Lý Ngọc vừa mới nhìn thấy, cơ thể lấy một tư thế kỳ quái mà dừng lại, sau đó cậu cố gắng thả lỏng người, nhìn Giản Tuỳ Anh rồi đến Tiểu Chu, lại từ Tiểu Chu nhìn sang Giản Tuỳ Anh.
Lúc này Giản Tuỳ Anh không tránh được có xấu hổ, nhưng hắn cũng không biết đến tột cùng mình vì cái gì mà lại không được tự nhiên như thế.
Theo lý bây giờ hắn với Lý Ngọc đã không còn là gì của nhau, mình thích ai hay ngủ với ai, Lý Ngọc chẳng xen vào được.
Nhưng hắn vẫn không muốn Lý Ngọc thấy được mấy cảnh này. Bởi vì cho dù Lý Ngọc có phản ứng hay không có phản ứng thì hắn vẫn thấy bứt rứt.
Lý Ngọc đút bàn tay hơi run run vào túi quần, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó dời mắt coi như chưa thấy gì, nhìn về phía trước, lướt qua bọn họ đi lên.
Tiểu Chu bị cậu nhìn cho phát run, theo bản năng dựa lại gần Giản Tuỳ Anh ở bên cạnh.
Đến giờ cậu ta cũng chưa bao giờ thấy một người có ánh mắt đáng sợ như vậy.
Hầu kết Giản Tuỳ Anh lên xuống, nuốt nước bọt, hắn vỗ vỗ lưng Tiểu Chu, nhẹ nhàng nói: “Tự cậu đi xe về nhé.” Nói xong xoay người đuổi theo Lý Ngọc.
” Lý Ngọc.” Giản Tuỳ Anh kêu một tiếng, vượt lên đứng trước mặt cậu. Hai phía đều là các phòng nhỏ, người qua lại rất ít, Giản Tuỳ Anh chẳng sợ bị người ta dòm ngó, chặn đường cậu lại.
Đôi môi mỏng của Lý Ngọc nhẹ mở: “Cút ngay.”
Giản Tuỳ Anh hơi sửng sốt.
Đã rất lâu rồi Lý Ngọc mới ăn nói lỗ mãng như vậy, mới đầu Giản Tuỳ Anh còn thấy bực mình, nhưng sau đó lại nghiêng đầu mà nghĩ, chẳng lẽ là ghen?
Nghĩ đến cảnh đó, trong lòng hắn hơi mừng thầm, cười nói: “Hoá ra hôm nay cậu thực sự có hẹn, tôi cứ nghĩ cậu lại chơi tôi.”
Lý Ngọc nghiêng người, định lách qua hắn.
Giản Tuỳ Anh chẳng để cho cậu như ý, cố tình chặn trước mặt cậu, cười vui nói: “Tiểu Lý, cậu nhìn cậu xem, có phải ghen rồi không?”
Vẻ mặt Lý Ngọc cứng lại, lập tức cười lạnh rồi lấy tay đẩy bả vai hắn một cái, sải bước đi lên phía trước.
Trong lòng Giản Tuỳ Anh bắt đầu tức giận, ôm lấy bả vai Lý Ngọc: “Cậu mẹ nó có thể bình tĩnh nói chuyện hay không hả, nếu như cậu thực sự ghen, tôi có thể giải thích.”
Lý Ngọc dừng lại, đột nhiên cậu giữ lấy bàn tay đang nắm lấy vai cậu của hắn, rồi quay người vặn một phát, Giản Tuỳ Anh không đề phòng, cánh tay bị vặn ra sau lưng.
Hắn kêu lên một tiếng, bị Lý Ngọc đang cầm lấy tay bị vặn đó ấn lên tường.
“Đệch mẹ….”
Lý Ngọc ghé gần lại tai hắn, giọng nói lạnh lẽo: “Ghen? Giản Tuỳ Anh, anh tưởng tôi để mắt anh sao, cái loại người bung bét như anh, tôi chỉ thấy bẩn thỉu!”
Nói xong Lý Ngọc ra sức vặn cổ tay Giản Tuỳ Anh một cái.
Giản Tuỳ Anh cảm giác cổ tay mình như bị chặt đứt, đau đến tái mặt, dường như qua một khoảng thời gian không gặp, sức lực của Lý Ngọc càng mẹ nó kinh khủng hơn.
Lý Ngọc buông tay, xoay người bước đi.
Giản Tuỳ Anh chửi tục một câu, vọt lên từ sau lưng cậu thình lình đạp một phát.
Lý Ngọc cảm giác có gió ở sau lưng, đang định quay lại đã không kịp, lập tức bị một đạp vào thắt lưng, lập tức ngồi sụp xuống đất.
Giản Tuỳ Anh còn muốn nhấc chân đạp thêm Lý Ngọc đã túm được cổ chân hắn, dùng sắc quăng một cái, Giản Tuỳ Anh ngã quỵ ra.
Hai người lại đánh đến ra lửa, giãy dụa đứng lên rồi tiếp tục lao vào nhau.
Nhưng chưa đánh được hai cái, lối đi đã có vài người bước vào, đi đầu là ông chủ của quán ăn Lý Văn Tấn, có thể là người phục vụ thấy hai người quá gay gắt nên đi gọi ông chủ.
“Này này này! Sao lại thế! Tuỳ Anh! Lý Ngọc!”
Đi sau Lý Văn Tấn có mấy người quen của Giản Tuỳ Anh, có thể là đến ăn cơm, tốt quá rồi, nghe một phát là chạy đến xem chuyện hài miễn phí.
Lý Văn Tấn đi đến gỡ tay Giản Tuỳ Anh đang đỏ mặt tía tai: “Tuỳ Anh, Tuỳ Anh, làm sao vậy, có chuyện gì không bàn xong thì cũng đừng động tay động chan chứ, Lý Ngọc nhỏ hơn cậu bao nhiêu, đừng chấp nhặt với cậu ấy nữa.” Nói xong lại quay sang Lý Ngọc nói: “Lý Ngọc cậu mẹ nó sao lại là người như thế hả, Tuỳ Anh còn bằng tuổi anh cậu, sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy!”
Chu Lệ Chính cũng kéo Lý Ngọc ra, y uống đến đỏ bừng hết cả mặt, chửi một câu: “Đệch mẹ, hai người mà phải để cho người ta đến khuyên can…. Không đúng, Lý Ngọc, là cậu sai rồi, cậu là tiểu bối, tại sao có thể động tay với Giản ca.”
Bên cạnh cũng có mấy thái tử đảng xen vào mấy câu khuyên can. Trên cơ bản những người này đều là bạn bè của Giản Tuỳ Anh, Lý Ngọc sau khi quay về Bắc Kinh cũng từ từ mà nhập vào vòng luẩn quẩn này, nhưng cắm rễ chưa sâu, người ta chẳng có thiện cảm gì với cậu, đại đa số đều là nhìn mặt mũi ba với anh cậu mới kính cậu ba phần, nhưng lúc này chắc chắn đều là đứng về phía Giản Tuỳ Anh.
Vài người thất chuỷ bát thiệt*??? Mấy người kia nói xong, sắc mặt Lý Ngọc càng khó coi.
*Thất chuỷ bát thiệt: bảy mồm tám lưỡi.
Bả vai Giản Tuỳ Anh run rẩy: “Được rồi A Văn, anh buông ra đi.”
Lý Văn Tấn nhìn hắn: “Tôi buông anh ra, nhưng anh cũng phải để mặt mũi cho tôi đấy, quán tôi hôm nay mới khai trương, anh đừng tặng tôi quà to như vậy, tôi gánh vác không nổi.”
“Được, anh buông ra đi.”
Lý Văn Tấn lúc này mới buông tay, còn thuận tay phủi quần áo cho hắn, cười hì hì nói: “Bĩnh tĩnh nào bình tĩnh nào, có phải uống hơi nhiều rồi không? Mọi người đừng kích động, có gì từ từ rồi nói chuyện nào.”
Giản Tuỳ Anh sửa sang lại quần áo, sau đó nói với mấy người kia: “Chuyện này, khiến mọi người chê cười rồi. Công ty có chuyện, có mấy thứ không hài lòng nên bọn tôi hơi kích động, tan thôi tan thôi.”
Hắn phất phất tay, sau đó nói với mình Lý Văn Tấn: “Người anh em, hôm nay khiến anh không thoải mái rồi, hôm nào mời anh uống rượu nhé, đừng để ý ha.”
Lý Văn Tấn vỗ vỗ hắn: “Không có việc gì đâu, anh về đi.”
Giản Tuỳ Anh gật gật đầu với mấy người, lại trừng mắt hung ác nhìn Lý Ngọc một cái, xoay người rời đi.
Hắn đoán hắn đi rồi, đám người kia chắc chắn sẽ túm Lý Ngọc vào phòng bọn họ, tiến hành một cuộc nói chuyện của mấy vị tôn lão giáo dục trẻ nhỏ, sau đó sẽ chuốc sập cậu.
Giản Tuỳ Anh cười lạnh, không tệ, coi như là thay hắn báo thù, chuốc cho chết cậu đi.
Hắn ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa lại, ngả ghế, cảm thấy mệt mỏi cùng cực.
Mấy tháng cố gắng, lại trắng trơn.
Thật là, hai người có thể nói chuyện bình thường mà, Lý Ngọc cũng từng gặp Tiểu Chu, giờ thì xong rồi. Thằng nhóc này đã muốn cưỡi lên đầu hắn rồi, mình lại quá nuông chiều cậu, không động tay động chân thì không phải đàn ông sao.
Nói hắn bẩn thỉu? Đ** con mẹ nó loại đạo đức giả.
Giản Tuỳ Anh tức giận đập vô lăng một cái.
Hắn không thể sụp đổ như vậy, bằng mọi cách phải để cho Lý Ngọc biết cái uy không lại xem thường loài sói.
Đời trước có phải hắn nợ Lý Ngọc không mà đời này lại phải trả gấp gáp như vậy.
Dù kết quả thế nào, bản thân hắn chẳng vui vẻ mà Lý Ngọc cũng vậy.
Cuộc đời, thật đúng là con mẹ nó rắc rồi.
Hôm sau lúc hắn đang ở nhà nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của Lý Huyền.
Hắn nhìn chằm chằm tên báo hiển thị trên điện thoại một lúc, cảm thấy thật thú vị, đúng là thời đại của tin tức.
Đúng như dự đoán, chuyện tối hôm qua Lý Huyền đã biết, còn cố ý gọi điện đến cho xin lỗi vì em trai, có khi hôm nay Lý Ngọc cũng ăn đủ.
Đương nhiên Giản Tuỳ Anh thể hiện cực kỳ rộng lượng, nói nguyên nhân chủ yếu là do hắn, bản thân quá độc đoán, không cân nhắc đến ý tưởng của mấy người trẻ tuổi, Lý Ngọc cũng rất thông minh, về sau sẽ khiêm tốn nhận ý kiến của họ. Tóm lại là sau mấy câu nói dối trơn tru, lại càng khiến Lý Huyền ngại, nói nhất định sẽ bảo Lý Ngọc đến xin lỗi hắn.
Giản Tuỳ Anh vội nói sao hắn lại không biết xấu hổ như vậy, lòng tự trọng của Lý Ngọc rất lớn, nên không cần phải như vậy.
Hắn càng nói như vậy Lý Huyền lại càng cố chấp, cuối cùng Giản Tuỳ Anh cũng miễn cưỡng đồng ý.
Để Lý Ngọc đến xin lỗi chuyện này, Giản Tuỳ Anh chẳng có gan làm, nhưng chỉ cần một cú điện thoại của Lý Huyền đã qua.
Không chỉ có Giản Tuỳ Anh thoả mãn, mà anh trai cậu mới là người có lợi.
Hậm hực một ngày, tâm tình hắn đã tốt hơn nhiều.
Hắn sẽ chờ đến khi nào Lý Ngọc đến tận cửa xin lỗi thì thôi.
So với ngày trước thì giờ không giống vậy, lần này là do Lý Ngọc mở miệng trước, cũng là Lý Ngọc động tay trước, Lý Ngọc phải đến xin lỗi hắn hoàn toàn là xứng đáng rồi.
Chẳng qua Giản đại thiếu gia đã quên, trước đó hắn chọn chuyện mà động tay động chân, sao bây giờ không nghĩ đến ẩn tình trong chuyện này.