• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu giao chiến?



Ra khỏi nhà hát ấm áp, khí lạnh ban đêm lập tức bọc lấy họ. Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường có thể thấy tầng tầng sương mù xám trắng, trôi lơ lững trong không trung như hồn ma không tán.

Tốp ba tốp năm nam nữ hoa phục bước chậm trên phố đêm Luân Đôn mờ mịt, rất thích hợp, lại có vẻ xa xỉ. Trong bóng đen nhà cửa còn có thể thấy không ít gái *** cùng callboy đang chờ đợi khách tới, trốn vào màn đêm nhìn trộm thế giới phồn hoa sau lưng mà mình vô duyên vô phận.

“ Đức ngài, xe ngựa ở bên kia!”

Đi nhanh sau lưng Penn, Ken vừa luống cuống mặc áo măng tô vừa đuổi theo, nhưng bước chân Penn cũng không bởi vậy mà chậm lại. Lúc họ đi chưa xa, dưới bao lơn* phía nam đột ngột lộ ra một bóng người.

Thanh niên xuất hiện trước mặt họ đúng là kẻ vừa biến mất trên sân khấu.

Penn cảm nhận được khoái cảm lâu lắm rồi không gặp, có cần nói dự cảm của y chính xác hay không? Hay vì sát khí thanh niên dựng lên quá mức rõ ràng? Nhưng đó cũng không quan trọng, họ lại gặp mặt. Ý cười của Penn lớn hơn nữa, đã không còn thấu kính ngăn cản, y dùng thị lực vượt xa người thường quan sát thanh niên trong bóng đêm.

Người Anh quốc điển hình, dưới bề ngoài trẻ tuổi anh tuấn lại lộ ra phong vị cổ điển, cằm bất giác hơi hất lên, mang nét lãnh khốc ngạo mạn, còn đôi mắt kia, ánh mắt màu lam nhạt dán vào Penn như dã thú trong đêm, y không khỏi phát ra một tiếng cảm thán, trước mặt người này, thân thể coi như đã chết của y lại hưng phấn không kìm được.

Trong lúc Penn mỉm cười đánh giá thanh niên, thanh niên không nói gì quan sát y. Qua một lúc lâu, hắn mới không nhanh không chậm mở miệng.

“ Penn Curwen?”

Âm thanh trầm thấp khiến Penn vừa ý âm thầm gật gù trong lòng. Nhìn thế nào thì người trước mắt cũng rất hợp khẩu vị của y.

“ Đúng vậy, cậu là…”

Penn vừa trả lời vừa âm thầm tính toán xem máu của người này có mùi vị như thế nào, đối phương lại bất ngờ xông lên phía trước tấn công y!

Ken không kịp thét chói tai đã đặt mông ngã ngồi dưới đất, sợ hãi tràn ngập gương mặt bị nhiễm máu tươi. Cổ họng Penn bị lưỡi dao sắc bén phản xạ ánh sáng lạnh u ám trong tay thanh niên nháy mắt cắt qua, y bịt cái cổ liên tục phun máu tung tóe, lui về phía sau hai bước té ngã trên đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất dơ bẩn lầy lội, Penn giật giật vài cái liền triệt để bất động.

“ Cứu… Cứu…..”

Tưởng thanh niên sẽ tiếp tục công kích mình, Ken bị sợ hãi bao phủ, cách xa vài chục bước, cảnh sát tuần tra đang đứng dưới cột đèn, nhưng ngay cả một câu cầu cứu đầy đủ nó cũng không kêu được. Thanh niên cũng không để ý tới nó, mà lấy ra một chiếc khăn lụa vuông màu trắng cẩn thận chà lau vết máu trên hung khí.

Xác định hung thủ không có hứng thú đối với mình, Ken nhào lên, từ túi áo của Penn móc ra cuốn tiền giấy rồi nghiêng ngã chạy trốn.

Thanh niên liếc Ken đang chạy trốn, trên mặt không có biểu tình gì. Hắn không chút hoang mang xoay trở con dao, sau khi chắc chắn không còn vết bẩn nữa, hắn làm nó tan biến trong tay. Thanh niên ngồi xổm xuống, quan sát Penn mở lớn đồng tử như chết không nhắm mắt. Hắn đưa tay dò xét hơi thở, xác nhận mục tiêu tử vong, lúc chuẩn bị đứng lên…

Penn vốn đã chết đột ngột vặn hai chân hắn, thân thể thanh niên bất ổn lập tức bổ nhào về phía trước.

Khoảnh khắc sắp té xuống đất, hắn dùng tay chống lấy thân thể, tránh khỏi kết quả cả người đập vào mặt đất dơ bẩn. Nhưng tiếng xương cốt vỡ vụn truyền ra từ tay hắn có vẻ rõ rệt dị thường trong bóng đêm u tối.

Penn bỏ gọn một loạt động tác của hắn vào trong mắt.

Thanh niên hình như có tính ưa sạch nghiêm trọng? Ah, cái này bất đồngcực độ với ấn tượng ban đầu về hắn! Trên người Penn lúc này đầy nước bùn cùng máu me, y không chút để ý nằm thẳng trong nước bùn chỉ vì muốn xem phản ứng của đối phương. Càng làm cho Penn cảm thấy thú vị chính là so với vấn đề y tại sao không chết, người trước mắt càng lộ ra biểu tình giống như hy vọng y có thể sửa sang lại bộ dạng một chút…

“ Ha ha ha.”

Penn rốt cuộc nhịn không được cười sặc sụa, để nghiêm túc tiếp tục câu chuyện với đối phương, y quyết định lấy khăn tay ra lau lau mặt.

Mày thanh niên dãn ra trong khi Penn chỉnh lại y phục, khôi phục khuôn mặt vô cảm lúc trước. Penn ho một tiếng, ngưng cười mở miệng.

“ Cậu không thắc mắc tại sao tôi không chết được à? Ah, tôi còn chưa biết tên cậu.”

Thanh niên cũng không trả lời câu hỏi của y, tay trái không gẫy động động bên chân. Từ kẽ hở, Penn thấy được một chút ánh bạc.

Hắn lấy tốc độ sấm chớp vọt tới trước mặt Penn, lần này mục tiêu không phải cổ họng mà là mắt Penn. Penn nghiêng người né tránh lưỡi dao sắc bén cơ hồ sướt qua má y, sau đó nháy mắt bắt được cổ tay đã gãy của thanh niên, không chút lưu tình bẻ cong theo một hướng quỷ dị.

Trong lúc thân thể hắn trì trệ vì đau đớn, Penn đồng thời đưa tay đoạt lấy hung khí, sau đó buông tay thích thú khua khua. Penn ngắm thanh niên, hắn đang cúi đầu trầm tư nắm lấy cánh tay gấp khúc quỷ dị của mình, trên mặt là một loại biểu tình không thể nói rõ, nghi hoặc khó hiểu còn mang một chút hưng phấn?

Penn chuyển ánh mắt lên hung khí, là một con dao mổ ngoại khoa, y dùng ngón tay thử lại độ bén của lưỡi dao này, cười nói.

“ Vũ khí này thật không tồi, cậu là bác sĩ ngoại khoa? Sao, xác chết trong phòng thí nghiệm không đủ để dùng?”

Nghe y nói chuyện, thanh niên quay đầu, vẫn trầm lặng không nói. Luôn luôn không được đáp lại khiến Penn có chút thất vọng, giọng nam tuyệt vời đến như vậy lại không chịu nói chuyện nhiều thêm một chút, quả thật phí của trời cho. Bất quá hôm nay có vẻ như không thể khiến hắn mở miệng lần nữa.

Penn tiến lên phía trước, mỉm cười bỏ dao vào trong túi áo trước ngực.

“ Xem ra đêm nay tâm tình cậu không tốt lắm. Lần sau chúng ta hãy trò chuyện tiếp.”

Nói xong, cả người Penn đột ngột biến mất, từ vị trí của y xuất hiện một con dơi toàn thân phủ lông tơ đen bay vút lên không trung.

………………………………………………

Ralph đứng lặng tại chỗ, nhìn bầu trời tràn ngập sương mù, không biết suy nghĩ cái gì.

“ Ralph.”

Lúc hắn đang xoa xoa cánh tay bị thương đi về phía con hẻm tối đen, một giọng nữ vang lên phía sau. Hắn không chút biểu tình quay đầu, trong sương mù truyền đến tiếng dơi vỗ cánh từ từ bay xa, sau đó một cô gái ăn mặc diễm lệ đi tới trước mặt hắn.

Ralph cũng không quen biết cô gái này. Nhưng đối phương lại dùng bộ dạng thân thiết cười cười tiếp cận hắn, vươn tay, mu bàn tay hướng lên.

“ Emily, Hunter, tôi theo lệnh đến giúp cậu.” Emily cong đôi môi đỏ mọng lên nói.

Ralph do dự một chút vì giọng điệu cùng hành động hơi ngạo mạn của ả, sau đó liền cầm lấy tay ả, hôn lên mu bàn tay theo lễ nghi quý tộc.

Emily vừa lòng gật nhẹ đầu, tiếp tục dùng giọng điệu tựa như pha lẫn châm biếm nói.

“ Cánh tay của cậu thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm.”

Hình như cảm thấy bộ dạng này thật sự có chút sỉ nhục tư cách Tử thần.

“ Không sao.”

Ralph giọng điệu rất bình thản đối mặt với sự cười nhạo của Emily, cái hắn để ý hơn chính là… Hắn rốt cuộc có cảm giác chân thật của thân thể. Hắn cảm nhận được đau đớn vừa quen thuộc vừa xa lạ này, còn cả cái loại rung động răn rắc trong cơ thể, thân thể hồi phục khiến hắn không khỏi có chút hưng phấn. Bất quá nhân loại thật sự chắc sẽ không thể hồi phục nhanh như vậy. Khi tiếng răn rắc chấm dứt, Ralph nhịn không được phẩy phẩy cánh tay, tất cả đều hoàn mỹ y như lúc trước.

“ Ha ha, tên Vampire gọi là Penn kia cũng không phải Vampire bình thường, công kích của cậu đối với hắn cũng không có hiệu quả.”

Emily nói, khiến người ta nhịn không được tò mò chính là trong giọng nói ả lúc này lại có một chút thích ý tự hào.

“ Cô nói không sai.”

Ralph liếc cô gái kỳ quái này, hắn hiểu rõ mình phải đối mặt với một đối thủ gian xảo khó chơi, bất luận là lần đầu tiên đối phương cố ý lộ ra sơ hở khiến hắn tưởng nhầm tấn công thành công, hay lần thứ hai y thân thủ nhanh nhẹn tránh né tập kích…

Ralph nhớ tới gì đó, lấy ra một lưỡi dao bạc từ trong túi áo, phảng phất như thấy được bộ dạng cười cợt của Penn từ trong ánh sáng phản chiếu. Một ngọn lửa giận đột nhiên bốc lên, hắn quay đầu nhìn ả Hunter tự nhận đến giúp hắn.

“ Làm thế nào mới giết được Vampire?”

Đối mặt với câu hỏi của Ralph, Emily sửng sốt một chút rồi cười khanh khách.

“ Thấy cậu lần đầu tiên đi săn Vampire, tôi mang cậu đi mở mang kiến thức một chút. Theo tôi!”

Ả xoay người lắc lắc cái mông đẫy đà đi sâu vào con đường, Ralph quay đầu nhìn bầu trời chỉ quanh quẩn sương mù, sau đó liền bước theo.

(*) Bao lơn:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK