Ba người cùng đi, tôi tin rằng trên đường không ít người cho rằng tôi là thằng ngốc, chính là lớn nhỏ đều ăn đi!
“Bảo bối ngoan là phải biết giúp đỡ mama biết không?”, làm tôi lập tức muốn té xỉu vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tỉnh lại……
Như ruồi nhặng không đầu, đi theo lão mẹ lang thang không có mục tiêu những một giờ đông hồ, Thiếu Phong rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Bác trai, người có phải hay không lạc đường? Người nếu có muốn đi địa phương nào liền nói thẳng, vùng này con rất quen thuộc.”
“Ai nói ta lạc đường?” Tay lão mẹ đột nhiên siết chặt. Tôi theo bản năng mà nhéo Thiếu Phong một phen muốn anh ta đừng có nói lung tung. Tính lão mẹ chết vì sĩ diện, ghét nhất có người hoài nghi năng lực của hắn.
“Vậy người đến tột cùng là muốn tới địa phương nào!”
“Ngươi là ai mà đòi quản ta?” Lão mẹ lạnh lùng liếc Thiếu Phong một cái.
“Con làm sao dám quản người? Chỉ là Lâm tiên sinh thân thể không tốt, chỉ sợ không chịu nổi tàu xe mệt nhọc.”
“Tử Hiên còn không có kêu mệt, ngươi liền thay hắn nhọc lòng, Roger, ngươi thật đúng là thiện lương. A! Bất quá, là nam nhân thì không cần lấy người khác làm tấm khiên. Chính mình mệt mỏi cứ việc nói thẳng.” Hiện tại đến phiên tay Thiếu Phong tăng thêm lực đạo.
Hai vị tổ tông, tay của con rất đau a……
Nhưng tôi vẫn thành thành thật thật mà ngậm miệng. Tôi mới không ngu ngốc lên tiếng để biến mình thành nơi trút giận cho hai người đó!
“Cửa hàng này không tồi!” Đi tới đi lui, lão mẹ bỗng nhiên không hề báo trước đem ta…cả nhóm kéo vào một cửa hàng.
“Xin hỏi các vị muốn cái gì a?” Nhân viên cửa hàng thân thiện tươi cười bước lên tiếp đón. Nhìn mọi nơi xung quanh, tôi cơ hồ xem đến choáng váng!
Rực rỡ muôn màu, lại là từng hàng đồ chơi dành cho người lớn!
Thực ra mà nói, loại địa phương này tôi cũng không xa lạ, suy cho cùng tôi cũng là một nam nhân bình thường, đối với loại đồ vật này tự nhiên tò mò. Nhưng là, cùng lão mẹ tới dạo loại địa phương này cũng không tránh khỏi có điểm xấu hổ. Huống chi nhìn dáng vẻ đạo mạo của lão mẹ, tôi chưa từng có nghĩ đến hắn lại hưng phấn với cái loại đồ chơi này!
“Vị này cùng ngài là tình nhân a?” Nhìn lão mẹ gắt gao cầm tay tôi, nhân viên cửa hàng nhẹ nhàng hỏi.
“Không phải, hắn là nhi tử của ta.” Lão mẹ mặt không đỏ khí không suyễn, từ ái mà xoa loạn đầu tóc tôi. Nhân viên cửa hàng ngạc nhiên chưa đầy 2 giây liền khôi phục lại, tiếp tục nhiệt tình hỏi: “Kia, xin hỏi các vị muốn mua cái gì?”
Đi vào một gian hàng toàn dương cụ, lão mẹ bắt đầu hỏi cái gì size, length, power, duration từng một vấn đề, thỉnh thoảng quay đầu hỏi: “Tử Hiên, ngươi xem cái này thích hợp hay không thích hợp với ngươi.” Tôi đỏ mặt đáp cũng không phải, không đáp cũng không phải. Trộm liếc Thiếu Phong, tôi càng là sợ tới mức không dám phát ra tiếng, chỉ có thể tùy tùy tiện tiện có lệ qua đi.
“Tử Hiên, ta mua cái này cho ngươi đi!” Lão mẹ trong tay không biết khi nào đã cầm rất nhiều dương cụ màu hồng phấn, xem đến lòng ta sợ hãi.
“Không… Được… đâu…”
“Lâm tiên sinh thật là một phụ thân tốt a!” Tôi thật sự muốn cho người này một cái tát!
“Không thích sao? Ai nha! Ta thật là lão hồ đồ! Ta hẳn là tìm cái con tương đối quen thuộc mới đúng! Haiz, thật là phiền toái, ngươi giúp ta đem cái có trong tiệm ngươi mà size nhỏ nhất, length ngắn nhất, power yếu nhất, duration ngắn nhất đến đây.” Tôi thiếu chút nữa thì thổ huyết! Là một tên ngốc cũng đoán được lão mẹ muốn làm gì! Mặt Thiếu Phong chuyển từ đen sang tím.
Không bao lâu, nhân viên cửa hàng quả nhiên lấy ra một cái dương cụ nhỏ và dễ thương, hỏi: “Cái này thế nào?”
Lão mẹ làm ra vẻ quan sát một chút rồi nói: “Mặc dù có điểm miễn cưỡng… Bất quá… Tử Hiên a, ngươi tạm thời chấp nhận dùng đi.” Lưng quay về phía Thiếu Phong, lông tơ sau cổ không hẹn mà cùng dựng đứng, mồ hôi lạnh rào rạt chảy xuống. Một chiêu này đủ tàn nhẫn a! Có nam nhân nào lại không để ý loại sự tình này a? Bất quá, lão mẹ tựa hồ đã quên, hắn nói như vậy, mặt mũi của tôi cùng Thiếu Phong đều ném đến Đại Tây Dương. Sau đó lại mua rất nhiều đồ vật kỳ quái, xoát hơn một ngàn nhân dân tệ, lão mẹ mới cảm thấy mỹ mãn mà cầm một túi lớn in logo của cừa hàng, dương dương tự đắc mà đi một vòng thành phố.
“Tử Hiên, chúng ta đi ăn hải sản!” Tâm tình lão mẹ thật sự rất tốt. Bữa cơm này ăn đến thật thái bình. Lão mẹ rất cao hứng, trời nam đất bắc nói không hết chuyện. Thiếu Phong an an tĩnh tĩnh chỉ lo cúi đầu ăn cơm, bất quá anh ta cả ngày không ăn cái gì, cho nên một hơi liền ăn hết ba phần cơm.
Khi rời đi, sắc trời đã tối. Lão mẹ đột nhiên nói: “Tử Hiên a, đã trễ thế này rồi lại ngồi hơn một giờ xe trở về ngươi chịu không nổi đi? Nơi này nhiều khách sạn như vậy, không bằng chúng ta đi thuê hai cái phòng đi!” Tôi nhướn mày chuẩn bị cự tuyệt, Thiếu Phong đi theo sau đột nhiên lảo đảo một cái, đụng phải tôi cùng lão mẹ.
“Người trẻ tuổi a, làm sao lại bị lảo đảo như thế nha? Quá mệt mỏi đúng không? Tuổi trẻ không phải là vạn năng.”
“Ba, chúng ta vẫn là nên về nhà đi?” Tôi nhỏ giọng kiến nghị.
“Khách sạn này thoạt nhìn thực rất có không khí, chúng ta liền ở chỗ này đặt phòng đi! Roger, thật ngại quá, quấy rầy ngươi một ngày. Đêm nay chính ngươi nghĩ cách đi!” Hiển nhiên, lão mẹ không có chơi đủ! Xem ra đêm nay không cần ngủ.
“Người!” Thiếu Phong đã tức giận đến nói không ra lời. Thế nào cũng không phải, Thiếu Phong cùng lão mẹ đều là người mình thích. Xem anh ta vì tôi mà nhẫn đến độ nghẹn khuất, tôi cũng rất băn khoăn. Anh ta nếu còn đứng ở đó, vở kịch này diễn chính là không có hồi kết: “Roger, tôi xem cậu cũng mệt mỏi rồi đi, không bằng cậu đi trước đi.”
“Tuy là mệt mỏi, nhưng tôi cũng không thể đem hai người một người già hay lạc đường, một người sức khỏe không tốt ném ở chỗ này, nếu như lạc đường thì phải làm sao? Đêm nay tôi cũng trụ khách sạn này.” Vì cái gì Thiếu Phong cười đến quỷ dị?
“Lão. Già. Lạc. Đường.?” Hiển nhiên Thiếu Phong lại đánh trúng điểm yếu của lão mẹ.
“Tiên sinh, bộ phòng đôi một đêm, tổng cộng năm trăm nhân dân tệ.” Người phụ nữ trước mặt dịu dàng cười.
“Được.” Lão mẹ thò tay vào túi quần định lấy ví tiền, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Ba, làm sao vậy?”
“Có phải hay không mất ví tiền a?” Nghiêng người dựa vào quầy, Thiếu Phong nhàn nhạt nói. Chẳng lẽ vừa rồi…… Thiếu Phong là cố ý té?
Lão mẹ không thèm nhìn Thiếu Phong: “Tử Hiên, ngươi trả tiền đi.” Tôi vội vàng muốn lấy ra ví tiền của mình, lại phát hiện ra túi quần trống không! Tôi cuống quít mà đông sờ tây tìm, nhưng vừa rồi rõ ràng còn ở trên người mà không lẽ ví tiền thật sự không cánh mà bay. Tôi bất lực nhìn về phía lão mẹ nhún vai, nhỏ giọng mà nói: “Ví tiền của con không thấy.”
“Bác trai, nếu người thật sự không mang theo tiền, con không ngại trả tiền để cho người một mình ở chỗ này ở một đêm.” Thủ phạm thừa cơ bỏ đá xuống giếng.
“Ngươi!” Hiện tại đến phiên lão mẹ tức giận đến nói không ra lời.
Ở cái thành phố hiện tại này, không có tiền tương đương với việc làm trâu làm ngựa, thân bất do kỷ.
“Nếu bác trai còn duy trì được, không bằng chúng ta hiện tại liền trở về đi?” Lần này một đường nhưng thật ra bình thản an toàn không ít, tuy rằng lần này là lão mẹ từ đằng sau kính trừng mắt, nhưng cũng chỉ là ngồi một bên huýt sáo, còn lái xe vẫn là Thiếu Phong.
Thật vất vả về đến nhà, đã là 11 giờ đêm.
Lão mẹ bước vào phòng liền pha một ấm Bích Loa Xuân, thịnh tình mà mời Thiếu Phong uống, phảng phất vừa rồi chuyện gì cũng không có phát sinh.
“Trà ngon!” Thiếu Phong là người rất ít khi uống trà cũng phải mở miệng khen ngợi một câu.
“Hảo tiểu tử, ngươi rất biết nhìn.” Lão mẹ trong ánh mắt hiếm khi hiện lên sự khen ngợi. “Tử Hiên luôn luôn thích Bích Loa Xuân.”
“Phải không?” Thiếu Phong chỉ biết tôi thích uống trà, trước nay đều không biết tôi thích uống hồng trà hay là trà xanh. “Ngày thường, hắn uống trà nhìn rất khó coi, không bằng cái này ngọt thanh.” Chết Thiếu Phong, thế nhưng đã tháo dỡ lớp phòng bị cuối cùng của tôi!
“Tử Hiên chỉ hiểu được làm thế nào để uống trà, không hiểu đến phẩm trà, bằng không lại như thế nào đến chịu đựng uống trà đắng.” Lòng tôi phảng phất bị đụng phải một chút, nhất thời có chút hụt hẫng. “Pha trà cần rất nhiều công phu. Mỗi loại trà đều có cách pha khác nhau, thời gian cần thiết nắm giữ đến chuẩn mới có thể pha ra trà ngon. Thời gian không đủ vị trà quá đạm, uống sẽ không ra trà tinh túy, thời gian lâu lắm trà lại sẽ trở nên chua xót, khó có thể nuốt xuống. Kỳ thật người với người cảm tình cũng là như thế này, phải cẩn thận bảo hộ, quý trọng mới sẽ không thay đổi chất, chẳng qua pha trà yêu cầu chính là kiên nhẫn, cảm tình yêu cầu chính là câu thông.” Lão mẹ nói lời thấm thía.
Thiếu Phong yên lặng không nói gì, một ngụm rồi lại một ngụm, lão mẹ đưa cho anh ta không biết bao nhiêu ly trà anh ta cũng liền uống cạn.
“Được rồi, Roger, đêm nay ta thật sự không muốn ở cùng một mái nhà với một người lạ mặt, miễn cho lại có cái gì tài chính tổn thất.” Lão mẹ đối với chuyện vừa rồi như cũ vẫn canh cánh trong lòng: “Huống chi ngươi cũng ăn không trả tiền một ngày một đêm, đã đến lúc nên trở về.”
Lão mẹ nói lời lạnh nhạt ngầm lệnh đuổi khách, Thiếu Phong da mặt dày đến đâu cũng không phải không biết ngại, đành phải ngượng ngùng mà đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, Thiếu Phong lặng lẽ ở bên tai tôi nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi, còn có ngươi không được cùng với ba chơi vài thứ kia!” Lạnh lùng nhìn đến mấy cái túi kia.
Tôi đỏ bừng mặt, nhỏ giọng đối anh ta nói: “Đây là ba mua cấp chính mình dùng.”
“Bác trai thật đúng là càng già càng dẻo dai a!” Thiếu Phong lộ ra ánh mắt dị thường khâm phục.
“Còn không mau đi!” Tôi nhịn không được chửi nhỏ Thiếu Phong.
Nửa đêm, hiếm khi thấy được bầu trời đầy sao, lão mẹ cầm Bích Loa Xuân dựa vào ban công lan can thưởng thức bầu trời đêm.
“Mẹ, đã trễ thế này còn không ngủ?” Tôi bước đến cạnh lão mẹ như thường.
“Nhớ tới một ít chuyện cũ, đột nhiên có chút cảm khái.”
“Cái gì gọi là chuyện cũ?”
Lão mẹ khe khẽ thở dài: “Thật lâu trước kia, ta vẫn luôn hy vọng ta có thể tìm một đối tượng xứng đôi, một nam tử hán chân chính, nhưng ta lại cố tình đi cha ngươi, người vừa lùn vừa gầy, lại vô cùng yếu đuối. Khi đó, hắn chính là thiếu chút nữa liền bị ta làm cho tức chết. Không nghĩ tới hôm nay, ngươi thế nhưng cũng sẽ thích một nam nhân làm ta nhìn thế nào cũng đều không thuận mắt, kêu ta như thế nào không cảm khái ngàn vạn.”
“Phải không? Chuyện như vậy con vẫn là lần đầu tiên nghe được. Người vì cái gì lại thích ba?” Tôi tò mò hỏi.
“Không biết.” Lão mẹ trả lời thật sự sảng khoái. “Ngươi vì cái gì lại thích Thiếu Phong?”
“Con…… Không biết.” Suy nghĩ nửa ngày, thế nhưng cũng là cái đáp án này. “Hắn tính tình táo bạo, cá tính không tốt, khó hiểu phong tình, lại thích nơi nơi phong lưu. Cùng hắn ở bên nhau, đích xác khổ nhiều ngọt ít, nhưng là…… Con chính là vẫn rất thích hắn.”
“Ngươi không cần học ba ngươi, cái gì cũng đều giữ ở trong lòng. Những lời này muốn nói thì liền nói cho Thiếu Phong nghe, biết không?”
Thấy tôi cúi đầu không nói, lão mẹ thở dài: “Aiz, có lẽ ta không nên quá mức nhọc lòng. Hắn có thể làm ngươi mang thai ít nhất có thể xác định hắn là thật tâm. Xem hắn tối hôm qua liều mạng cứu ngươi, lại vì ngươi lo lắng toàn bộ buổi tối, cùng hôm nay biểu hiện, có lẽ lại cho các ngươi hai cái đứa nhỏ ngốc một chút thời gian chính mình ngẫm lại, các ngươi cũng có thể đạt được hạnh phúc, liền giống như ta và ba ngươi.” Giống như khi còn nhỏ, lão mẹ sủng nịch mà sờ sờ đầu tôi.
Này có lẽ sẽ là lần cuối cùng lão mẹ đem tôi giống như hài tử mà đối đãi đi? Không lâu sau, tôi cũng sẽ có hài tử của chính mình a! Trải qua lần này, tôi phi thường muốn nhìn một chút hài tử kiên cường này sinh ra sẽ là giống tôi hơn hay là giống Thiếu Phong. Đây có phải là kì vọng của lão mẹ khi mang thai chúng tôi không?
“Kỳ thật, Thiếu Phong cũng không phải kém như vậy. Thơ ấu của hắn không tốt, cho nên có đôi khi tương đối khó ở chung, nhưng hắn hiện tại đối con thật sự rất tốt.” Sự tình trước kia đã qua đi, hà tất canh cánh trong lòng, huống chi hiện tại anh ta đích xác đã hiểu được quý trọng tôi.
“Vì cái gì ngươi không có nói cho hắn ngươi là người Hạ Tinh, lại còn mang thai hài tử của hắn?”
“Này……” Nên như thế nào giải thích? Loại này phân loạn khúc mắc, có lẽ chính tôi cũng không thể chân chính minh bạch. Tình cảm sâu đậm cùng hoàn toàn tín nhiệm anh ta dù sao cũng là hai việc khác nhau đi?
“Mà thôi, ngươi vẫn là không cần phải nói. Dù sao ta cũng biết mặc kệ là cái gì nguyên nhân thì cũng không phải cái gì cũng đều phải nói. Ngươi đã lớn như vậy, nên làm như thế nào chính ngươi quyết định. Bất quá, ngươi nhất định phải nhớ rõ nhà là cảng tránh gió, về sau không được đối với chúng ta nói dối, bằng không ta thật sự phế đi Đổng Thiếu Phong.”
“Con về sau sẽ không.”
“Ngươi cùng ba ngươi đều là một cái bộ dáng, chuyện gì đều đặt ở trong lòng, khiến cho người khác thật nhọc lòng.”
“Yên tâm đi, mẹ, con có thể tự chiếu cố chính mình.”
“Ừ. Đúng rồi, ngày mai ta liền về Úc Châu.”
“Cái gì? Vì cái gì lại đột nhiên như vậy?”
“Để ngươi cùng thiếu phong lén lút chi bằng thức thời điểm, cũng không thể chờ đến khi nhi tử của mình mở miệng đuổi ta đi?”
“Lão mẹ, con nào có như vậy……”
“Cùng với ngươi nói giỡn thôi. Kỳ thật ta đã thật lâu không có gặp ba ngươi, ta không quay về, hắn lại ăn dấm của ngươi.” Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi thấy khóe miệng lão mẹ cười hạnh phúc. Có lẽ ba mươi năm sau, tôi cũng sẽ có cơ hội nói chuyện cùng hài tử? Tôi bắt đầu chờ mong hạnh phúc chân chính thuộc về tôi. Một ngày nào đó, tôi sẽ có dũng khí hoàn toàn tin tưởng Thiếu Phong.