Nhìn vẻ mặt yếu ớt mệt mỏi của con gái, Mạc Tuấn không biết bản thân nên vui hay nên buồn đây. Cho dù trong lòng có vạn lần không tha, nhưng ông làm sao không biết Quyên Quyên yêu thằng nhóc vô tình kia đến mức nào chứ.
Khẽ thở dài trong lòng, ông đưa bàn tay vén mấy lọn tóc ướt đẫm ra sau tai cho Mạc Tố Quyên. Thôi thì bản thân ông sẽ tiếp tục phấn đấu, ông dùng cả đời để thủ lời hứa hẹn sẽ mãi mãi che chở cho cô.
Các hộ lý và bác sĩ đều thở phào nhẹ nhõm, cắt cuống rốn xong, bác sĩ Lê cẩn thận tỉ mỉ khâu lại cửa mình cho cô. Một hộ lý trưởng bế đứa bé đã được lau chùi sạch sẽ đi đến bên cạnh Mạc Tuấn.
"Mạc tổng có muốn bế tiểu thiếu gia một lát hay không?"
Mạc Tuấn quay đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhăn nhỏ bé của đứa trẻ, gương mặt đã quen bày ra biểu cảm lạnh nhạt che giấu nội tâm khiến ông muốn tỏ ra thân thiện hòa ái với đứa cháu cũng là một điều vô cùng khó khăn.
Có điều Mạc tổng vẫn cứ là Mạc tổng, cho dù nội tâm mừng rỡ như điên thì bên ngoài vẫn bảo trì vẻ lạnh nhạt. Cho nên hộ lý trưởng chỉ thấy Mạc tổng không chút thay đổi vẻ mặt nghiêm túc đưa tay đỡ lấy đứa bé trong lòng cô, càng bất ngờ hơn là đứa bé được ông ôm vào lòng chẳng những không chu mỏ khóc, trái lại còn cong cong khóe môi. Hộ lý Trưởng không nhịn được cảm thán:
"Xem ra tiểu thiếu gia rất thích Mạc tổng."
Mạc Tuấn nhìn ngắm cục bột nhỏ trong lòng, ánh mắt thâm thúy hiện lên tia kiêu ngạo, khóe môi cũng vô thức cong lên:
"Đương nhiên rồi."
Nếu như lúc này Mạc Tố Quyên còn tỉnh, chắc chắn cô sẽ cảm thán một câu: Con gái giống cha. Bởi vì sự kiêu ngạo trong tính cách của cô chính là được di truyền từ ông.
Hai cha con kiêu ngạo, cho nên một khi mất đi một người ở giữa dung hòa, chắc chắn sẽ như hai đầu nam châm, càng muốn cưỡng ép ở chung thì càng phản tác dụng. Nếu "Mạc Tố Quyên" tới thế giới này, chắc chắn mọi người cũng có thể tưởng tượng ra kết quả của hai cha con.
Nghỉ ngơi gần tới buổi trưa, Mạc Tố Quyên bị tiếng khóc oa oa của đứa bé đánh thức.
"Mạc tiểu thư đã tỉnh." Hộ lý trẻ vừa cười vừa bế đứa bé đi tới gần đầu giường cho cô xem.
Lần đầu tiên thấy một sinh mạng nhỏ bé như vậy, Mạc Tố Quyên cảm thấy thật mới lạ, tuy rằng đã biết đây là con trai của mình, nhưng cô vẫn lên tiếng hỏi:
"Nó là con của tôi sao?"
Thấy hộ lý trẻ gật đầu đáp, Mạc Tố Quyên liền đưa hai tay cẩn thận bế cục bột nhỏ, nhìn cái miệng bé bé lại phát ra tiếng khóc vang dội, cô lại hiếu kỳ hỏi:
"Sao con tôi cứ khóc hoài vậy?"
Hộ lý trẻ nhanh chóng chỉ dẫn vài nguyên do sẽ khiến em bé khó chịu bật khóc, đứng đầu là do bé đói bụng, sau đó là các vấn đề về vệ sinh và sức khỏe,...
"À, vậy là bây giờ con tôi khóc vì bé đang đói bụng phải không?"
Mạc Tố Quyên đưa tay chọc chọc gò má hồng hồng của cục bột nhỏ, đôi môi nở một nụ cười rạng rỡ.
Được sự xác nhận của hộ lý, Mạc Tố Quyên một tay bế đứa bé, một tay từ từ cởi cúc áo, bởi vì là sản phụ, cho nên bên trong cô cũng không có mặc áo lót, hai bầu ngực nặng trĩu căng tràn trực tiếp phơi bày trong không khí.
Khi thấy hai bầu vú của cô, hộ lý trẻ liền lại gần quan sát rồi đưa tay sờ nhẹ. Nhớ đến bảng kết quả sức khỏe của Mạc Tố Quyên, hộ lý trẻ hiểu được nguyên nhân vì sao đầu ti của cô không chảy sữa.
"Mạc tiểu thư đã bị tắc tia sữa nhẹ. Tình trạng này chỉ cần nhờ một người lớn xoa bóp và hút mạnh vài phút là được. Nhưng nếu Mạc tiểu thư không muốn, cũng có thể sử dụng cao dán chữa."
Đôi mắt to tròn lóe lên, Mạc Tố Quyên gật gật đầu nói:
"Cô biết ba tôi đang ở đâu không?"
Hộ lý trẻ há há miệng, nhưng sau đó vội vàng gật đầu nói:
"Để tôi đi gọi Mạc tổng."