Bởi vì cơ thể của O phát triển chức năng sinh dục, nên O phải luôn chú ý nhiều đến vấn đề ăn uống và vận động.
Những kiêng cữ này xuất hiện trên tất cả phương diện như ẩm thực, vận động và cuộc sống hằng ngày. Bởi vì cơ thể O phát triển các chức năng sinh dục, nên các cậu/các cô cần phải chấp nhận vấn đề này.
Ví dụ như họ không thể ăn đồ cay, không thể ăn đồ lạnh và không được vận động quá mạnh.
Trân Thọ biết rõ những việc cần kiêng cữ này, nhưng cậu không quan tâm.
Làm ơn đi, thể chất của cậu không kém, mấy năm nay vẫn ăn một ít đồ nóng đồ cay, cùng lắm là bị đau bụng. Dù cậu biết rằng, trước kỳ phát tình Đường Niệm chỉ uống một ly nước đá liền khiến tin tức tố hỗn loạn.
Vì vậy, lúc gọi món ăn, mọi người có thói quen giúp cậu gọi món, cậu cũng không xen vào.
Gần đây cậu không phát tình! Hiện tại, Đường Niệm cũng không ở bên để nhắc nhở cậu quý trọng thân thể!
Mạnh Tân Phàm nói với người phục vụ: "Món ăn cho nhiều ớt vào." Hắn biết Trần Thọ rất thích ăn cay.
Đôi mắt Trần Thọ sáng lên. Cậu là người không cay không vui, lúc trước cậu còn lén mua một chai tương ớt, nhưng chưa nếm được mùi vị gì thì đã bị Đường Niệm tịch thu.
Trong lòng Trần Thọ đã tặng Mạnh Tân Phàm một ngón tay cái.
Khương Chính Minh uống ly nước vừa cắn ống hút vừa trừng mắt nhìn Trận Thọ một cách đầy oán giận.
Tông Trạch Thịnh nhìn Trần Thọ rồi hỏi: "Mấy năm nay em sống thế nào? Có thật là do em làm bài thi không đạt kết quả tốt mà biến mất không?"
Trước đây Trần Thọ đã dặn dò riêng với chủ nhiệm lớp, là không cần nói về thành tích của cậu với những người khác, cho nên cậu tự tin gật đầu thừa nhận.
Ba người liếc nhìn nhau.
Khương Chính Minh cười lạnh một tiếng.
"Các người cũng thấy rồi đấy, lúc đó cuộc sống của tôi không được tốt lắm, nên khi nhận kết quả thi như vậy, tôi không chấp nhận được, sau này tôi suy nghĩ rằng bản thân cũng không thể thay đổi được gì, cũng không muốn quan tâm đến mấy chuyện cũ nữa, tôi nhất thời hồ đồ, muốn cắt đứt với quá khứ, nên...Các người hiểu rồi đấy."
Tông Trạch Thịnh và Mạnh Tân Phàm nghiêm túc nghe, rồi gật đầu.
Mạnh Tân Phàm nói: "Cậu vất vả rồi."
Tông Trạch Thịnh nói: "Em có thể dựa dẫm vào chúng tôi. Nhóm tra nam siêu A sẽ không tan rã."
Trần Thọ cảm động.
Tuy Tông Trạch Thịnh dùng gương mặt nghiêm túc trưởng thành nói ra câu "nhóm tra nam siêu A sẽ không tan rã", nhưng mà lời này vẫn thấy kỳ quái.
Khương Chính Minh lại cười lạnh.
Trần Thọ: "?"
Trần Thọ cảm thấy những lời giải thích của bản thân rất hợp lý. Có lời nào trêu chọc hắn sao, cái tên họ Khương ngu ngốc này.
Sau khi đồ ăn được dọn lên bàn, họ vừa ăn vừa ôn lại kỷ niệm, những kỷ niệm cũ luôn có tác dụng gắn kết mọi người lại với nhau, những việc làm ngu ngốc thời cấp ba, những suy nghĩ ngây thơ, những cảm xúc không thể thổ lộ ra ngoài, thời gian hai năm xa cách đã khiến những cảm xúc mới lạ đó không còn sót lại cái gì.
Cuối cùng thì thái độ của Khương Chính Minh với Trần Thọ bình thường trở lại, dù hắn luôn có ý đồ đào lại chuyện cũ của Trần Thọ.
Trần Thọ vui vẻ tán gẫu với họ, cảm thấy bản thân đã trở về thời còn là Siêu A ưu tú của ngày trước: "Các cậu còn nhớ nữ sinh từng theo đuổi tôi rất lâu không? Nghe nói sau này, cô ta có bạn trai, là một B, kết quả là cuối cùng bạn trai cô ta lại thích tôi ha ha ha!"
Tông Trạch Thịnh bất đắc dĩ cười nói: "Cuối cùng lại trở thành hội trưởng và phó hội trưởng câu lạc bộ fan của em."
Trần Thọ cười to: "Ha ha ha, anh đừng nói như vậy, ha ha ha."
Khương Chính Minh nói móc: "Nên sửa tên thành liên minh người bị hại của cậu, những ai từng qua lại với cậu đều ở trong đó."
Trần Thọ há hốc mồm ngạc nhiên: "Ai cơ? Cái gì? Có thật không?"
Mạnh Tân Phàm vẫn luôn yên lặng dùng bữa, nghe được lời nói này, thì ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu một cái: "Cái gì cậu cũng không biết, đồ ngốc."
Trần Thọ lập tức cảm thấy áy náy. Đúng là thời thiếu niên lúc trước, bản thân cậu luôn kiêu ngạo, khi tiếp xúc với nhiều đối tượng, cậu luôn ôm suy nghĩ bản thân như một lãng tử đa tình chỉ vui vẻ dạo chơi chốn nhân gian, cậu lại không ngờ rằng, sau khi bị cậu đối xử một cách tệ bạc, họ còn trở thành fan của cậu.
Khiến Trần Thọ suýt chút nữa tin tưởng vào tình yêu.
Sự hấp dẫn này của cậu thật là chết tiệt mà.
Khi Trần Thọ đang đắm chìm trong quá khứ huy hoàng thời cấp ba, thì một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Cậu nhìn màng hình điện thoại, là Triệu Vân Hổ, một người bạn cùng phòng không quá thân thiết với cậu.
Trần Thọ dự định sẽ ra ngoài để nghe điện thoại, Tông Trạch Thịnh ở bên cạnh nhìn cậu, cảm thấy tò mò vì sao cậu không bắt máy.
Trần Thọ cảm thấy xấu hổ, trước đây bốn người họ không có bất cứ bí mật nào, cậu ngại ngùng nghe điện thoại trước mặt họ, nên cậu căng thẳng bấm nghe máy.
Giọng nói Triệu Vân Hổ truyền tới: "Alo? cậu đang ở đâu?"
Trần Thọ: "Tôi đang ăn cơm với bạn bè ở bên ngoài."
Triệu Vân Hổ: "Hôm nay cậu còn chưa có làm vệ sinh đâu, khi nào cậu trở về làm đi."
Trần Thọ: "À, thật ngại quá, để anh Ngụy giúp tôi dọn dẹp trước đi, lát nữa tôi mới trở về được."
Trần Thọ rõ ràng nghe được phía đối diện phát ra tiếng động.
Trần Thọ nghe được tiếng "chậc" chặc lưỡi ở phía đối diện.
Trần Thọ nhíu mày.
Cậu nói: "Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
Triệu Vân Hổ: "Từ từ, còn chuyện này nữa."
Trần Thọ lời ít mà ý nhiều: "Nói đi."
Lúc này Khương Chính Minh ngồi đối diện cậu tiến gần lại, muốn nhân lúc cậu đang nghe điện thoại thì cướp thịt trong chén của cậu, trước đây Trần Thọ không ít lần đối với Khương Chính Minh làm hành động ấu trĩ này, DNA đã yên lặng trong hai năm liền hoạt động, cậu lập tức kẹp điện thoại giữa vai và khuôn mặt, vội vàng cầm chén cơm lên rồi lấy chiếc đũa làm vũ khí để phản kháng lại.
Kết quả là, trong lúc lơ đãng cậu ấn nhầm loa ngoài.
Giọng nói của Triệu Vân Hổ sung sướиɠ vang vọng trong phòng ăn, đặc biệt rõ ràng bên tai Trần Thọ: "Có một A đang ở ký túc xá gọi thẳng tên cậu thổ lộ tình cảm này, đuổi mãi nhưng không chịu đi."
Đệch.
Trần Thọ choáng váng.
Khương Chính Minh giật mình kinh ngạc.
Tông Trạch Thịnh và Mạnh Tân Phàm quay đầu nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.
Trần Thọ bối rối lúng túng mà buông chén đũa trong tay xuống bàn, định nhanh chóng tắt điện thoại.
"Cậu nhanh chóng trở về giải quyết được không? Cậu mang đến cho mấy O khác...Bíp."
Trần Thọ yên lặng một hồi, không nói gì nữa mà ngẩng đầu lên.
Khương Chính Minh trừng mắt, vẻ mặt chấn động, "Cậu, cậu ngay cả A cũng không buông tha?"
Khương Chính Minh nghi ngờ nhìn Tông Trạch Thịnh và Mạnh Tân Phàm, vẻ mặt hắn khó hiểu, hỏi: "Vì sao A lại thích A, cái này không phải là đồng tính luyến ái sao?" Hắn nói xong thì nhìn Trần Thọ, người vài năm nay hắn không gặp nhưng lại xinh đẹp hơn trước: "Sức hấp dẫn của cậu đã lớn như vậy sao?"
Trần Thọ lúng túng: "Tôi cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì, ha ha."
Tông Trạch Thịnh đứng dậy: "Chúng ta ăn xong rồi. Đi thôi."
Trần Thọ cảm thấy may mắn khi họ không muốn tìm hiểu thêm về vấn đề này nữa.
Mạnh Tân Phàm duỗi tay nắm lấy cánh tay của Trần Thọ rồi kéo cậu đứng lên, nói với Tông Trạch Thịnh: "Chúng ta đi xem A dưới lầu phòng ngủ của cậu đi."
Trần Thọ: "!"
Khương Chính Minh dường như đã bình tĩnh lại, cũng đứng lên đi theo, nói: "Đi thôi, tên này gặp phiền phức rồi!"
Trần Thọ cảm thấy sứt đầu mẻ trán, sau khi ra khỏi tiệm cơm, cậu cố ý rút tay khỏi tay của Mạnh Tân Phàm, nôn nóng nói: "Đừng đừng đừng, để tôi tự xử lý, các cậu mau trở về đi."
Mạnh Tân Phàm nhìn bàn tay dùng sức đến mức trắng bệch của Trần Thọ, vậy mà hắn chỉ cảm nhận được một chút sức lực nhỏ.
Một suy đoán lóe qua trong đầu Mạnh Tân Phàm, khiến đồng tử trong mắt hắn co rút lại.
Mạnh Tân Phàm ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Một mùi hương ngọt ngào khó có thể miêu tả được...nhưng lại quen thuộc.
Mạnh Tân Phàm nắm cánh tay của Trần Thọ càng chặt hơn.