• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa trưa



Hai người đi tới nhà ăn, trên cái bàn ăn có thể ngồi mười người đã dọn xong món, quản gia chu đáo còn đang đặt một đóa thủy tiên vàng chính giữa bàn, mùi hương nhẹ nhàng tương phản với sắc thái ngày đông đơn điệu làm Ralph đi phía sau Penn mỉm cười tán thưởng.

“ Thật là chậm! Đồ ăn cũng nguội mất rồi!” Bastet chống hông tức giận nói, nhưng âm thanh ôn hòa của nó một chút khí thế cũng không có.

“ Tôi thành thật xin lỗi.”

Ralph cúi người giải thích, Bastet lập tức thay ngay vẻ mặt đáng yêu, nói nó chỉ giận chủ nhân thôi.

Trở thành bia đạn, còn bị cả đám bỏ quên, Penn bất đắc dĩ kéo ghế dựa, nghĩ thầm một ngày nào đó y phải bẻ nắn lại tình thế không thuận lợi này.

Bastet vui vẻ đẩy xe mang món ăn đến, đặt lên bánh bơ nhân thịt bò, thịt thỏ nướng, cá trích xốt chua ngọt hầm với đậu Hoà Lan cùng món tráng miệng.

“ Hôm nay thật sự thịnh soạn!”

Penn rộng lượng lờ đi, cầm lấy bánh pudding có thêm hương thảo ăn một cái, thỏa mãn gật đầu, thái độ tùy tiện quá mức này làm mày Ralph khẽ động.

“ Đó là đương nhiên! Bastet đặc biệt làm cho ngài Ralph đấy!” Sau khi rót rượu ngon cho họ, Bastet nhìn Ralph cười tủm tỉm.

“ Ngài Ralph, ngài không ngại Bastet ngồi bên cạnh chứ?”

“ Đương nhiên không ngại.”

Ralph mỉm cười đáp lại. Ngay sau đó Penn ngồi ở một phía khác lại bị họ quăng qua một bên.

“ Ai, tùy các người, ta đáng thương vẫn còn thủy tiên vàng làm bạn.”

Penn nói xong mới phát hiện hai người đối diện căn bản không nghe thấy y tự oán. Y thầm thở dài một tiếng, quyết định tiếp tục chuyên tâm ăn mấy món ngon hiếm thấy này.

“ Ngài Ralph? Sao không ăn?”

Bastet khó hiểu nghiêng đầu, Ralph chỉ thẳng tắp ngồi trên ghế, dường như cũng không định bắt đầu ăn.

“…………”

Ralph nhìn món ngon trước mắt, không biết phải trả lời sao, hắn đã không nhớ đồ ăn có mùi vị gì, suy cho cùng từ sau khi biến thành Tử thần, hắn đã không nếm qua cái gì nữa, nếu hắn nếm không ra mùi vị, lại lộ ra vẻ không biết ngon là thế nào, có làm tổn thương Bastet không? Penn đối diện dường như nhìn ra tâm tư của hắn, nhịn không được bật cười.

“ Ralph, dù có là Tử thần, cậu cũng không có cách nào kháng cự những món ăn này đâu.”

Y chớp chớp mắt, dùng nĩa xiên một cục thịt thỏ nấu xốt bí quyết bỏ vào trong miệng, lộ ra vẻ mặt tựa như hưởng thụ.

“ Gì?” Mắt Bastet đột ngột tỏa sáng, nó tò mò nhìn chăm chăm Ralph. “ Ngài thật sự là Tử thần?”

“ Đúng!”

Ralph trừng mắt nhìn Penn lắm miệng, sau đó cầm lấy dao nĩa, lấy tư thế tao nhã cắt thịt rồi bỏ từng miếng thịt nhỏ vào trong miệng, mùi vị truyền đến từ đầu lưỡi làm hắn bất giác có chút cảm động, nhai kỹ, nuốt xuống. Hắn lại nâng ly nhấp nhẹ một chút rượu đỏ, hương nho khuếch tán trong miệng làm hắn nhịn không được liếc cái kẻ vừa ăn vừa dán ánh mắt thiếu lễ độ vào hắn kia.

“ Mùi vị thế nào?” Penn miệng uống rượu, lực chú ý lại chuyển sang món khác. “ Tuy trình độ Bastet còn kém hơn đầu bếp một chút, bất quá cũng không tồi.”

“ Chủ nhân, ngài lại nói Bastet thua kém Edy! Tức chết Bastet rồi!”

Bastet nghe nói thế, bộ dạng tức giận giống như nếu có cơ hội sẽ phóng dao nĩa trong tay về phía Penn.

“ Vậy ngươi cảm thấy ai làm ngon hơn?”

Penn ác ý hỏi lại, Bastet cắn cắn môi, không cam lòng thấp giọng nói là Edy, nó buông dao nĩa như giận dỗi, trực tiếp chộp lấy cá trích quăng vào miệng bắt đầu nhai nhai cho hả giận.

“ Ha ha, chờ Edy trở về, ngươi học hai ba chiêu với cậu ta.”

Penn cười nói, y kích động quản gia háo thắng này nhiều hơn, nếu có một ngày tay nghề Bastet thật sự xui xẻo vượt qua Edy, y càng được ăn ngon hơn nữa.

“… Ngươi vẫn rất biết hưởng thụ.” Ralph vẫn luôn trầm lặng nghe chủ tớ hai người đối thoại, mở miệng. “ À ta đoán thôi.”

Ralph chủ động trả lời làm Penn lập tức dừng động tác trên tay.

“ Lẽ nào cậu cho rằng Vampire phải dựa vào hút máu hoặc ăn chuột chết mới sống được hay sao? À, dân gian hình như còn có thêm kiểu ăn hoa hồng nữa.”

Penn thấy Ralph phản cảm buông dao nĩa sau đó nhếch miệng cười, trên bàn bày nhiều món ngon như vậy lại nói ra chuột chết gì đó ở đây, quả thực không lịch sự, nhưng nếu là để thấy Ralph lộ ra vẻ mặt khác vô cảm với mình, y cũng không lo nhiều tới đó.

“… Ngươi có nếm qua chuột chết?”

Thấy Ralph vẻ mặt tưởng thật mà buồn nôn, Penn không thể nhịn được cười ha hả, y xoa xoa khóe mắt nói. “ Nếu tôi nói có?”

Đây chỉ là một giả thiết, y đương nhiên không thể đi ăn cái thứ đó! Nhưng Ralph cũng không nhìn ra đó là một trò đùa, sắc mặt hắn nháy mắt xanh mét, vội vàng nâng ly rượu đỏ lên một hơi uống hết, sau đó phẫn nộ trừng mắt nhìn Penn.

“ Giỡn kiểu gì vậy hả? Ngươi lại dùng cái miệng từng nuốt chuột chết kia hôn ta?”

“ Gì? Ngài Ralph cùng chủ nhân… Khục khục!”

Bastet cả kinh ngồi thẳng người, xương cá trong miệng lập tức mắc vào cổ họng, làm nó ho sống ho chết.

“ Không, không phải hôn… Ah, Bastet cậu không sao chứ?”

Đối mặt với chuyện đột ngột phát sinh này, Ralph rối loạn tay chân, hắn không biết nên đưa nước cho Bastet trước hay cởi bỏ hiểu lầm này trước, mà lúc hắn luống cuống tay chân, Penn lại cười thiếu chút nữa ngạt thở.

Chờ Bastet ho đến mặt mày đỏ chót, rốt cuộc lấy được cái xương cá chết tiệt kia ra, vẻ mặt nó lập tức hưng phấn kéo tay áo Ralph nói. “ Ngài, ngài cùng chủ nhân đã trở thành quan hệ đó? Trời ạ, con mắt chủ nhân lại trở nên tốt như vậy, tay chân chủ nhân vẫn luôn mau lẹ nha!”

Bastet cảm thán nói như thế, nó nhìn Ralph, vẻ mặt giống như đang nói rốt cuộc hiểu ra tại sao họ xuống trễ như vậy, hơn nữa Ralph còn mặc y phục của chủ nhân.

“ Không, cậu hiểu lầm rồi.” Ralph xụ mặt muốn giải thích, hắn sao có thể cùng kẻ ăn chuột chết có cái gì chứ!

“ À nha, ngài Ralph, không cần mắc cỡ, Bastet hiểu mà!” Bastet che khóe miệng phát ra tiếng cười ái muội.

“ Mắc cỡ…”

Ralph bỗng nhiên cảm nhận được á khẩu không nói được là cái cảm giác gì, bây giờ dường như hắn nói cái gì Bastet cũng bỏ ngoài tai. Bên tai truyền đến tiếng cười to chói tai quá mức của Penn, Ralph oán hận trừng mắt nhìn, nói. “ Ngươi tốt nhất nên giải thích với quản gia của ngươi một chút.”

“ Ha ha… Khục, Bastet, ngươi sao có thể nói như vậy?”

Penn ngưng cười, chiếu theo yêu cầu của Ralph, nghiêm túc mở miệng với quản gia của y. Lúc Ralph cho rằng đã có thể nhẹ người, lời Penn nói ra lại thành công làm hắn lên cơn thịnh nộ.

Penn nói. “ Con mắt của ta không phải lúc nào cũng tốt sao? Về sau ngươi sửa lại, gọi cậu ta là phu nhân!”

Lời y vừa xong, liền thấy một ánh bạc xẻ thủy tiên vàng trước mắt ra. Penn nghiêng đầu né tránh, sau đó ngồi thẳng thân thể nhìn thanh niên vẻ mặt tức giận chính giữa đường xẻ đóa thủy tiên. Thủy tiên vàng, theo hoa ngữ là “Thần”, phối trên Tử thần, thật đúng là thích hợp, Penn cười khanh khách, tiếp tục thưởng thức Ralph bất ngờ phối xứng với hoa.

Ralph thấy thế càng thêm phẫn nộ, lúc hắn nâng tay muốn tiếp tục ném ra hung khí, Penn mở miệng nói.

“ Ước định à, Ralph, cậu quên ước định nhanh như vậy sao?”

Ngay sau đó, tay Ralph dừng ở không trung, hắn hừ một tiếng, làm vũ khí trong tay biến mất trong không khí.

“ Wahh, ngài Ral… À, phu nhân, phu nhân quả thật là Tử thần!”

“ Bastet! Không được gọi ta là phu nhân.”

Những lời này cơ hồ lách ra từ trong kẽ răng Ralph, lúc nói, ánh mắt như giết người vẫn lưu lại trên thân kẻ cười trộm đối diện.

“ Hi hi, được, ngài Ralph. Lại nói tiếp, Bastet cũng đã từng thấy Tử thần, ngài cùng họ rất khác biệt!”

“ Nói đi, khác ra sao?”

Penn cười đến có chút khát nước, sau khi quăng cho Ralph một cái đá lông nheo, uống một chút rượu đỏ, tâm tình sảng khoái dị thường.

“ Chủ nhân, lúc chủ nhân cứu Bastet mười năm trước, Bastet thiếu chút nữa chết đó, Bastet nhớ lúc ấy có một bộ xương khô khoác áo choàng đen cầm lưỡi hái trong tay luôn đứng bên cạnh Bastet.”

“ Hả? Đó không phải cũng giống Tử thần trong tranh vẽ truyền thống phương Tây sao? Ralph, quả thật như vậy sao?”

“ Hừ.”

Ralph cũng không mở miệng, chỉ khinh miệt hừ nhẹ coi như trả lời, như vậy lại làm Penn muốn cười, nhưng y suy nghĩ, vẫn nén lại ý cười trong cổ họng.

“ Ngài Ralph, rốt cuộc có phải không?”

Bastet dùng đôi mắt to lấp lánh nhìn Ralph, qua rất lâu, Ralph mới chậm rãi mở miệng, khẳng định ý kiến của nó. Bastet tò mò tiếp tục hỏi.

“ Vậy ngài sao lại không phải là cái bộ dạng kia?”

“…. Không giết được chủ nhân của cậu, ta sẽ biến thành như vậy.” Ralph vẫn nói ra chuyện này.

Nghe thế, Penn thiếu chút nữa phun rượu đỏ vừa uống vào miệng ra, hóa ra đây là lý do Ralph cố sức giết y như vậy… Bất quá hiện giờ y hiểu rõ người này, đây quả thực là một lý do rất nhàm chán lại tương đối đầy đủ.

“ Hả? Bastet cảm thấy bộ dạng bây giờ của ngài tốt hơn… Quá đáng tiếc!”

Bastet lắc đầu nhìn như thương xót, thật giống như Ralph sắp biến thành xương khô tới nơi rồi, điều này làm Ralph rất bất mãn.

“ Cậu cảm thấy ta sẽ thất bại sao?”

“ Cái này…” Lúc Bastet đang muốn nói gì đó, tiếng chuông cửa từ xa truyền đến thu hút sự chú ý của nó. “ Có người đến, Bastet đi mở cửa!”

Bastet nhảy xuống, xông ra ngoài, trong phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại có Ralph cùng Penn trầm mặc không nói.

“ Tôi cảm thấy cậu như vậy tốt hơn.”

Penn mở miệng đánh vỡ trầm lặng, nếu Ralph thật sự biến thành xương khô, chỉ là ngẫm lại liền…. Đương nhiên là lúc ôm, hơn nữa theo quan sát, dáng người Ralph thật sự rất tuyệt, có cơ thịt lại không nhiều quá mức, đường cong thân thể bất luận động hay tĩnh đều rất hoàn mỹ, nếu chỉ còn lại có một bộ xương, quả thật rất đáng tiếc.

“ Vậy ngươi cũng tranh thủ chết sớm chút đi!”

“ Ha ha, chúng ta không phải có ước định sao? Tôi sẽ toàn lực phối hợp.”

Ngay lúc không khí giữa hai người hết sức căng thẳng, Bastet thở hồng hộc chạy về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK