Ấy vậy mà đương sự lại không hề hay biết bản thân đang tỏa ra hormone khiến phụ nữ và các cô gái trẻ phải đỏ mặt chân run, Mạc Tuấn vừa xắn tay áo chậm rãi đi ra, đôi mắt to tròn của Mạc Tố Quyên lập tức phát sáng, cắn cắn môi, cô giả vờ xụ mặt nói:
"Ba~. Con cũng nóng. Con muốn tắm~."
Chuyện con gái sau khi sinh phải ở cữ một tháng, cần phải kiêng kỵ những gì ông đều đã hỏi rõ bác sĩ. Cho nên, Mạc Tuấn lập tức lắc đầu, nhưng thấy từng giọt mồ hôi rơi tong tong trên mặt cô, ông thật sự không nỡ.
"Ba đi gọi hộ lý vào lau người cho con."
Lúc này, Mạc Tố Quyên mới nhớ ra chuyện sắc dụ với ông, làm sao có thể bỏ lỡ thêm cơ hội này được, cô vội vàng làm nũng:
"Ba~ con không thích người lạ chạm vào mình. Con chỉ cần có ba ba yêu dấu thôi~ ba~ giúp con lau đi~"
Mạc Tuấn thật sự muốn gõ gõ trán cô, ai đời con gái đã làm mẹ rồi còn càng thêm trẻ con. Khóe môi khẽ cong, ông bất đắc dĩ nói:
"Con vừa sinh xong, cần phải dùng dung dịch vệ sinh cẩn thận...nơi đó...cho nên phải gọi..."
Nghe vậy, tia sáng trong mắt Mạc Tố Quyên càng thêm lượng, vẻ mặt càng thêm đáng thương cắt đứt lời ông:
"Không chịu. Người ngoài làm sao cẩn thận hơn ba ba yêu dấu của con được."
Cho dù không biết rõ vì sao con gái lại đột nhiên lại bám dính ông như vậy, nhưng được con gái cố gắng lấy vô số lý do để cần ông, chỉ cần ông, thật sự khiến người làm cha cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm thấy cả người đột nhiên tràn đầy sức sống, giống như trở lại thời trai trẻ lúc nào cũng cuồn cuộn sinh lực vậy.
Bị đôi mắt đen thâm thúy mang theo tia lửa của ông nhìn chằm chằm, Mạc Tố Quyên đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng thêm nóng bức.
"Ba~ có được không?"
Mạc Tuấn không trả lời, đôi chân dài chậm rãi đi tới trước mặt con gái, sau đó giơ một bàn tay khẽ vuốt đi mồ hôi trên trán cô, môi bạc khẽ nói:
"Ba đã ở bên cạnh con đến gần trưa, đến khi tổng trợ lý có chuyện gấp cần thương lượng với ba nên ba mới đi ra khỏi phòng. Cho nên, con không cần thấy bất an lo sợ."
Nói xong, ông liền ngồi xuống gọi điện cho hộ lý chuẩn bị nước ấm, dụng cụ và dung dịch tẩy rửa vào phòng.
Ngắm nhìn một nửa khuôn mặt lạnh nhạt ẩn chứa vô vàn dịu dàng ấy, vết sẹo trong trái tim Mạc Tố Quyên từ từ ngừng chảy máu, khẽ nghiêng đầu dựa vào vai ông, cô nhẹ nhàng thủ thỉ:
"Ba ơi, có người con gái nào từng nói với ba rằng ba rất dịu dàng chu đáo chưa?"
Mạc Tuấn đưa mắt nhìn cục bột nhỏ nằm gọn trên giường, trong đầu nghiêm túc hồi tưởng, dường như trong quá khứ từng có ai đã nói với ông: Tuấn, khi nào anh thật sự yêu một người con gái, chắc chắn người con gái đó sẽ cảm thấy anh là một người dịu dàng săn sóc nhất trên đời.
"Chưa từng."
Mạc Tố Quyên đột nhiên cười khúc khích giống như con chuột trộm được hũ nếp:
"Thế thì tốt."
Mạc Tuấn đang muốn hỏi vì sao thì hộ lý trẻ đã đẩy xe đến trước cửa phòng gõ "cốc cốc".