• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi gặp được một người thực thú vị. Hắn nói hắn kêu Quý Hậu Phong, ta nói hắn thật giống cơn gió, tới vô ảnh đi vô tung.

Hắn nói hắn là một nhiếp ảnh gia tự do, hơn nữa ở trong giới nhiếp ảnh rất có tiếng tăm. Đáng tiếc, tôi đối với nhiếp ảnh hoàn toàn không biết gì cả. Ở trong mắt tôi, hắn và tôi thực giống nhau, chỉ là chú sâu gạo, còn xa xỉ mà cầm cameras nơi nơi chụp ảnh quay phim.

Quá trình chúng tôi nhận thức nhau thực ngẫu nhiên mà cũng thực hài hước. Chỉ nhớ đó là một buổi chiều đầu mùa thu, tôi bước đi một mình trên con đường đầy lá rụng ở thành phố Perth, Tây Úc, một trận đèn flash đột nhiên quấy rầy suy nghĩ của tôi. Tôi híp mắt tò mò nhìn về phía ánh đèn, ngoài ý muốn phát hiện ở bên trái cách tôi không xa, một nam nhân mặc quần áo màu đen tiêu sái cầm cameras mỉm cười với tôi, còn làm một cái thủ thế “OK”, tựa như tôi cùng hắn đã sớm nhận thức.

Hắn nói: “Khí chất u buồn của ngươi cùng bề ngoài xuất sắc thực thích hợp làm chủ đề trong bộ sưu tập của ta, không biết ngươi có chịu làm nguwoif mẫu ảnh cho ta không? Thù lao tuyệt đối không thành vấn đề.”

Tôi nói: “Thực xin lỗi, ta nghĩ ngươi tìm nhầm đối tượng rồi. Loại công tác này ta chỉ sợ là vô pháp tiếp nhận.”

Hắn nói: “Yên tâm đi! Ngươi chỉ cần đứng ở đó, cái gì cũng đều không cần làm.” Ngón tay thon dài tùy ý chỉ một cây phong ở cách đó không xa.

Tôi nói: “Ta không có hứng thú đứng ở nơi đó biến mình thành đứa ngốc.” Xoay người muốn chạy lại bị hắn giữ chặt không bỏ.

Hắn nói: “Vậy ngươi chỉ cần tùy tiện đi một chút hoặc là ngồi ở băng ghế kia nhắm mắt dưỡng thần một lúc thôi cũng được.  Giúp ta đi mà! Ta thật vất vả mới tìm được người như ngươi.” Biểu tình nôn nóng. Dưới ánh nắng mặt trời vàng nhạt, mái tóc màu tím của hắn cực kỳ bắt mắt, ngũ quan nổi bật cùng làn da màu mật ong, khiến cho hắn thoạt nhìn thật giống một người khó nắm bắt, lại đầy vẻ hoang dã. Trong nháy mắt, tôi thấy bóng dáng hắn thật giống người tôi thích, và anh ta cũng có mái tóc màu đỏ tía.

Vì vậy, tôi nói: “Được!”

Cứ như vậy, tôi không thể hiểu được mà ở cùng hắn vui vẻ trên đường cả một buổi chiều.

Thời điểm chia tay, lòng tôi mặc dù có chút buồn, nhưng vẫn không cho hắn lưu lại bất luận phương thức liên hệ gì.

Thời điểm nên tan thì tan, không nên dây dưa. Người nam nhân này đối với tôi mà nói rất nguy hiểm.

Khi đó, tôi cũng không nghĩ sẽ gắp lại hắn, lại còn gặp được những ba lần. Thời điểm lần thứ ba tương ngộ, tôi liền biết tôi cùng hắn không phải là đặc biệt có duyên, mà hắn chính là cố ý theo đuôi. Hắn nói nếu đã vậy thì tùy tiện đi, không bằng đi cùng hắn đến Singapore, nếu có bạn đồng hành thì tương đối thoải mái. Sự thèm khát trong ánh mắt của hắn trực tiếp đến như vậy, tôi cùng Thiếu Phong ở bên nhau nhiều năm như thế, thế nào lại không rõ ý đồ của hắn. Chỉ là, phương thức biểu đạt của hắn so với Thiếu Phong trực tiếp hơn nhiều.

Tôi biết, muốn quên Thiếu Phong, phải qua được cửa ải này. Chỉ yêu một mình Thiếu Phong thì thật là thiệt thòi cho tôi. Nếu đã là tôi một mình dựng nên cảm tình, thì phải tự tôi kết thúc đoạn tình cảm này. Vì vậy nên tôi đáp ứng hắn.

Sáu tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay đối với tôi đã là phi thường cố hết sức. Tôi vừa mới lên máy bay liền bắt đầu nôn mửa, nếu không phải Quý Hậu Phong cẩn thận chiếu cố tôi, chỉ sợ tôi cứ như vậy mà chết trên máy bay. Đến tột cùng là phải chờ đến khi nào, thân thể tôi mới có thể hoàn toàn khôi phục?

Khi đến Singapore, tôi còn cần Quý Hậu Phong nâng mới có thể đi xuống máy bay được. Tới khách sạn, tôi kiên trì muốn một mình một phòng. Hắn không có miễn cưỡng cũng không có không vui, chỉ nói như vậy rất khó chiếu cố người bệnh như tôi. Tôi cười không nói, chính là không chịu cho hắn một cái lý do hợp lí. Tôi biết an bài như vậy đối với hắn hay đối với tôi đều bất lợi, nhưng tôi đã học cách phải rụt rè. Có một số việc chung quy không thích hợp đáp ứng đến sảng khoái, lại nói chúng tôi đều không có nghiêm túc.

Hắn nói hắn muốn bắt giữ từng khoảnh khắc tịnh mịch đến náo nhiệt của thành phố này, cho nên lôi kéo tôi đi lung tung trên cái đảo nhỏ này, nơi nơi đều lấy linh cảm cùng góc độ, có khi chỉ vì một cái màn ảnh hoặc một chút ánh đèn liền đợi đến sáng. Tôi không muốn cùng hắn ngoan ngoãn đứng dưới nắng chịu tội, cho nên mỗi lần khi hắn làm việc tôi liền sẽ đến nhà ăn hoặc quán cà phê gần đó kêu một ly trà chanh lạnh chờ hắn.

Hắn so với tưởng tượng của tôi thình tinh tế hơn nhiều, cũng kiên nhẫn hơn nhiều. Đến Singapore đã năm ngày, hắn đều không làm điều gì mờ ám, cũng không có tỏ vẻ muốn xác minh hoặc ám chỉ, nhưng chỉ thế này cũng không nói hắn không nóng lòng, chỉ là hắn so với Thiếu Phong còn biết dùng chút thủ đoạn. Tôi biết hắn đang đợi, chờ tôi không chịu nổi, tự động nhào vào lồng ngực hắn. Đáng tiếc, tôi cũng không phải đơn thuần như tưởng tượng của hắn, cho nên hắn vĩnh viễn không có khả năng thực hiện được. Đã từng sai một lần, tôi sẽ tuyệt nhiên không giẫm lên vết xe đổ.

“Chúng ta đến quán rượu này chơi, được không?” Quý Hậu Phong lấy cảnh xong, vui sướng lấy ra một tờ truyền đơn đối với tôi nói. Có lẽ là do ánh mắt của hắn, có lẽ là do ngữ khí nói chuyện của hắn, tôi lập tức biết hắn không tính toán tiếp tục chơi loại trò đùa tẻ nhạt này nữa. Ở một mức độ nào đó, hắn thật giống Thiếu Phong……

“Được!” Tôi không chút do dự. Đã có quyết định của bản thân, cần gì phải chần chờ?

Đêm, thực náo động, cũng thực ồn ào.

Tôi uống không ít rượu, đã có chút men rượu. Quý Hậu Phong không kiêng nể gì mà ôm eo tôi chen chúc ở trước quầy bar cùng một đám mới vừa nhận thức lớn tiếng nói chuyện. Ngón tay của hắn ở chỗ mẫn cảm nhất ở dưới nách ta mà trêu chọc, khiêu khích, ý đồ thử phản ứng của tôi. Tôi không có cự tuyệt cũng không có phản kháng, ngược lại nương theo có men rượu trong người mà tiếp xúc càng thân mật với hắn. Hắn so với Thiếu Phong càng cần loại tiếp xúc này cổ vũ, cho nên tôi rất hào phóng. Kỳ thật, tôi đối với mấy thứ thân mật, mờ ám này đó cũng không quen thuộc, bởi vì Thiếu Phong đối với tôi rất ít khi dụng tâm như vậy. Trước mặt người khác, Thiếu Phong không thường chạm vào tôi, ngay cả khi ở đó mọi người đều biết chúng tôi quan hệ  không đơn giản, mà về nhà, Thiếu Phong liền càng không có sự kiên nhẫn.

Không biết từ khi nào, âm thanh xung quanh nhỏ dần.

Nguyên lai, Quý Hậu Phong đã khéo léo đem một tên say mèm là tôi vào một góc. Tuy đã có men rượu trong người, nhưng kỳ thật tôi vẫn như cũ thanh tỉnh, nhưng khi Quý Hậu Phong đột nhiên hôn lấy tôi, tôi còn có chút hoảng sợ. Hơi hơi phản kháng liền thành công  khơi mào ham muốn chinh phục của Quý Hậu Phong. Quý Hậu Phong hôn khi sâu khi nông, nhè nhẹ dụ hoặc tôi đáp lại, không ngừng kích thích ham muốn của tôi. Nụ hôn của hắn thực giống Thiếu Phong, thật sự rất giống…… Phương pháp hôn như thế này đối với tôi thực quen thuộc. Nhắm mắt lại, ý thức tôi bắt đầu có điểm lẫn lộn. Thân thể xa lạ bỗng nhiên trở nên quen thuộc, cảm giác  giữa đôi môi cũng chậm rãi từ từ chồng chéo vào trong từng ký ức ấm áp của tôi. Thật tự nhiên sát lại gần thân thể hắn, tôi thật hào phòng đáp lại, nhiệt tình mà trực tiếp, không hề báo trước. Mập mờ nửa có nửa không, cũng không thích hợp với tôi. Hắn tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng thực mau liền phối hợp cùng tôi. Vì thế, tôi liền biết, hắn cũng là một cao thủ.

Âm nhạc rối loạn, ánh đèn mờ ảo, tôi mềm oặt ngã vào trong lồng ngực hắn thật cẩn thận mà nghe nhịp tim của hắn. Bờ vai giống nhau, cái ôm mạnh mẽ giống nhau, thân thể nóng rực giống nhau, đến cả cảm giác làm ta an tâm cũng giống nhau…… Thiếu Phong……

“Đêm nay đến phòng ta qua đêm đi?” Bên tai vang lên thanh âm thô nặng gởi cảm của hắn. Rất muốn gật đầu, thật sự rất muốn gật đầu, đã sớm quyết định như vậy, không phải sao? Nhưng mà, trong nháy mắt kia, tôi lại không khống chế được chính mình, đẩy hắn ra.

Hắn thực ngạc nhiên nhìn tôi, mà tôi so với hắn càng ngạc nhiên hơn.

Sự bối rối đột ngột khiến tôi thật sự hoảng hốt. Tôi bất lực nhìn Quý Hậu Phong, sau đó ở thời khắc hoảng sợ ném xuống một câu thực xin lỗi sau, sau đó liền chạy trối chết!

Lập tức chạy về trong phòng của khách sạn, tôi liền ngã nhào trên giường mà ngủ thiếp đi, mặc kệ cho Quý Hậu Phong gõ cửa như thế nào tôi cũng không chịu tỉnh lại.

Thật ngạc nhiên, thế mà lại là một đêm vô mộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK