Nhìn một loạt khăn trải giường cho trẻ sơ sinh, trong đôi mắt thâm thúy của Mạc tổng hiện lên tia bối rối. Nhưng Mạc tổng vẫn là Mạc tổng, ông bình tĩnh đưa tay cầm lấy loại khăn trải đề giá tiền đắt nhất đưa cho cô, trầm thấp nói:
"Loại này."
Ho nhẹ một tiếng, ông bổ sung thêm một câu:"Tiền nào của nấy."
Mạc Tố Quyên chớp mắt quan sát khăn trải giường, sờ sờ trong tay cảm giác mềm mại như bông. Từ nhỏ cô cũng chỉ biết ăn chơi đua đòi, quả thật không biết một chút gì về mấy món đồ lặt vặt này nên vô cùng tin tưởng những gì lão cha nói.
Cứ mua theo cách đắt nhất là ổn nhất, Mạc tổng thành công bảo vệ được hình tượng lạnh nhạt cao lớn của mình.
Lại kể một trường hợp khó khăn đột xuất khác, vừa mới ăn cơm tối xong, Mạc Tố Quyên xem chương trình làm đồ ăn trên ti vi lại đột nhiên lên tiếng nói thèm ăn táo ngọt nấu đường phèn. Mạc Tuấn đang gõ gõ máy tính xem biểu đồ cổ phiếu chợt ngừng lại, mím môi, trong lòng Mạc tổng liên tục rà soát lại trí nhớ hết công suất hương vị của món đồ ăn cực kỳ ít ăn này ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh ngẩng đầu nói:"Con thèm táo ngọt đường phèn?"
Chung đụng nhiều, trao đổi nhiều, cách thức ở chung của hai cha con dần dần thả lỏng, từ lúc đầu do nhu cầu mới nói chuyện, sau đó lại quan tâm đến sở thích của nhau một chút, cho đến lúc này, Mạc Tố Quyên không còn cảm thấy không được tự nhiên khi ăn nói gần gũi với ông.
Mấy tháng trôi qua, cũng là bấy nhiêu ngày nhìn bóng dáng bận rộn của ông, cũng nhờ những tháng ngày ở chung này, cô mới nhìn ra sự quan tâm ẩn sâu sau vẻ mặt lạnh nhạt, nhận ra ông không phải không muốn thấy cô, không phải chỉ là vì cô là một trách nhiệm nên mới phải bất đắc dĩ quan tâm, nhưng càng biết ông là một người cha tốt, đáy lòng cô càng thấy ray rứt. Xoa xoa bụng bầu đã nhô cao, Mạc Tố Quyên lại một lần nữa tự hứa với lòng.
"Chỉ cần sinh đứa bé này ra, Nguyên Thiệu nhất định sẽ trở về bên con. Chỉ cần sinh đứa bé ra, con sẽ học làm một người mẹ tốt, học làm một người con có hiếu với ba."