn lợi hại như trước kia mà, cho dù có thấp một chút, sức lực nhỏ một chút, nhưng vẫn rất thông minh nghiêm túc, đồng ý chơi với tôi..."
Nghe thấy những lời này, Trần Thọ thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.
Sau đó lại nghe thấy Khương Chính Minh ngập ngừng nói thêm: "Thật ra thì... như bây giờ vẫn tốt hơn, vừa thơm vừa mềm, rất đáng yêu."
Mạnh Tân Phàm dùng ánh mắt hừng hực lửa cháy của bản thân bày tỏ vô cùng tán thành. Trong lòng Trần Thọ cũng rất phức tạp, cậu cúi đầu đùa nghịch những ngón tay của mình,
Mạnh Tân Phàm cũng sát lại gần, sờ một cái lên mái tóc của Trần Thọ, nhẹ nhàng lên tiếng: "O vốn dĩ rất tốt mà."
Tiếp nhận dục vọng nguyên thủy của loài người, dựng dục sinh mệnh, dùng thân thể trời sinh đã nhỏ bé của bản thân, chịu đựng đau đớn, sinh ra rất nhiều con người trên cõi đời này.
Biến khổ đau thành hi vọng sinh tồn, giống như con trai ngậm lấy hạt cát nhỏ vậy, dùng hết sức mình biến nó thành ngọc trai. Thân thể của Omega vốn dĩ chưa bao giờ là sự trừng phạt hay tội lỗi, mà là biểu tượng cho sinh mệnh và khát khao chiếm lấy của loài người, Trần Thọ yên lặng một hồi lâu, đột nhiên bật cười thành tiếng.
"Nói như thế, tôi cũng rất trâu bò đấy nhỉ."
Tông Trạch Thịnh cũng cười.
Ngay lúc mấy anh em bọn họ đang trầm tư sâu sắc với nhau, Khương Chính Minh đột nhiên đưa ra một vấn đề.
"Mọi người có từng nhìn thấy một câu nói trên mạng là..."
Hắn chậm rãi lên tiếng, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt của Trần Thọ: "Nếu như một ngày nào đó đột nhiên biến thành O, trước hết phải để cho anh em thoải mái một chút."
Trần Thọ vừa nghe thấy như vậy đã cảm thấy cổ họng mình giống như là nghẹn một đống phân vậy.
Một tên nhóc cởi mở đơn thuần hạng nhất bỗng nhiên biến thành một tên sư tử miệng phun toàn shit, cảm giác này thực sự là quá chó má.
Cậu liếc mắt nhìn Khương Chính Minh một cái, nhưng lại phát hiện ánh mắt của Khương Chính Minh vô cùng nghiêm túc.
Khương Chính Minh cùng với Mạnh Tân Phàm và Tông Trạch Thịnh cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ cũng đều nhìn thấy bí mật cùng với khát vọng trầm đục ở trong đôi mắt nhau.
Trần Thọ trở nên luống cuống.
Tông Trạch Thịnh đứng ở trước ghế sô pha chặn Trần Thọ đang muốn rời khỏi lại, dưới ánh mắt sợ hãi của đối phương, lại lần nữa chạm vào miếng dán ức chế: "Mặc dù chúng ta đều là anh em. Thế nhưng lại chỉ để cho một mình Mạnh Tân Phàm thoải mái, có phải là rất không công bằng hay không."
Mạnh Tân Phàm nhún vai.
Tông Trạch Thịnh thừa nhận bản thân anh hôm nay có chút suồng sã.
Nếu như là ngày xưa, anh nhất định sẽ tuân theo mong muốn của Trần Thọ, bảo vệ cậu thật tốt. Thế nhưng nhìn vào dáng vẻ đáng yêu dịu hiền của Trần Thọ, được nghe nhìn tiếng cười nói đã lâu không thấy, được tiếp xúc tay chân với cậu, đã khiến cho anh trong mớ cảm xúc lo được lo mất khó mà khống chế được dục vọng của bản thân.
Huống chi, Trần Thọ đã làm với Mạnh Tân Phàm rồi. Sự thật này khiến cho anh ghen tị ngọn lửa cháy trong lòng.
Trần Thọ dễ dàng bị Khương Chính Minh nhấc lên ôm lấy, bàn tay đặt lên thân thể mềm mại lại đàn hồi của Trần Thọ, dường như rất dễ bắt nạt. Khương Chính Minh cúi đầu muốn ngửi một cái lên tuyến thể của cậu, nhưng lại bị mùi hương của miếng dán ức chế xông cho nhíu mặt mày lại.
"Tại sao cậu lại đeo thứ đồ chơi này chứ, thật là thối."
Trần Thọ dùng sức đẩy mạnh cánh tay đang đặt trên vai mình của hắn ra, lại sờ thấy bắp thịt rắn chắc của hắn, ngoài miệng lại nói không chút nghĩ ngợi: "Chính là để phòng mấy tên quấy rối như các cậu đấy A!"
Tông Trạch Thịnh vén đuôi tóc lên tai cậu, hai tay cầm lấy miếng dán ức chế, dùng sức kéo một cái.
Gân xanh hiện lên trên tay, miếng dán ức chế phát ra âm thanh tét một cái, rất nhanh đã đi đời.
Trần Thọ thở cũng không dám thở, yết hầu trên cổ cũng run rẩy.
Tông Trạch Thịnh vứt miếng dán ức chế hi sinh ngoài ý muốn sang một bên, ôm lấy khuôn mặt cậu, hung hăng hôn lên đó.
Đầu của Trần Thọ bị anh cố định ở đó, vì vậy chỉ đành ngậm chặt miệng. Tông Trạch Thịnh chỉ có thể liếm liếm lên kẽ hở trên đôi môi cậu, liến cho miệng cậu toàn nước là nước, sau đó không thỏa mãn mà rút lui.
Trần Thọ xuyên qua Tông Trạch Thịnh nhìn thấy Mạnh Tân Phàm đang đứng đó với sắc mặt vô cùng phức tạp. Rất nhanh sau đó có một nguồn nhiệt nhích tới gần sau cổ của cậu, hơi nóng phủ lên xung quanh tuyến thể của cậu.
Khương Chính Minh mê mệt mà ngửi tin tức tố nhàn nhạt tỏa ra từ nơi đó. Tuyến thể giống như một đóa hoa ngại ngùng vậy, không muốn tỏa ra mị lực của bản thân.
Tông Trạch Thịnh liếc mắt một cái với Khương Chính Minh.
Khương Chính Minh dùng sức thật lớn nắm lấy bả vai của Trần Thọ, dùng sức đến nỗi miệng cậu nhịn không được mở ra rên lên một tiếng.
Tông Trạch Thịnh nhanh chóng đưa một ngón tay vào đó, đặt ở trên hàm răng của cậu, một tay nắm lấy cằm cậu, một lần nữa hôn lên. Lần này, đầu lưỡi của anh đã được vào, đầu lưỡi trơn trượt nhạy bén du đãng ở trong miệng cậu, liếm từ răng đến lưỡi cậu, tham lam dây dưa từng chút một.
Ngón tay của Tông Trạch Thịnh đặt ở trên hàm răng của cậu, miệng của Trần Thọ cũng mở ra, lộ ra hàm trắng đều, nước miếng cũng bị chảy xuống.
Trần Thọ dùng sức cắn một cái, có thể là do vết chai ở tay khá dày, Tông Trạch Thịnh dường như vốn dĩ không hề có cảm giác gì.
Vẫn chưa tiếp tục dùng sức, Khương Chính Minh lại liếm lên tuyến thể của cậu, trong nháy mắt Trần Thọ như mất hết sức lực, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng hít hà khe khẽ.
Khương Chính Minh nhe hàm răng của mình ra, như dò xét mà cà cà một cái lên khối thịt mềm đang hơi nhô ra kia, ở nơi đó tỏa ra hơi thở ngọt ngào thơm ngát, không hề phòng bị một chút nào, hắn thực sự rất động lòng...
Mạnh Tân Phàm bỗng nhiên nói: "Đừng tiếp tục nữa."
Tông Trạch Thịnh và Khương Chính Minh cũng dừng lại.
Tông Trạch Thịnh thu hồi đầu lưỡi lại, quyến luyến không thôi liếm lên đôi môi của Trần Thọ, trán chạm trán, nghiêm túc hỏi: "Bé Thọ, anh muốn tiếp tục."
Trần Thọ run rẩy, nhắm chặt hai mắt, dường như bị động tác của Khương Chính Minh hù dọa.
Tin tức tố của những A vô cùng ưu tú, là sự áp chế và mạnh mẽ khắc sâu trong gen, chỉ cần một chút quyến rũ thôi, bản năng sẽ áp đảo lý trí của O. Bá đạo không cần lý do.
Trần Thọ lắc lư cái đầu, thiếu chút nữa bị nhiệt độ cao làm cho đầu óc mê man, cậu nâng cánh tay có chút mất sức lên, bắt lấy cánh tay của Khương Chính Minh, nhẹ giọng nói: "Tôi đứng không vững."
Đây chính là... hướng dẫn phát tình.
Đóa hoa đã nở rộ ra, cho mọi người nhìn thấy bên trong của nó, mùi hương nồng nặc đủ khiến cho những ong bướm ngang qua không biết đường về.
Trần Thọ há miệng, thở ra hơi nóng, lỗ mũi khẽ động, khẽ hừ một tiếng: "Hừ ưm..."
Bởi vì đó là tin tức tố của Trần Thọ.
"Em ấy phát tình rồi."
Trần Thọ yếu ớt ngẩng đầu lên, mái tóc xõa xuống, lộ ra cái trán sạch sẽ, cậu nhìn thấy Khương Chính Minh đang ngửa mặt lên, chỉ có đôi mắt kia tràn đầy dục vọng là cực kì sinh động.
Khương Chính Minh đau lòng ôm lấy Trần Thọ, cằm đặt ở trên bả vai của cậu, giống như một chú cún con phạm phải sai lầm, nhỏ giọng lên tiếng: "Xin lỗi cậu."
Đây chính là những A vô cùng ưu tú, chỉ cần bọn họ muốn, là có thể đạt được.
Theo một tiếng này, tuyến thể đã không chờ nổi bắt đầu tỏa ra tin tức tố nồng đậm.
Sau đó thì bắt đầu trượt xuống. Khương Chính Minh vững vàng ôm lấy cổ cậu.
Cả ba A đều đồng loạt sửng sốt.
Dường như là Trần Thọ đang triền miên với hắn, đang nhỏ giọng bảo hắn đánh dấu cậu đi.
Mạnh Tân Phàm tựa sát vào, sờ một cái lên khuôn mặt nóng bừng của cậu, trên khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.
Nhất là Khương Chính Minh, tin tức tố của Trần Thọ vây chặt lấy mỗi một hơi thở của hắn, giống như thông qua không khí tiến vào trong tứ chi bách hài của hắn, hắn dường như ngay lập tức nổi lên phản ứng, tuyến thể cũng theo đó chủ động thả tin tức tố ra dây dưa cùng.
Bởi vì nơi đó có mùi hương của Trần Thọ.
Vừa dịu dàng, lại vừa ấm nóng.