“Cậu giờ đang ở đâu.”
“Em ở trường học.”
“Lập tức đến công ty.”
“A? Bây giờ? Chốc nữa em có tiết.”
“Lập tức, ngay bây giờ, đến công ty.”
Hắn cúp điện thoại chờ Giản Tuỳ Lâm, qua khoảng bốn mươi phút sau, thấy nó mặc áo ba-đờ-xuy đến, mang theo một trận hơi lạnh bên ngoài vào.
Nó vừa cởi khăn quàng cổ vừa nói: “Anh, có chuyện gì gấp vậy?”
Giản Tuỳ Anh cầm tài liệu vứt lên bàn, quát: “Tự xem đi!”
Giản Tuỳ Lâm nghi hoặc cầm tài liệu lên, lật vài tờ, sắc mặt xấu đi: “Đây….”
Giản Tuỳ Anh trừng mắt: “Sao lại có chuyện này, nói rõ từ đầu đến cuối cho anh!”
Giản Tuỳ Lâm trầm giọng nói: “Anh, chuyện này… Em không biết.”
“Cậu không biết!” Giản Tuỳ Anh đứng lên, vung tay cho một cái bạt tai: “Mày chỉ nói một câu không biết là xong việc hả! Lúc trước giao chuyện này cho mày phụ trách, giờ mày ném cứt vào mặt tao thế này, không có ba phòng, chuyện không xong, tiền thì trút vào túi người khác. Mày mẹ nó nói cho tao, có phải mày với Bạch Tân Vũ hùn vào để nuốt không!”
“Không phải!” Giản Tuỳ Lâm bụm mặt, tủi thân nhìn hắn: “Anh, không phải lúc ấy anh bảo Vũ ca đến hỗ trợ sao, anh ta giúp đỡ chuyện giám đốc Phạm xong xuôi rồi cầm luôn ba bộ tài liệu kia đi, nói chuyện này rất đơn giản, anh ta có thể tự mình xử lý, em lúc ấy đã nói cho anh….”
“Ông mày lúc ấy vội đến choáng đầu, làm sao mà còn thời gian quản cái chuyện rách đó. Mày xử lý chuyện một chuyện đơn giản thành vậy, ngay cả những nguy cơ cũng không khống chế được, mẹ nó sau mày có thể làm được gì nữa!”
“Em vẫn muốn theo anh ta, nhưng anh ta không nghe em khuyên một chút nào, em cũng không có cách nào để nói anh ta mà. Hơn nữa anh ta với cục trưởng Triệu cũng có quen biết nhau, em cũng không để ý nữa, cứ nghĩ anh ta sẽ giải quyết tốt, ai mà biết được giờ lại sang cho người không hề biết cả tên như vậy. Em, em hỏi mấy người có liên quan, hỏi chuyện làm có tốt không, bọn họ đều nói là làm tốt, cho nên em không nghĩ tới chuyện đó lại….”
“Thằng đó cũng không phải làm không tốt, hắn cho ba người kia mỗi người năm mươi vạn, sau đó đem ba phòng kia bán đi!”
Mặt Giản Tuỳ Lâm xanh mét: “Anh, anh chắc chắn chứ? Anh có liên lạc với Vũ ca không?”
“Mọi chuyện đã rõ ràng như vậy, anh không cần liên lạc cũng biết thằng đó đã trốn rồi, bây giờ anh nghĩ đã hiểu rồi, cậu ở trong này đúng là chẳng bị cản trở gì.” Giản Tuỳ Anh híp mắt nhìn em trai cùng cha khác mẹ, trong mắt tràn ngập tính toán cùng nghi ngờ.
Đôi mắt Giản Tuỳ Lâm ửng đỏ, nức nở nói: “Anh, chúng ta là người một nhà, sao em lại làm ra loại chuyện như thế này được.”
Giản Tuỳ Anh trợn mắt dữ tợn, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Bạch tân Vũ, mẹ, quả nhiên là tắt máy.
Hắn lại gọi cho dì cả.
Chỉ chốc lát saud đã truyền tới giọng nói vui vẻ của dì: “Ai, Tuỳ Anh à.”
“Dì cả, cháu không gọi được cho Bạch tân Vũ, dì có biết nó ở chỗ nào không ạ?”
“Nó hả, nó sang Australia rồi, bảo là bên đó ấm hơn.”
Giản Tuỳ Anh cười lạnh một tiếng, không ngoài dự đoán của hắn, quả nhiên là bỏ chạy rồi.
“Dì có biết số của nó ở bên đó không ạ?”
“Biết, để dì tìm cho.” Bên kia truyền đến âm thanh bấm bàn phím, dì cả thuận miệng hỏi: “Cháu tìm nó làm gì thế Tuỳ Anh?”
Giản Tuỳ Anh im lặng mấy giây, không biết mở miệng như thế nào.
Dì cả cười nói: “Có phải chuyện làm ăn lại có vấn đề không, ai nha, được rồi. Tiểu Vũ nhà dì gần đây rốt cuộc cũng có tương lai, biết kiếm tiền rồi. Cháu biết không, mấy hôm trước còn mua cho dượng cháy bộ đánh gôn hơn mười vạn, chúng ta vui vẻ lắm, quan trọng là không phải đồ này nọ giá cả đắt đỏ, mà do đây là lần đầu tiên nó có năng lực này, đúng là có hiếu. Tuỳ Anh à, may mà có cháu dẫn dắt nó, không thì bây giờ còn chả biết nó quen biết đám người gì nữa.”
Trong lòng Giản Tuỳ Anh cực kỳ khó chịu, lời muốn nói như nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói nổi thành lời.
Tim dì cả không được tốt, chịu không nổi kích thích, hắn thật sự không thể nói cho bà biết đứa con của bà nuốt ba phòng của hắn rồi bỏ chạy được, hắn sợ dì cả chết ngay lập tức mất.
“Ai, được rồi, để dì gửi tin nhắn cho cháu.”
“Được….”
Cúp điện thoại, Giản Tuỳ Anh mệt mỏi dựa vào ghế, cúi đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Chỉ lát sau đã có chuông tin nhắn vang lên, hắn nhận được dãy số quốc tế đường dài.
Giản Tuỳ Anh vứt điện thoại qua một bên, nhìn Giản Tuỳ Lâm không cả giám thở mạnh, nói: “Chuyện này tuyệt đối không cho người thứ tư biết.”
Giản Tuỳ Lâm vội vàng gật đầu.
“Anh sẽ tra kỹ chuyện này.”
Giản Tuỳ Lâm càng cúi thấp đầu gật gật.
“Nếu anh mà biết cậu cấu kết với Bạch tân Vũ, Giản Tuỳ Lâm, anh sẽ cho mày không vào được cửa nhà họ Giản nữa.”
Giản Tuỳ Lâm vẫn cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của nó.
Giản Tuỳ Anh chưa nguôi được giận, vung tay: “Cút đi.”
Tiểu Lâm đi rồi, Giản Tuỳ Anh buồn bực vò đầu rút thuốc ra hút.
Mọi việc gần đây của hắn không thuận lợi chút nào, chỗ Lý Ngọc thì nhẫm phải đinh to, rồi sau lại bị chính em họ mình hãm hại. Mở một cái công ty mà phải quan tâm hết chỗ này đến chỗ kia, đôi khi hắn chỉ muốn phủi tay mặc kệ hết, mang theo tiểu mỹ nam đi tiêu dao thế giới.
Nhưng loại suy nghĩ trẻ trâu này, dù sao cũng chỉ có thể nghĩ, một đống người dây dưa rồi lại một đống chuyện phải giải quyết.
Có đôi khi hắn cũng nếm được vị cô đơn, hắn với ba không thân thiết, hai người đều phải lo chuyện của mình, rất ít khi gặp mặt. Bên người lại không có nổi một người có thể giúp hắn, xảy ra chuyện cũng không thể dựa vào ai, cũng không hi vọng dựa vào ai, càng nghĩ càng mệt mỏi.
Lòng Giản Tuỳ Anh phiền muộn, chẳng có chút tâm tình nào ở lại văn phòng, xoay người tìm điện thoại, tìm được rồi thì gọi điện cho Tiểu Chu, hẹn cậu ta ở khách sạn.
Gần đây hắn vẫn tìm Tiểu Chu. Hắn cảm thấy tên nhóc này cũng không tệ lắm, tuy kỹ thuật hơi kém, đầu óc cũng hơi ngu ngơ, nhưng vẫn có thể dạy được, có thể học. Quan trọng là cậu ta không nhiều chuyện, cho đồ này đồ kia thì cậu ta nhận, không cho cũng không nói nhiều.
Có một lần hắn quá mệt đến nỗi ngủ quên, không về nhà, nửa đêm tỉnh lại thì thấy Tiểu Chu mở đèn đang ngồi ở dưới đất viết viết gì đó.
Giản Tuỳ Anh lặng lẽ đi qua, tên nhóc đó nhìn thấy thì sợ hãi, chưa kịp thu đồ lại thì tờ giấy đã bị Giản Tuỳ Anh cầm lên.
Hắn nhìn thoáng qua, biết là hoá đơn, nhưng lại viết không có trật tự.
Giản Tuỳ Anh đùa giỡn: “Yêu, ghi cả sổ đấy, theo anh cậu được nhiều không?”
Mặt tên nhóc liền đỏ ửng, cắn môi, bộ dáng cực kỳ lúng túng khổ sở.
Giản Tuỳ Anh chỉ định trêu một chút, nhưng không nghĩ tên nhóc lại nhạy cảm như vậy, có chút không nỡ đành sờ sờ đầu cậu ta: “Hơn nửa đêm còn đối chiếu gì nữa, nhanh đi ngủ.”
Tiểu Chu đem tờ giấy kia gấp lại cẩn thận rồi cất vào túi, sau đó mới cuộn mình ngủ bên cạnh Giản Tuỳ Anh.
Bởi vì Giản Tuỳ Anh không độc ác đến mức kinh động đến dì cả, chỉ dám âm thầm chịu đựng. Hơn nữa tuy rằng hắn muốn điều tra rõ chuyện này, nhưng lại không tóm được Bạch tân Vũ, nên hắn thật sự không biết Giản Tuỳ Lâm có nhúng ta vào chuyện này không nữa.
Cho dù là tình nghĩa hay lý trí, hắn cũng không hy vọng Giản Tuỳ Lâm có liên quan đến chuyện này, nếu không hắn chỉ sợ bản thân đánh chết tươi nó.
Bây giờ hắn sẽ chờ tên nhóc Bạch tân Vũ lộ mặt, hắn không tin cả đời cậu ta sẽ không trở về Bắc Kinh. Nếu mà bắt được, hắn sẽ chỉnh cho cậu ta ba tháng không gặp nổi người khác. Về phần có thể khiến cậu ta nhổ tiền ra hay không thì Giản Tuỳ Anh cũng chẳng còn ôm hy vọng gì rồi.
Vì để không tạo ảnh hưởng xấu bởi chuyện này, hắn chỉ có thể hứa hẹn chỗ khách sạn sắp khai trương rút ra ba phòng để bù vào lỗ hổng rồi bù cả cảm tình cho mấy người kia.
Bạch Tân Vũ nuốt mất ba phòng, gộp cả hai bên lại là sáu phòng thì hắn thất thu hơn ba trăm vạn, nếu tính theo giá thị trường, hắn còn lỗ mất hơn một ngàn vạn, Giản Tuỳ Anh nghĩ đến chỗ đó thì não đau như bị người nhà đạp, sao mà mọi chuyện xui xẻo dồn hết lại vậy chứ.