Tâm tình Giản Tùy Anh tốt một chút sẽ mở một chai rượu ngon y như ba của hắn. Lần đầu tiên thấy Lý Ngọc hắn cũng không nghĩ ngợi gì mà mở bình rượu ngọt kia. Hiện tại hai tên nhóc kia không thể uống nhưng Lý Huyền lăn lộn nhiều trên quan trường thì cũng tôi luyện được quả thận chứ.
Nhưng hắn vừa nâng cốc để rót ra nữa thì không nghĩ tới Lý Huyền cười cười liên tục xua tay, hơn nữa còn gọi tên hắn rất thuần thục: “Tùy Anh, đừng, buổi chiều tôi còn phải qua bộ Tài chính nên cần phải nghiêm chỉnh, không thể uống được.”
Giản Tùy Anh “ai” một tiếng thất vọng: “Uống một ly thôi, bốn người đàn ông ngồi trên bàn cơm mà không uống rượu thì anh bảo xem như thế nào đây.”
Lý Huyền vẫn như cũ tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi mà cười, nhưng thái độ rất kiên quyết: “Nhất định lần sau sẽ uống thoải mái cùng anh nhưng hôm nay thì không được, tôi buổi chiều thực sự là có việc.”
Giản Tùy Anh đành phải cất ly về tủ rượu rồi kêu mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Hai cậu nhóc vẫn nhớ lời thầy dặn thi xong không cần so đáp án nhưng mới nói mấy câu đã không nhịn được liền trao đổi một chút về đề thi.
Lý Huyền “Ai” một tiếng: “Hai cậu đừng nói về đề thi nữa, ảnh hưởng đến mấy môn sau đấy.” Nói xong liền quay sang chuyện khác: “Trời hôm nay thật nóng, đứng không ở bên ngoài chờ mà cả người đều là mồ hôi.”
“Đúng vậy….mà Lý Huyền, lần này anh về mấy ngày?”
“Lúc đầu định là một tuần, có một cuộc họp quan trọng nên tiện thể qua thăm thằng nhóc nhà tôi luôn.”
“Vậy anh xem hai ngày này có rảnh không, chờ hai đứa thi xong tôi mời mọi người ra ngoài ăn bữa cơm.”
“Thôi thôi không phải phiền hà anh nữa, bữa hôm nay là vui rồi.”
“Hôm nay là bất đắc dĩ, cái chỗ nhỏ này của tôi là sao đón tiếp được Lý trưởng phòng chứ. Không được, trước khi anh đi phải cho tôi cơ hội. Gần chỗ Sông Mã mới mở một quán ẩm thực Quảng Đông, ở đó có cua đế vương Alaska, món ngon như vậy nhất định phải mời mọi người nếm thử.”
Lý Huyền còn muốn từ chối nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Giản Tùy Anh cảm thấy hôm nay vận khí của hắn thật tốt, vừa không làm mất cơ hội gần gũi hơn với tiểu mỹ nhân, lại còn có cơ hội giúp gần gũi thêm mối quan hệ với Lý Huyền, tóm lại là đã gặt hái nhỏ được tình trường và thương trường cùng một lúc. Hắn nhạy bén cảm giác được thời điểm may mắn của bản thân, thời điểm vận khí tốt phải biết tận dụng nhờ cậy nếu không cơ hội sẽ qua đi, đó chính là phong cách làm việc trước sau như một của Giản Tùy Anh.
Bốn người ngồi ăn cùng nhau, hai cậu nhóc ăn xong liền bị Giản Tùy Anh giục đi nghỉ trưa còn hắn thì pha một bình trà, ngồi trò chuyện ở phòng khách cùng Lý Huyền một lát.
Cùng là những người trẻ tuổi có gia cảnh hùng hậu, kiến thức rộng rãi ngồi nói chuyện phiếm không những vui vẻ tìm hiểu thêm được tiếng nói chung mà còn được nhiều lợi ích hơn nữa.
Nhóm Thái tử Đảng ở thành phố nếu cùng tụ họp chơi bời, ngoài việc tạo mối quan hệ, quan trọng hơn là thu được rất nhiều tin tức có lợi.
Lý Huyền lúc nói chuyện phiếm còn thuận miệng nói ra mấy hạng mục đầu tư có tiềm lực ở Quảng Tây đang trong thời kỳ thu hút thương nghiệp đầu tư vốn.
Y vẫn là cán bộ trẻ, cần phải tích lũy kinh nghiệm, cách tốt nhất là bất kì nơi nào y đến cũng cần phải để lại ấn tượng và thành tích của bản thân để thuận lợi cho việc phát triển sau này.
Giản Tùy Anh đương nhiên sẵn lòng hợp tác cùng y, Lý Huyền còn trẻ, sau này không chừng sẽ ngồi lên bất kỳ vị trí nào đấy, hơn nữa những hạng mục mà y nói rất hấp dẫn. Giản Tùy Anh cảm thấy Lý Huyền rất có con mắt nhìn xa trộng rộng, hơn nữa lòng tham cũng rất lớn, đối lập hẳn vởi vẻ bề ngoài cẩn thận, điềm tĩnh của y.
Nhìn chung hai người nói chuyện một lúc cũng đã làm cho mối quan hệ gần thêm không ít, Giản Tùy Anh còn hận hắn sao lại gặp y trễ như vậy.
Hắn tuy có yêu thích người đẹp, nhưng vẫn có khát vọng của một người đàn ông, lúc này hứng thú của hắn với Lý Huyền đã lớn hơn Lý Ngọc. Nếu lúc trước hắn tiếp cận Lý Ngọc chỉ thuần túy là vì để ý cậu thì hiện tại hắn đã có một lý do quan trọng hơn nữa chính là muốn thông qua Lý Ngọc để tăng thêm quan hệ với Lý Huyền.
Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc gần đến giờ đã tỉnh.
Lý Huyền dặn dò Lý Ngọc vài câu rồi rời đi.
Giản Tùy Lâm gọi lái xe đưa bọn họ đến trường.
Hai ngày thi Đại học ngắn ngủi đã xong. Buổi chiều ngày kết thúc, lúc Giản Tùy Anh đến đón hai người kia đã bị biển người sôi nổi dọa sợ.
Vất vả lắm mới từ đám người lôi được em trai ra ngoài, cũng biết được Lý Ngọc thi xong đã được Lý gia phái xe đến đón đi.
Tuy rằng trong lòng có chút mất mát nhưng đứa nhóc nào thi xong chẳng về ăn mừng với gia đình chứ, nghỉ hè còn dài, hắn cũng không vội.
Giản Tùy Anh đưa Giản Tùy Lâm đến nhà hàng, bữa cơm này chỉ có bốn người. Hai người đi vào gian phòng thì thấy ba hắn với mẹ Giản Tùy Lâm, không biết họ đang nói gì mà Triệu Nghiên nhíu chặt đầu mày có chút như không vừa ý.
Giản Đông Viễn nhìn hai đứa con một trước một sau đi vào, mỗi người mỗi vẻ đẹp trai, lịch sự, người làm cha như ông tất nhiên trong lòng tràn ngập tự hào liền buột miệng nói: “Tốt, tốt, này, cô bé.” Ông gọi cô gái là quản lý khách sạn đang đứng bên cạnh, mắt hiện lên ý cười: “Cháu xem hai thằng nhà chú có được không?”
Quản lý đương nhiên phải biết chuyện nên liền ngọt ngào nói: “Thật sự là hổ phụ vô khuyển tử ạ, hai người con của chủ tịch Giản vừa nhìn đã biết thế gia vọng tộc, mỗi bước đi đều tự tin mạnh mẽ.”
Giản Đông Viễn vui vẻ cười to: “Nhưng mà đáng tiếc, nếu có thêm con gái thì tốt rồi.”
Quản lý nhanh mồm nói: “Vậy phải bảo Giản đại công tử nhanh nhanh cưới một cô con dâu xinh đẹp, như vậy không phải là nhặt được thêm một cô con gái sao ạ.”
Giản Đông Viễn liếc nhìn Giản Tùy Anh thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào Giản Tùy Anh nói: “Tên nhóc nhà anh, ba cũng không biết có trông chờ vào anh được không nữa.”
Giản Tùy Anh giả vờ như không nghe thấy gì.
Bình thường nếu ba hắn nhắc tới vấn đề tính hướng, tuy ông không đến mức trở mặt với hắn nhưng luôn là lạnh mặt trừng mắt nhìn hắn, có lẽ hôm nay ông không mất hứng nên hắn cũng không nói thêm gì.
“Tùy Lâm, sang ngồi bên cạnh mẹ con đi, Tùy Anh ngồi bên này.”
Giản Đông Viễn tự mình rót rượu cho Giản Tùy Lâm: “Đến, hôm nay ba sẽ rót rượu để chúc mừng con đã hoàn thành xong mười hai năm học tập gian khổ. Ba biết làm con thật không dễ nhưng biểu hiện của con vẫn luôn làm ba và mẹ con hài lòng, bất kể kết quả thế nào, sự cố gắng của con ba đều biết, ba và mẹ con đều biết chừng mực.”
Giản Tùy Lâm vội vàng đứng lên: “Cám ơn ba, cảm ơn mẹ.”
Mới mở màn mà ba người đã nói không ít lời sáo rỗng, trừ những lúc Giản Đông Viễn ngẫu nhiên hỏi Giản Tùy Anh thì phần còn lại cũng chẳng liên quan tới hắn.
Hắn buồn chán cầm chén rượu, lơ đãng nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Triệu Nghiên, Triệu Nghiên lập tức dời mắt.
Cười lạnh một tiếng, hắn biết người phụ nữ này sợ hắn.
Giản đại thiếu gia hắn đây ngay cả hồ ly tinh mà không nhìn ra được thì thực đần độn rồi. Hắn thực vừa lòng với thái độ sợ sệt của bà ta, tốt nhất là cả đời bà ta đều phải lo sợ mà sống cho qua ngày đoạn tháng, như vậy bà ta với con của bà mới có thể sống yên ổn ở Giản gia, không dám ở trước mặt hắn lớn tiếng.
Cho dù là vậy nhưng Giản Tùy Anh vẫn cảm thấy như vậy là quá lợi cho bà.
Nói cho cùng thì bà ta vẫn lật đổ được cái danh hiêụ vợ cả của Giản Đông Viễn để dát vàng lên người, còn mẹ hắn đang sống mà bị tức đến chết, thậm chí còn không kịp nhìn đứa con của mình trưởng thành.
Cơm cũng đã ăn xong, Giản Đông Viễn hỏi đứa con thứ hai: “Tùy Lâm này, con có kế hoạch gì cho nghỉ hè chưa?’
Giản Tùy Lâm nhấp một ngụm trà, rất biết ý hỏi: “Ba có ắp xếp rồi sao?”
Giản Đông Xa nói: “Con cũng thi xong rồi nên ba không phản đối con nghỉ ngơi vài ngày, nhưng con không nên đem bỏ phí hai tháng nghỉ hè chỉ để chời bời được, con biết chứ?”
“Con hiểu ạ.”
“Con từ nhỏ đã nghe lời như vậy, còn anh con thì ba không thể quản được, nhớ năm nó thi xong….. Tùy Anh, nói với em trai xem anh mắc lỗi gì.”
Giản Tùy Anh lười biếng cười cười nói: “Lây trộm xe của ba, cùng mấy đứa bạn chạy tới Đại Liên buôn bán hải sản hai tháng kiếm chút tiền tiêu vặt rồi mới về trả xe cho cha.” (Đại Liên: thuộc tỉnh Liêu Ninh.)
Giản Đông Viễn hừ một tiếng mới cười nói: “Từ nhỏ đã hư hỏng, không một ngày nào là không làm cho ba mày bớt lo. Tùy Lâm từ nhỏ đã là đứa không phải để ba mẹ phải bận tâm, anh con tuy thường xuyên gây chuyện nhưng cũng rất có bản lĩnh. Ba không muốn con học mấy cái trò vớ vẩn của anh để chọc ba tức giận, nhưng ba hi vọng con học được cách kinh doanh của anh con, thái độ đối nhân xử thế để mấy năm nữa thôi có người nhắc đến thì trước hết phải nghĩ nó là con của ai.”
Ánh mắt sáng ngời của Giản Tùy lâm dừng trên người Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh tiếp tục lắc lắc chén rượu: “Ba nghĩ gì thì nói thẳng ra luôn đi.”
“Ý ba là cho nó chơi khoảng hai tuần, thời gian còn lại thì đến chỗ con thực tập.”
Giản Tùy Anh thở dài: “Ba, nó mới vừa tốt nghiệp trung học, con cho nó đến bộ phận nào thực tập được chứ? Cho tiền con cũng không muốn phiền toái.”
“Nó không biết thì mới cần con dạy chứ, biết hết thì cần con dạy làm gì.”
Giản Tùy Anh không vui nói: “Con không dạy con ghẻ, nhưng nếu bố muốn con dạy nó thì để cho nó đi rửa bát đĩa.”
Triệu Nghiên lập tức ngồi thẳng lưng, gần như là nhìn Giản Đông Viễn cầu cứu.
Giản Tùy Anh từ nhỏ đã được nuôi dạy để trở thành chủ của Giản gia, tính tình kiêu căng ngạo mạn, hồi bé chẳng mấy ai có thể trị được hắn. Đến lúc hắn trưởng thành, nói năng có khí phách, nếu muốn Giản Tùy Lâm đi rửa bát đĩa thật thì hắn có thể tác động được Giản Đông Viễn đồng ý cho dù là lý do có không tưởng như thế nào chăng nữa.
Tùy Lâm là bảo bối của Triệu Nghiên, bà ta sao có thể để như thế được.
Bà vốn cũng không muốn để Giản Tùy Lâm đến thực tập tại công ty của Giản Tùy Anh nhưng vì Giản Đông Viễn đã quyết định nên bà cũng không còn cách nào khác.
Bây giờ bà thực sự sợ Giản Tùy Anh nổi nóng mà khiến Giản Tùy Lâm phải đi rửa bát đĩa. Ở Giản gia, lời nói của đàn ông thì phụ nữ không được xen vào.
Cũng may lần này Giản Đông Viễn tỉnh táo, nhíu mày nói: “Nói toàn cái vớ vẩn, rửa bát đĩa thì học được cái gì, để nó đến chỗ anh học thêm mấy thứ có ích.”
Giản Tùy Anh vạn lần cũng không muốn nghĩ đến việc hai tháng ngày nào cũng gặp Giản Tùy Lâm, nếu mà đồng ý, hắn sợ hắn sẽ không khống chế được ý nghĩ ngược đãi thằng bé trong đầu.
Ngay lúc Giản Đông Viễn đang giằng co chưa xong với đứa con lớn thì Giản Tuỳ Lâm lại hơi nghiêng mình, thái độ vô cùng thành khẩn nói: “Anh, cho em đến công ty anh thực tập đi, làm nhân viên vệ sinh cũng được.”
Giản Tuỳ Anh tuy nói vậy nhưng cũng để ý mặt mũi: “Ai bảo cậu quét vệ sinh, công ty anh đây trả lương cho người ta cũng là hai ngàn hai một tháng, nuôi một đứa trông bệnh như giám thái anh đây không làm nổi, cậu đừng đi tranh bát cơm của họ.”
Sắc mặt Giản Tuỳ Lâm cùng Triệu Nghiên lập tức thay đổi.
Lời này rõ ràng là cố ý muốn người khác mất mặt.
Giản Đông Viễn vẫn biết Giản Tuỳ Anh không đụng đến Giản Tuỳ Lâm bởi vì hắn đuối lý. Tuy ông không thể lúc nào cũng bênh vực được đứa con nhỏ, nhưng trước mặt ông cùng với mẹ nó lại có thể nỏi như vậy, đây là không phải là không cho ông mặt mũi sao.
Giản Đông Viễn vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Tuỳ Anh, sao con lại nói với em trai như vậy. Để con giúp đỡ em trai, học thêm chút việc thì có cái gì không tốt, con còn có gì không bằng lòng, hay con ngại nhiều chuyện.”
Giản Tuỳ Anh nhướng mắt.
Hắn thật sự chẳng muốn cãi nhau với ba. Quá khứ đã quá ầm ĩ rồi, hiện tại nghĩ lại đều thấy mệt.
Hắn đem ly rượu uống cạn, sau đó đứng lên.
“Tự đến rồi tự đi. Không quấy rầy mọi người một nhà ba người ăn cơm nữa. Tôi về.” Nói xong xoay người bước đi.
Giản Đông Viễn tức đến đỏ mày đỏ mặt.
Ánh mắt Giản Tuỳ Lâm đuổi theo bóng dáng rời đi của hắn, đáy mắt hiện lên một chút vui mừng.
Giản Tuỳ Anh buồn bực mà lái xe về nhà, hắn tưởng tượng đến cảnh một nhà ba người ngồi nơi đó, lồng ngực lại cảm thấy bức bối khó chịu.
Hắn biết rõ ràng mong đợi của Triệu Nghiên cùng Giản Tuỳ Lâm, nhưng hắn liếc mắt một cái thì cũng chỉ là một cái liếc mắt, nhưng ba hắn lại cố tình không muốn vậy, luôn muốn Giản Tuỳ lâm bên cạnh hắn, mong muốn hai anh em hắn có thể thắt chặt thêm tình anh em.
Thật là đau trứng.
Giản Tuỳ Anh đem tấp vào ven đường rồi dừng lại, hung hăng đập tay lái.
Trong lòng hắn cực kì không thoải mái, đã nghĩ tìm người phát tiết. Hắn lấy điện thoại ra, có chút hấp tấp tìm số của mấy cậu trai.
Hôm nay tìm ai được, nhìn thấy mấy tên quen thuộc nhưng hắn lại không thể nào nhớ nổi khuôn mặt của họ.
Đang lướt thì đến tên của Lý Ngọc, Giản Tuỳ Anh dừng tay lại.
Khuôn mặt của Lý Ngọc hiện rõ ràng lên trước mắt hắn, giống như cậu đang ở ngay trước mắt.
Cậu lớn lên thực con mẹ nó đẹp, hơn nữa mùi vị còn lạnh lẽo mang chút đức hạnh, làm lòng người ngứa ngáy.
Ma xui quỷ khiến thế nào hắn nhấn vào trò chuyện.
Đầu kia chuyển đến: “Anh Giản?”
Hai ngày ở chung lúc trước làm cho thái độ của Lý Ngọc với hắn trở nên tốt hơn rất nhiều, trên bàn cơm cũng có thể đàu một chút.
“Ai, Lý lão nhị, chưa ngủ à?”
“Còn chưa đến mười giờ mà.”
“Ờ, cũng đúng. Thế nào, về nhà có mở tiệc không?”
“Chưa mở tiệc được, cũng chưa biết thành tích thế nào, chỉ là ăn cơm cùng với mọi người trong nhà một bữa, chúc mừng em thoát khỏi biển khổ.”
“Ha ha ha ha, chính là muốn chúc mừng, là muốn chúc mừng.”
Lý Ngọc hỏi: “Anh Giản có chuyện gì hả? Anh ở chỗ Tuỳ Lâm sao?”
“A, không, không có chuyện gì. Hai ngày luôn nhìn thấy cậu, giờ không thấy có chút không quen.”
“Ừm, anh ở chỗ Tuỳ Lâm à?”
Giản Tuỳ Anh vốn muốn tránh vấn đề này, nhưng Lý Ngọc lại cố tình hỏi lại làm hắn có chút không thoải mái.
“Không, anh vừa quay về nhà.”
“Ừm….” Giọng Lý Ngọc có chút thất vọng. “Hôm nay em gọi điện rồi nhắn tin cho cậu ấy, cũng chưa thấy hồi âm lại, không biết bị sao nữa.”
“Chắc là nó không mang di động, hôm nay bọn anh ăn ở ngoài.”
Lý Ngọc “Ừ” một tiếng.
Hai người không nói gì nữa, Giản Tuỳ Anh thấp giọng, cố gắng khiến giọng mình không mang chút chờ mong nào, hỏi cậu: “Cậu xong việc rồi hả? Có muốn đi shopping không?”
Lý Ngọc hơi ngạc nhiên: “A? Đi đâu?”
“Không cụ thê, lái xe đi dạo một vòng, trong lòng anh có chút tâm sự, cậu có nguyện ý bầu bạn với anh Giản này không?”
Lý Ngọc có chút do dự: “Tuỳ Lâm không đi sao?”
Giản Tuỳ Anh đen mặt: “Nó không đi.”
Lý Ngọc trầm mặc một chút, chỉ mới một giây chờ đợi sự chần chờ của cậu mà đã khiến Giản Tuỳ Anh thất vọng vô cùng.
Quả nhiên thấy cậu trả lời: “Anh Giản, thế để hôm nào đi, em mới tắm rửa xong mất rồi.”
Giản Tuỳ Anh chán nản nói: “Tắm rửa rồi à, vậy anh gọi không đúng lúc rồi, thôi cậu nhanh ngủ đi.”
“Được.”
“Cúp máy đi.”
“Được.”
“Ngủ ngon, tiểu Lý.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Giản Tuỳ Anh còn chưa từ bỏ, thêm một câu: “Trước khi ngủ còn quấy rầy cậu, cậu nói xem lúc mơ liệu có mơ thấy anh không.”
Lý Ngọc cười gượng hai tiếng, không nói thêm gì.
Giản Tuỳ Anh thất vọng cúp máy.