• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba con Vampire



“ Chúng ta tới trễ rồi!”

Không bao lâu sau, Raymond cùng Chesil trở về, dường như không quen với thời tiết lạnh lẽo bên này, Raymond rút cổ ngồi dựa vào ghế bên cạnh lò sưởi âm tường trong nhà ăn.

Edy nhanh chóng đem đồ ăn cho mọi người, còn khui rượu đỏ Penn mang đến.

“ Hai người đã đi đâu? Ray, trên đầu cậu còn mạng nhện.”

Penn xé một miếng bánh mì mới nướng, chấm nước thịt vừa ăn vừa nói. Bất đồng cùng chén đĩa đựng thịt và đủ loại món ngon trước mặt mọi người, trước mặt y chỉ có một khay nước thịt cùng một cái bánh mì.

“Mấy ngày trước, viện bảo tàng Anh quốc có người xâm nhập kho hàng tầng hầm, chúng tôi hỗ trợ kiểm kê một ngày.”

Chesil vừa nói vừa đẩy phần ăn của mình cho Penn, lại bị Edy hung hăng ngăn cản.

“Mất cái gì?” Edy hỏi, thuận tiện ném cho Penn một cái mặt quỷ.

“ Không biết, lại nói tiếp, trong viện bảo tàng Anh quốc thật đúng là không ít thứ tốt, gã này tức giận đến thiếu chút nữa làm nổ viện bảo tàng.”

Raymond uống súp đặc, dùng cằm chỉ chỉ cái người cười tủm tỉm tuyệt đối không giống phát hỏa.

“ Ha ha, vậy sao?”

Nghe thế, Penn nhịn không được cười ha hả, y không để ý lễ tiết vươn tay lén xiên đồ ăn của Ralph bên cạnh, lại lập tức bị đập vào mu bàn tay.

“ Đều là những thứ không nên xuất hiện ở đây.”

Raymond nhún nhún vai, nói xong câu đó liền chuyển đề tài, y quay đầu nhìn Ralph một mực yên lặng ăn uống.

“ Đúng rồi, ngày mai cậu có thể đưa chúng tôi về lại không?”

“ Được.”

“ Gì? Nhanh như vậy liền đi? Không ở chơi được vài ngày?”

“ Chúng tôi đột ngột mất tích ở hiện trường khai quật, chắc bên kia đã nháo ngất trời rồi.” Chesil cúi đầu cười một cái, dường như nghĩ tới chuyện gì đó thú vị.

“ Đây rốt cuộc là sao?”

Edy nhíu mày, hắn lập tức nhớ ngay cả chuyện Bastet bị thương Penn cũng không nói rõ với hắn, sau đó hung tợn nhìn đầu sỏ, dùng ánh mắt như giết người ép y trả lời vấn đề.

“ Penn, anh giải thích rõ ràng coi!”

“ Tôi muốn ăn thịt.” Penn cười đưa ra yêu cầu của mình.

“ Anh không nói thì không cho ăn.”

“ Thịt.”

“ Nói trước!”

Nhìn hai người bắt đầu tranh cãi, ba người còn lại liếc nhau, mười phần ăn ý tiếp tục ăn cơm nói chuyện phiếm, còn Penn lúc sau rốt cuộc ăn được thịt không, Edy có biết chân tướng sự tình không, họ cũng không để ý.

Mấy người lâu rồi không gặp nói chuyện phiếm cho tới hơn nửa đêm mới ngủ. Đến giữa trưa ngày hôm sau, lúc Ralph theo lời hẹn chuẩn bị đưa hai người trở về, lại kinh ngạc phát hiện đường đi tử thần giới đã biến thành một cái cục nhỏ như trứng chim.

“ Đây là sao?”

Penn tiến lên phía trước lấy tay chọc chọc lỗ đen nhỏ, so với hốc đen lớn có thể một người đi vào trước kia, cửa vào lúc này ngay cả dùng tay luồn vào cũng khó.

“ Không biết.”

Ralph lắc đầu, loại tình huống này lần đầu tiên xuất hiện. Nếu không phải do năng lực bản thân hắn xảy ra vấn đề, như vậy nhất định là có ai can thiệp chặn cửa vào lại. Ralph quay đầu nói với hai người đứng đợi phía sau.

“ Xin lỗi, hình như không thể đi vào cái này!”

Raymond cùng Chesil liếc nhau, dường như cũng phát hiện không ổn, hai người suy nghĩ, nói đi đặt vé xe cùng vé tàu trở về, liền đi ra ngoài.

Penn lại có chút đăm chiêu nhìn cửa vào, nói ra suy đoán của mình.

“ Có thể là vì… làm năng lực của em yếu bớt hay không?”

Y nói ái muội, nhưng vừa dứt lời, lưỡi hái xương cốt lộ ra khí lạnh liền đặt trên cổ y.

“ Hình như không phải.” Ralph cầm lấy lưỡi hái nhìn nhìn, lại làm nó biến mất trong không khí.

“…. Nhưng lại không được.”

Penn thở một hơi, bây giờ chỉ có thể là vì Ralph hai lần mang người không liên quan tiến vào tử thần giới, vi phạm nội quy? Y không khỏi có chút dao động, Ralph hình như đã đắc tội với cả tử thần giới vì y, cửa vào bị phá hỏng chỉ vẻn vẹn là trừng phạt? Hay mới là sự bắt đầu….?

Ralph như hiểu được ý nghĩ trong lòng y, nhẹ nắm tay y một cái, sau đó nhìn cửa chính.

“ Hy vọng sẽ không lôi bọn họ vào.”

“ Yên tâm đi, có Chesil, bọn họ sẽ không có việc gì.”

Ralph nghe thế chỉ phức tạp nhìn Penn, cũng không có nói gì. Lúc này, Bastet bị Edy bắt ăn mặc hết sức đáng yêu đẩy cửa chạy vào.

“ Chủ nhân! Chủ nhân!”

“ Ah, mặc như thế cũng thật đáng yêu.”

Penn nhìn quản gia: nơ bướm bằng ren siêu bự buộc trên đầu, sơ mi trên người hận không thể đều dùng dây ren trang trí, trong lòng nhịn không được nghi ngờ khẩu vị khả nghi của Edy.

“ Edy bị tấn công! Chủ nhân, chủ nhân mau đi cứu Edy!”

“ Ở đâu?”

Ralph vội hỏi, chuyện hắn vừa lo lắng sẽ không xảy ra nhanh như vậy chứ? Được Bastet dẫn đường, Penn cùng Ralph tới khu vườn sau nhà Edy, đẩy cửa ra liền thấy Edy đang bị ba nam nữ vây chung quanh, dường như đang tranh cãi gì đó.

“ Edy?” Penn kêu một tiếng, ngay trước lúc chuẩn bị xông lên, y đột nhiên dừng bước.

“ Đồ đần độn! Anh sao lại ra đây!”

Sau khi thấy Penn, Edy nhịn không được chửi ầm lên. Mà người vây quanh hắn đã di chuyển mục tiêu, hung hăng đi về phía Penn. Ralph theo bản năng chặn đường đi của họ, nhưng cô gái dẫn đầu ăn mặc thời thượng trừng mắt liếc hắn.

“ Cậu là ai? Tránh ra.”

Với lời chào hỏi không chút lễ tiết của cô gái này, Ralph không khỏi nhíu mày, đúng lúc này, Penn cười khổ vỗ vỗ lưng hắn làm hắn nguôi giận, sau đó mở miệng.

“ Ồ, đã lâu không gặp? Mấy trăm năm nhỉ?”

“…. Chúng tôi cũng không phải đến nói chuyện phiếm.”

Một thanh niên ăn mặc rất trí thức đi ra, ánh mắt nhìn Penn lạnh như băng tuyết mùa đông.

“ Bất kể thế nào, trước hết cứ vào nhà nói đã, được không?”

Penn thở dài, không biết hôm nay ngọn gió gì, thổi tới đây ba người, à không, ba con Vampire đầy đủ lý do giết y nhất trên thế giới này. Cô gái thời thượng hừ một tiếng, nhấc vạt váy lướt qua bên cạnh y, Claudia là tình nhân thứ nhất của y, bất quá chỉ ở chung vài chục năm liền trở mặt thành thù, thời gian đã lâu đến mức y còn nhớ không rõ.

Sau đó thanh niên lướt qua y đi vào, thuận tiện còn liếc y chính là Bernie, người này khi đó còn là một hoàng tử nhung lụa của một quốc gia nào đó, bị y cưỡng ép cướp về biến thành Vampire, nhưng cũng không quá một trăm năm liền trốn khỏi y.

Mà vị trí thức lạnh như băng vào cuối cùng kia, Ned. Chỉ sợ là người hận y nhất trong đám tình nhân cũ, Penn cười khổ, chỉ có thể nói Ned xuất hiện ở thời gian cùng địa điểm sai lầm, gặp phải y – chỉ có thể dùng câu “tàn khốc lạnh lùng vô nhân tính” để hình dung. Penn liếc Ralph nhíu mày không biết suy nghĩ cái gì, liên tục thở dài, y cho rằng rốt cuộc có thể trải qua những ngày ngọt ngào thanh bình, nhưng đây dường như chỉ là ảo tưởng.

Sau khi ba người đi vào phòng khách, Chesil cùng Raymond ăn mặc chỉnh tề từ lầu hai bước xuống, vẻ mặt mờ mịt.

“ Khách đến sao? Chúng tôi bây giờ đi viện bảo tàng, bên kia hình như có phát hiện gì đó.”

“ Được, vé đã đặt xong rồi à?” Penn bất giác nhẹ nhàng thở ra, tình huống hiện tại họ không ở nhà là tốt nhất.

“ Uhm, hẹn gặp lại.” Sau khi nói xong họ liền vội vàng rời khỏi.

Edy đi tới, thở ngắn than dài ôm lấy Bastet, rất khó chịu đối với ba kẻ đột ngột lấy mình làm tấm gỗ Penn để xúc phạm kia, oán giận một hồi. Hóa ra ba người này đến trước nhà Penn, phát giác không có ai liền trực tiếp đánh tới chỗ hắn, tuy Vampire thích sống một mình, mấy trăm năm không gặp nhau một lần, nhưng cũng rất linh hoạt đối với tin tức liên quan tới người khác.

“ Anh tự cầu phúc đi! Tôi đã tận lực rồi!”

Nói xong, Edy hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bastet, nói mang nó ra ngoài mua quần áo, liền nhanh nhẹn chạy đi.

Tiền sảnh vốn náo nhiệt lập tức hiu quạnh, Penn vỗ vỗ bả vai Ralph làm hắn hoàn hồn, sau đó đi vào bếp pha trà, mang tâm tình chấp nhận phán xét đi vào phòng khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK