Một năm học lại, ngày qua ngày, cậu ta làm đề rồi học thuộc, tự bản thân cổ vũ, từ sớm tới chiều thiêu cháy thanh xuân... kỳ thật không có gì vui vẻ.
Điểm đáng nhớ duy nhất còn lại trong lòng Triệu Vân Hổ là Trần Thọ Đình
Thỉnh thoảng anh ta sẽ tới trường học gặp Triệu Vân Hổ, mang theo đủ loại quà vặt. Cả phòng Triệu Vân Hổ ăn không hết còn phải chia cho các phòng xung quanh.
Có đôi khi Triệu Vân Hổ cũng phát bực với Trần Thọ Đình sao anh ta vẫn ở ngoài đánh nhau, gây chuyện thị phi, thỉnh thoảng trên người lại có một đống vết thương.
Tuy rằng Triệu Vân Hổ biết Trần Thọ Đinh giỏi đánh nhau.
Bởi vì không phải lúc nào Trần Thọ Đình cũng cười hì hì trước cậu ta, hai người thường xuyên cãi nhau đánh lộn, mà số lần đánh nhau nhiều hơn cãi lộn.
Triệu Vân Hổ biết rõ Trần Thọ Đình không phải người tốt tính, nhưng ai bảo miệng cậu ta còn ác hơn. Cậu ta nói một hồi anh ta nghe không vô bèn đè cậu lên tường, ép cậu ta thở không nổi, ngang ngược nói muốn đánh cậu ta. Bởi thiếu không khí, mặt Triệu Vân Hồ đỏ bừng lên, đấm anh ta một quyền.
Hai người vật lộn ngay trên hành lang từ lan can đánh tới mặt đất, quần áo xộc xệch nhếch nhác, đám sinh viên và giáo viên khuyên nhủ cũng không ngăn được hai người họ.
Triệu Vân Hổ nện thẳng từng quyền vào mặt người đối diện, không biết bởi lửa giận hay bởi điều gì. Sau đó đè cậu ta đè Trần Thọ Đình xuống đất, ngồi lên eo tiếp tục đánh. Trần Thọ Đình nhanh chóng kéo cậu ta xuống, hai người giằng co cấu xé nhau, Triệu Vân Hổ nhe răng trợn mắt với đối phương.
Trong mắt hai người chỉ còn người ở đối diện, muốn ấn người kia xuống đất, bắt người kia phải nhận sai hoặc chịu thua trước. Lúc bấy giờ, bọn họ sảng khoái vô cùng.
Hai người đánh tỷ lệ thắng năm năm chia đều.
Triệu Vân Hổ cũng xem qua Trần Đình Thọ đánh nhau với người khác thế nào.
Ánh mắt cậu ta điên cuồng như muốn liều mạng ăn thịt người kia, chỉ nhằm yếu điểm mà đánh. Chẳng mấy chốc đã có người đổ máu, tiếng thân thể, xương cốt va chạm, tiếng kêu đau đớn hòa quyện cùng nhau.
Triệu Vân Hổ siết chặt nắm đấm, trong lòng cậu ta càng tức giận không biết phát tiết đi đâu.
Trần Thọ Đình xoa gương mặt tím bầm của bản thân cười hì hì nhìn cậu ta: "Hôm nay Tiểu Hổ Tử học được gì ở trường thế?"
Triệu Vân Hổ không trả lời anh ta, bực bội nói: "Cậu đừng đánh nhau có được không?"
Trần Thọ Đình bày ra dáng vẻ không sao cả: "Đàn ông mà, năng lượng dư thừa quá phải kiếm chỗ phát tiết thôi."
"Vậy cậu tìm chuyện khác làm."
Trần Thọ Đình suy nghĩ một lát sau đó cười bỉ ổi: "Nha, cậu hư hỏng thật đấy, toàn những suy nghĩ xấu xa."
Triệu Vân Hổ chưa phân hóa, mới đầu cậu ta chưa hiểu anh ta nói gì. Nhưng chỉ cần là đàn ông thì nhận ra ngay giọng điệu của anh ta không có ý tốt: "Cậu có bệnh không? Ai nói chuyện kia chứ!"
Triệu Vân Hổ không biết vì sao cậu ta chưa phân hóa, nhưng mà chắc sắp rồi. Báo cáo kiểm tra của cậu ta nói xác suất cả ba giới tính A, B, O tương đương như nhau.
Cậu ta cũng muốn biết bản thân sẽ phân hóa thành giới tính nào. Nếu là A thì tốt rồi, chắc chắn cậu ta sẽ đánh bẹp Trần Thọ Đình.
Triệu Vân Hổ tự nhủ, cậu ta phân hóa muộn vậy là bởi cần thời gian chuẩn bị để phân hóa thành Alpha. Buổi tối, Triệu Vân Hổ quay về lớp tự học, Trần Thọ Đình đi về trường dạy nghề của anh ta.
Hai người cứ chung sống như vậy.
Một hôm, giáo viên chủ nhiệm nói cần phụ đạo tâm lý cho Triệu Vân Hổ, cậu ta cũng cảm giác gần đây bản thân cậu có phần đè nén quá mức thật. Phụ đạo tâm lý như vậy cứ vài ngày thì có một lần.
Cả tầng này chỉ có văn phòng giáo viên chủ nhiệm là còn mở cửa, Triệu Vân Hổ ngồi xuống, chuẩn bị nghe thầy giáo khai thông. Tuy rằng giáo viên nói rất dài dòng nhưng quả thực có vài phần đạo lý.
Giáo viên chủ nhiệm của cậu là một người đàn ông trung niên chừng năm mười tuổi, chuyên môn đứng lớp có kinh nghiệm phong phú.
Triệu Vân Hổ nghiêm túc nghe cách học tập mà thầy nói, qua nửa giờ, thầy hỏi cậu: "Được rồi, em còn vấn đề tâm lý nào khác không?"
Triệu Vân Hổ lắc đầu.
Thầy giáo đặt tay lên vai cậu ta, sâu xa nói: "Sao thầy thấy em kết bạn với những người lêu lổng bên ngoài vậy?"
Triệu Vân Hổ không vui khi có người nói Trần Thọ Đình như vậy, cậu ta khó chịu nói: "Cậu ấy là bạn của em, học ở ngay gần đây." Không phải loại người lêu lổng bên ngoài như thầy nói.
"Vậy sao em không ở cùng cậu ấy?"
Ôn thi lại chẳng phải nên ở trường sẽ thuận tiện hơn sao? Cậu ta lắc đầu không muốn trả lời.
Thầy giáo chủ nhiệm vỗ vai cậu ta, làm như vô tình nói một câu: "Trời lạnh vậy rồi sao em còn mặc ít thế? Bình thường em có thấy lạnh không? Phòng ngủ đủ ấm không?"
Triệu Vân Hổ đột nhiên thấy kỳ lại, tay chân cậu run lên, trong người lúc nóng lúc lạnh, cậu ta lắc đầu: "Thầy, em thấy không thoải mái, em muốn về lớp."
Giáo viên chủ nhiệm cười cười, nhéo cánh tay cậu ta, gật đầu nói:"Ừ, về lớp đi, xem cánh tay em gầy không này, nhớ ăn uống đầy đủ."
Triệu Vân Hổ quay về lớp học, cậu ta nằm trên bàn chỉ muốn ngất đi luôn. Bàn học lạnh buốt khiến cậu ta thấy dễ chịu, tứ chỉ run rẩy dần có cảm giác. Sau đó bụng dưới cậu ta đột nhiên đau quặn lên, hậu huyệt co chặt lại.
Triệu Vân Hổ càng ngày càng thấy lạ, cậu ta nghi ngờ đưa tay sờ xuống mông, nơi đó đã uớt đẫm
Cậu hoảng sợ, vội đưa tay lên nhìn, thấy không phải là máu, mà là loại dịch trong suốt thì Triệu Vân Hổ thở phào một hơi.
Cậu ta cứng đờ ngồi yên tại chỗ không biết có chuyện gì xảy ra cả.
Trong lớp học, tất cả mọi người đều là Beta, Triệu Vân Hổ mãi chưa phân hóa cũng được phân tới đây.
Tại lớp học thêm, Triệu Vân Hổ thấy kinh lần đầu tiên, lặng lẽ tỏa ra tin tức tố thuộc về riêng bản thân cậu ta, không ai phát hiện ra.
Khi giáo viên chủ nhiệm tới kiểm tra. Ông ta suýt bị mùi hương ngọt ngào làm sặc. Phòng học đóng kín cửa sổ, tin tức tố của Triệu Vân Hổ lấp kín mọi ngóc ngách.
Ông ta hít sâu một hơi, tin tức tố của Triệu Vân Hổ trong ngọt có cay, dường như mồ hôi và máu nóng trong người thiếu niên được thiêu cháy lên.
Thầy giáo chủ nhiệm lấy cớ Triệu Vân Hổ phát sốt đưa cậu tới phòng ngủ chăm sóc.
Ngày đó, tên đàn ông trung niên này đóng cửa phòng ngủ lại, định xâm phạm Triệu Vân Hổ ngay bên dưới của chiếu giường tầng học sinh đơn sơ.
Triệu Vân Hổ nằm trên giường, đầu óc cậu ta quay cuồng. Triệu Vân Hổ cảm thấy thầy chủ nhiệm cởi quần áo cậu ta, miệng lẩm bẩm nói giúp cậu ta giải nhiệt.
Sau đó môi cậu ta bị người ngậm lấy, vừa mút vừa liếm. Triệu Vân Hổ mở choàng mắt, hoảng sợ lui về sau tránh né đôi môi tanh tưởi của người đàn ông trung niên. Thế nhưng, sau lưng cậu ta là mặt tường.
Triệu Vân Hổ muốn xuống giường chạy trốn, bị ông ta kéo lại. Ông ta tụt quần cậu ta xuống. Triệu Vân Hổ chỉ thấy nhục nhã, cậu ta trơ mắt nhìn người khác xem hậu huyệt đang chảy nước của mình.
Ánh mắt thầy chủ nhiệm phát ra tia sáng dâm tà, bàn tay ông ta dùng sức vuốt ve thân thể đang run rẩy của cậu ta, sau đó ông ta chọc ngón tay vào hậu huyệt Triệu Vân Hổ, câu ta đau đớn khóc lên!
Không, ông là thầy giáo của tôi!
Ông là thầy giáo của tôi mà!
Chủ nhiệm lớp chỉ cười, ông ta cúi xuống ngửi ngực và cổ cậu ta: "Thầy nói này, do em dùng tin tức tố câu dẫn thầy trước nha. Quả nhiên người trẻ tuổi thật thơm ha ha ha."
Triệu Vân Hổ điên cuồng giãy giụa, cậu ta nhân cơ hội đạp mạnh vào ngã ba dưới háng của thầy chủ nhiệm, kéo quần chạy thẳng ra ngoài.
Cậu ta không màng tới đau đớn và quần áo lôi thôi trên người mình, chờ chạy đến nơi thật xa cậu ta mới dám dừng lại.
Lúc này, sợ hãi và đau đớn cùng lúc kéo tới đổ ập xuống cơ thể Triệu Vân Hổ.
Gió thổi qua trước mặt Triệu Vân Hổ lạnh buốt. Cậu ta tập tễnh vừa đi vừa mặc quần, trái tim vẫn đang đập thình thịch, hậu huyệt phía sau vừa bị cắm hai ngón tay đã khiến cậu ta đau không chịu nổi.
Trong sân trường không có ai, đoán chừng mọi người lên lớp tự học buổi tối cả rồi.
Thông qua hành động của chủ nhiệm lớp, Triệu Vân Hổ đoán được bản thân phân hóa thành Omega rồi. Cậu ta trốn trong nhà vệ sinh hoảng sợ không biết nên làm gì.
Đúng rồi, cậu nhớ ra Trần Thọ Đình từng nói anh ta là Beta.
Triệu Vân Hổ không mang tiền và điện thoại, cậu ta cũng không dám về phòng ngủ ngay phòng học, nhà cậu ta cũng không gần đây, cuối cùng Triệu Vân Hổ chỉ đành lén lút chạy tới trường học Trần Thọ Đình.
May mà dọc đường đi cậu ta không gặp ai, trường của Trần Thọ Đình cũng không có người nào, cậu ta an toàn tới được nơi muốn đến.
Triệu Vân Hổ dựa theo trí nhờ đi tới kí túc xá Trần Thọ Đình gõ cửa.
Trần Thọ Đình vừa mở cửa, thấy Triệu Vân Hổ đỏ hồng hai mắt, nửa người trên cởi trần, mang theo mùi hương tin tức tố ngọt ngào tới tìm mình.
"Làm sao đây? Thọ Đình, giúp tôi với." Trong giọng nói Triệu Vân Hổ mang theo sợ hãi và yếu đuối. Trên lồng ngực trắng nõn của cậu ta có dấu tay xanh tím của người khác để lại
Trần Thọ Đình nuốt khan một tiếng.
"Cậu vào đây." Giọng Trần Thọ Đình khàn đi.
Triệu Vân Hổ không nhận ra khác thường. Cậu ta suýt nữa bị thầy giáo mình kính trọng xâm phạm, niềm tin như muốn tan vỡ. Chuyện đầu tiên cậu ta muốn làm bây giờ là tìm người bản thân tin tưởng, ôm anh ta khóc lớn một trận, mặc kệ mất mặt hay không. Bởi vậy ngay cả nửa người trên cởi trần cậu ta cũng không để ý mà chạy thẳng tới đây.
Cậu ta vừa bước vào Trần Thọ Đình đã khóa cửa lại.
Anh ta quay người lại thì thấy sau mông quần Triệu Vân Hổ ướt đẫm, dáng đi của cậu ta cũng tập tễnh không bình thường.
Sao cậu có thể chạy tới nơi này được? Trần Thọ Đình nghĩ mãi không ra.
Tuyến thể anh ta nóng lên, phát ra tin tức tố thuộc về A, bảo anh ta nhanh chóng chiếm lấy con mồi run rẩy tự dâng mình tới tận cửa này.
Con mồi hoảng sợ tới tuyệt vọng, cậu run lẩy bẩy vừa nhỏ yếu vừa đáng thương khiến người khác động lòng không thôi, muốn lao tới xé nát nuốt cậu vào trong bụng.
Lần trước hai người khi đối diện ở khoảng cách gần thế này hình như là bởi vì cãi nhau rồi đánh lộn.
Thân thể ma sát qua một lớp quần áo, từng vị trí trên người như dây dưa dính chặt vào nhau, ánh mắt chạm vào loé ra tia lửa. Máu thịt va chạm, đau đớn tràn ra, lửa nóng thiêu cháy mạch máu, sau những đau đớn lúc đầu, mọi thứ dần khiến Trần Thọ Đình vui sướng, đau mà hạnh phúc.
Bọn họ xâu xé, tranh giành nhau vì một bầu máu nóng của thiếu niên.
Con mồi bị bắt lấy không hề biết hai người sẽ vì dục vọng muốn chinh phục của đàn ông mà dây dưa với nhau.
Còn thợ săn, vì để chinh phục, anh ta có thể nhẫn nhịn mọi thứ. Nhưng để bắt lấy con mồi gần ngay trong gang tấc có đôi khi anh ta cũng sẽ mất lý trí.
Trần Thọ Đình nhịn rất lâu, anh ta không nghĩ tới bản thân có thể dễ dàng đạt được như thế. Lần này, anh ta không nghe theo lý trí mà chọn phục tùng bản năng.
Nhưng mà Triệu Vân Hổ ở dưới người anh ta khóc thê thảm quá.
Trần Thọ Đình hôn lên đuôi mắt cậu.
Hổ Tử, đừng khóc. Anh cũng đau.
Khoang sinh sản vừa phát dục không lâu, rất chặt, dù đã có dịch nhờn bôi trơn, nhưng nó vẫn không chịu nổi kích tình lớn tới vậy. Trần Thọ Đình thăm dò hồi lâu, tới lúc tiến vào vẫn đau tới chảy mồ hôi, anh ta chỉ cảm thấy chỗ phía dưới bị bó chặt lấy, đau đớn cùng khoái cảm trộn lẫn vào nhau.
Nhưng trên mặt tâm lý, Trần Thọ Đình chỉ có sung sướng và thỏa mãn.
Thiếu niên bị ép mở rộng thân thể, đùi cậu ta bị tách ra, cơ thể run rẩy chịu đựng từng va chạm của đối phương. Nơi mềm mại nhất trên lồng ngực bị người ta ngậm lấy cắn mút, dấu hôn và dấu răng trộn lẫn cùng nhau, ngờ nghệch đầy sắc tình.
Trần Thọ Đình thở hổn hển, bởi vì khoái cảm mà tin tức tố của anh ta tràn ra, tin tức tố hai người dây dưa với nhau khiến anh ta càng thêm điên cuồng.
Bọn họ đang làm tình với nhau. Anh ta hạnh phúc cúi người xuống đâm vào thật sâu.
Triệu Vân Hổ run rẩy vì đau đớn, cậu ta hé miệng khóc không thành tiếng. Trần Thọ Đình liếm răng cậu ta, bị Triệu Vân Hổ tát thẳng một cái.
Cậu dùng đôi mắt đẫm lệ căm hận nhìn anh ta: "Trần! Thọ! Đình! Tôi! Hận! Cậu!"
Trần Thọ Đình liếm khoé môi bị tát tới đau rát của bản thân, anh ta hít sâu vài hơi, nở nụ cười sáng chói: "Thế nhưng anh yêu em."
Hậu huyệt co rút, nơi tận cùng bị xâm phạm tràn ra dịch ngọt.
Thợ săn cắn xuống phần da thịt mềm mại chiếm lấy thân thể, đè xuống tôn nghiêm của con mồi.
Không giống với khoang sinh sản mềm mại, ánh mắt Triệu Vân Hổ sắc bén đầy căm hận, cậu ta nghiến răng nghiến lợi rống lớn một tiếng:
"Con mẹ nhà cậu!"
Trần Thọ Đình lập tức hôn xuống, lấp kín chiếc miệng thích mắng chửi người này.