• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi từ Chicago trở về, Thiếu Phong trở nên rộng lượng hơn, mà cảm xúc của tôi cũng đã ổn định được rất nhiều. Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi thực sự rất thích chuyến lữ hành lần này. Mười hai năm chờ đợi, tôi cuối cùng cũng có được viên thuốc an thần này, đặc biệt lại là ngay lúc này. Xác định chính mình ở trong lòng Thiếu Phong là duy nhất, tôi đột nhiên xúc động muốn nói cho Thiếu Phong biết tất cả. Rất muốn biết phản ứng của anh ta, nhưng cũng lại rất sợ hãi biết phản ứng của anh ta, hình ảnh tàn khốc trước kia của anh ta đã ăn sâu bén rễ ở trong đầu, tôi không phải là không lo lắng Thiếu Phong khi biết được chân tướng sẽ lựa chọn rời xa tôi, giống như những việc mà anh ta đã làm với những nữ nhân đã mang thai với anh ta trước đây.

Tôi cuối cùng kết luận vẫn là không nói cho Thiếu Phong biết thì tốt hơn, bởi vì đây là sự quá mạo hiểm. Dù sao dáng người tôi cũng sẽ chẳng biến dạng, nhìn bề ngoài căn bản sẽ nhìn không ra tôi có thai trong người, chỉ cần đến lúc đó tôi liền đem hài tử về quê sinh hạ là được, lại nói ta ở bên ngoài không cẩn thận liền có kết quả, hẳn Thiếu Phong cũng không thể nói cái gì được đúng không?

Thời tiết bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, gió nhè nhẹ, lành lạnh tràn ngập sức sống, ánh nắng ấm áp bắt đầu xuất hiện cũng là lúc tôi càng ngày càng lười biếng. Từ bỏ việc để tâm vào những chuyện vụn vặt, tôi hiện tại ham mê nhất chính là ngủ. Chỉ cần có cơ hội, tôi liền hướng trong ổ chăn mà ngủ, thậm chí Thiếu Phong có lừa gạt, uy hiếp như thế nào, tôi cũng sống chết không ra. Đầu trọc bác sĩ dặn dò tôi nhất định phải hảo hảo nghỉ ngơi, bảo trì tâm trạng vui sướng, bởi vì trong người tôi, tiểu sinh mệnh này so với  thai nhi thì cực kì yếu ớt. Đương nhiên, Thiếu Phong sẽ không thể minh bạch hiện tại vì sao giấc ngủ đối với tôi lại là quan trọng đến vậy, nhưng một khi tôi ngủ thiếp đi, bất luận thế nào anh ta cũng sẽ không ồn ào, thậm chí còn ngoan ngoãn bồi tôi cùng ngủ.

Anh ta luôn thích ôm tôi ngủ, gắt gao dán chặt vào lưng tôi, đôi tay liền rất tự nhiên mà liền sẽ ấn ở bụng phía trên của tôi. Tôi nhiều lúc từng nghĩ rằng anh ta dùng cách này để mờ ám bảo vệ tiểu sinh mệnh trong cơ thể tôi, bởi vì mỗi khi anh ta làm như vậy, tôi đều có thể rõ ràng cảm giác được trong bụng kia có cỗ hơi thở mãnh liệt của một sinh mệnh. Nhớ trước đây tiểu sinh mệnh nỗ lực như vậy  mà  cùng tôi câu thông, kết quả là tôi lại đem hơi thở của tiểu quỷ này trở thành đau dạ dày, tôi nghĩ anh ta nhất định đối với việc làm mẹ này của tôi thất vọng tột đỉnh đi? Này thật là làm tôi xấu hổ không thôi……

An tâm mà dựa vào Thiếu Phong, tôi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên chuông điện thoại tiếng reo lớn, khiến tôi thanh tỉnh. Tôi liền như thói quen mà cầm lấy điện thoại nghe: “Uy?”

“Tử Hiên sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm cẩn thận của ba.

“Ba ba?” Ba rất ít khi gọi điện thoại cho tôi, trừ phi trong nhà xảy ra chuyện. “Xảy ra  chuyện gì rồi ạ?” Tôi lập tức tỉnh táo lại.

“Ách……”

“Ba, đến tột cùng đã xảy ra cái gì?” Tôi không khỏi bối rối. Ba tuy không thường gọi điện thoại cho tôi, nhưng cảm tình giữa chúng tôi vẫn luôn rất tốt, ba đối với tôi như vậy cứ ấp a ấp úng một hồi, trong lòng đột nhiên dâng lên một điềm báo xấu: “Có phải hay không trong nhà xảy ra chuyện gì?” Thiếu Phong sớm bị đánh thức, thấy thần sắc tôi hoảng loạn liền cầm tay của tôi, cho tôi một loại an ủi không lời.

“Tử Hiên, con thực sự rất tốt phải không?” Không đầu không đuôi ba tôi nói một câu, lại làm tôi bất giác cảnh giác. Tôi không phải mỗi ngày gọi điện thoại về nhà đều báo bình an sao?

“Vâng ạ, hiện tại con rất tốt. Ba, người vì cái gì đột nhiên lại hỏi như vậy?”

“Ách……” Ta bị sự ấp úng của ông chọc nổi điên rồi, đang chuẩn bị rống lên, ba mới chậm rãi nói: “Tối hôm qua, sau khi con vừa cúp điện thoại, Hạo Quyền có tiếp một cuộc điện thoại lạ gọi tới. Ta cũng không biết là ai gọi tới, nhưng Hạo Quyền nghe xong lúc sau tức phi thường tức giận, đột nhiên hỏi ta con có hay không có khả năng nói dối, sau đó hắn liền vẫn luôn đen mặt không nói lời nào. Hôm nay sáng sớm ta liền đã không thấy thân ảnh hắn, ta không biết hắn rời đi từ bao giờ, nhưng hắn đến bây giờ vẫn chưa hề có trở về.”

“Cái gì?!” Úc Châu hiện tại là buổi tối 8 giờ, mẹ luôn luôn lưu luyến gia đình, ngày thường ra cửa nhất định sẽ nói cho ba một câu.

“Ta muốn nói chính là…… Aiz…… Có lẽ ta không nên nói, bất quá…… Hắn mang đi hộ chiếu cùng một ít quần áo. Ta đoán hắn đã lên chuyến bay tới Mỹ rồi đi.”

“Người nói cái gì!!!” Trời ơi! Đây là có ý tứ gì? “Vậy mẹ đã đi bao lâu rồi?”

“Ta buổi sáng 6 giờ thức dậy, hắn đã không còn nữa. Ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào?”

Không đợi tôi trả lời ba liền đem điện thoại treo. Tôi ngơ ngác mà cầm điện thoại, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. Tôi cuống quít ngồi dậy, thuận tay hung hăng mà nhéo Thiếu Phong một phen.

“Cậu làm cái gì vậy?? Rất đau đấy có biết hay không?!” Thiếu Phong ủy khuất mà kháng nghị.

“Đau? Sẽ đau liền không phải nằm mơ đi…… Oh my god!!” Lần này xong rồi……

Tôi vội vàng đem Thiếu Phong kéo tới, vội vội vàng vàng mà lấy cái ba lô không nói hai lời liền đem ví tiền, giấy tờ tùy thân và đồ vật của anh ta toàn bộ đều bỏ vào ba lô.

“Tử Hiên, phát sinh chuyện gì vậy? Cậu muốn chạy trốn tôi sao?”

“Đúng vậy! Anh đoán đúng rồi, bất quá không phải là tôi trốn chạy, mà là anh trốn chạy. Anh đi về mấy cái chung cư của mình mà trụ mấy cái cuối tuần, tiếng gió qua đi anh lại qua đây!”

“Cái gì mà tiếng gió?” Thiếu Phong mày nhăn đến độ dính chặt vào nhau, vẻ mặt hoàn toàn không cam lòng.

“Mẹ tôi…… Ba tới. Hắn đã tới rồi sân bay, thực mau liền sẽ đến nơi đây. Anh trăm triệu lần không thể cùng hắn gặp mặt, cho nên cầu xin anh cùng tôi phối hợp chút đi. Mẹ tôi…… Ba sau khi rời đi rồi, anh muốn thế nào tôi đều nghe anh!” Anh ta không hề biết tôi đang vì cái mạng nhỏ và cuộc sống của anh ta mà suy nghĩ a? Lão mẹ tôi tính tình cùng thân thủ cũng không phải là cái có thể mạo hiểm nha! Nghe ba vừa rồi ám chỉ, thế nhưng chắc chắn sẽ có mưa to gió lớn, nếu tôi không có đoán sai, nhất định là vị đầu trọc bác sĩ kia thông qua mấy cái việc bát quái về người Hạ Tinh nghe được mà nói cho lão mẹ tôi cái tin tức gì đi! Tôi liền như vậy đã quá sơ ý, đã quên mất điểm này, còn khờ dại cho rằng có thể giấu trời qua biển!

Thiếu Phong bị tôi cường ngạnh nhét vào trong xe. Anh ta dường như còn có chuyện muốn nói, nhưng tôi ở nơi này liên tục thúc giục, anh ta rốt cuộc cũng không tình nguyện mà lái xe rời đi.

Tôi đem trong nhà tùy tiện sửa sang lại một chút, sau đó đối mặt với gương luyện tập mấy cái hạnh phúc dào dạt tươi cười, chuẩn bị  bất cứ tình huống nào xảy ra.

Ba giờ sau, chuông cửa bỗng nhiên vang lớn, tôi giật mình, cẩn thận treo lên mặt cái mỉm cười sáng lạn luyện cả nửa ngày mới dám đem cửa mở ra. Ngoài cửa một vị ước chừng một mét chín mươi cm, ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh, mặc một chiếc áo gió màu xám trung niên, mặt lạnh lùng, thần sắc dị thường không có tí thiện cảm nào nhìn tôi. Tôi lập tức vứt bỏ lớp áo giáp, hơi mang hổ thẹn mà cúi đầu, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: Mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK