“Ông rửa chén đi, tôi ra ngoài tìm xem.”
Bà Lâm dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã lo lắng cho con, bèn giao việc cho ông Lục, còn mình cầm chìa khoá ra cửa.
Vốn nghĩ Lục Miêu sẽ loanh quanh ở ngoài cổng hay hành lang, nhưng không ngờ bà đã ra đường cái mà vẫn chẳng thấy tăm hơi con bé đâu.
Lâm Văn Phương cau mày càng đi càng xa, tới quán mạt chược của Giang Nghĩa, bà hỏi ông ta có thấy con gái mình đi ngang qua không.
“Không biết, tôi không để ý.” Miệng Giang Nghĩa ngậm điếu thuốc, lúng búng đáp lời.
Quán mạt chượt vốn nằm ở góc đường cho nên Giang Nghĩa cũng không cung cấp được thông tin gì, bà đành phải đi tìm xa hơn.
Bên kia, Giang Hạo Nguyệt đứng ở ban công rốt cuộc thấy có người nhà họ Lục ra cửa đi tìm Lục Miêu.
Mẹ cô bé nhìn quanh, sau đó bỏ qua chuồng gà- theo tư duy người bình thường, cô bé ắt hẳn phải trốn đến một nơi khó tìm nào đó, chứ trốn nhà mà trốn vào chuồng gà nghe có vẻ kỳ kỳ.
Lục Miêu cũng không lên tiếng gọi mẹ.
Vốn dĩ chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Giang Hạo Nguyệt, nhưng nhìn thấy bóng người đã đi rất xa, cậu vẫn không kìm được mà xuống lầu.
Chuồng lớn ở lầu 1 ngoài nuôi gà còn nuôi thêm vài loại gia cầm khác nữa, gần đó còn có người trồng rau xanh… Như vậy có thể tưởng tượng được mùi vị ở đây thế nào.
Giang Hạo Nguyệt vừa tắm xong nên cậu không định đến gần đó, chỉ ở bên ngoài nhỏ giọng gọi: “Lục Miêu, Lục Miêu.”
Không ai đáp lại.
Cậu thở dài trong lòng, bịt mũi đi vào trong.
Lục Miêu đang ngủ.
Cô bé mang theo chiếc chăn bông hoa nhí của mình, lúc này nửa chiếc đắp trên mình cô, nửa chiếc lót trên mặt đất.
Chú gà Thông Thông cô bé nuôi đang nằm vùi bên cạnh chủ cũng chiếm một góc chiếc chăn.
Lục Miêu ngủ, gà thức. Nó bình tĩnh mở to hai mắt, đoán chừng đang dùng sách lược lấy bất biến ứng vạn biến, im lặng thống trị đàn gà.
Các con gà khác thì túm tụm ở một góc, nhường chỗ cho hai đại ác bá kia.
Giang Hạo Nguyệt càng nhìn càng thấy hình ảnh này vừa ngớ ngẩn vừa quái lạ… Rốt cuộc Lục Miêu là ai? Là kẻ thuần gà sao?
Có điều cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu ba mẹ cô bé trông thấy màn này, sẽ mắng cô thế nào.
“Lục Miêu.”
Giang Hạo Nguyệt cẩn thận chìa ngón tay chọt chọt cái trán cô bé.
Không biết Thông Thông vì bảo vệ chủ hay vì bị hù doạ, sau khi thấy cậu ta làm vậy bèn vỗ phạch cánh bay lên đạp cho cậu một phát.
So với việc “bị Lục Miêu đấm”, thì việc “bị con gà đạp” không đáng vào đâu… Nếu như không kể đến nhúm cứt con gà để lại trên chân.
Trước khuôn mặt nhăn nhó của Giang Hạo Nguyệt, Lục Miêu khoan thai tỉnh giấc.
Hôm nay cô bé chạy lên chạy xuống lầu mấy vòng, lại vừa khóc vừa la, nên vừa mới ngủ một giấc này hoàn toàn không thấm vào đâu, đầu óc vẫn còn chếnh choáng.
Trời rất tối, cô bé không trông rõ sắc mặt cậu cũng rất đen.
“Giang Hạo Nguyệt?” Tiếng này giọng cao vút, cho thấy cô bé mừng rỡ.
“Giang Hạo nguyệt!” Tiếng này nhớ đến mình với cậu đang tuyệt giao, đổi giọng thành hung: “Cậu tới làm gì!”
“Lục Miêu, cậu về nhà đi,” không hiểu sao giọng Giang Hạo Nguyệt buồn buồn: ” Cậu ngủ chỗ này, nhỡ bị bệnh thì phải làm sao?”
Nếu cô không chịu về, thì cậu sẽ về một mình, thầm nghĩ thế nào cũng phải tắm lại lần nữa, sau đó đánh giày, rửa chân giả, thay quần áo…
“Tôi về hay không mắc mớ gì đến cậu?”
Dùng khoé mắt liếc cậu, khoé miệng Lục Miêu nhếch lên rành rành: “Cậu đang lo cho tôi đúng không?”
Giang Hạo Nguyệt liếc nhìn chiếc chăn bông ngọ nguậy rất theo nhịp, người kia nhất thời đắc chí mà bắt đầu vung vẩy đôi chân. Trước đó không lâu cô bé vừa giác ngộ, hùng hổ khí thế mà tự nhủ “Cậu không muốn làm bạn tốt với tôi thì thôi”, có điều mới trong chớp mắt mà đã quên mất sạch.
“Tôi không lo cho cậu.” Cậu ta quả quyết phủ nhận.
“Cậu không chịu nhận thì thôi!”
Dù bị Giang Hạo Nguyệt phũ, Lục Miêu vẫn hết sức tin tưởng vào trực giác của mình.
“Dù cậu không chịu nhận tôi cũng biết hết nhé.”
Giang Hạo Nguyệt lười tranh luận với cô bé, quyết định mặc cô, chuẩn bị về nhà tắm rửa.
Đang lúc cậu chuẩn bị rời đi thì bên ngoài truyền đến tiếng của Lục Vĩnh Phi.
“Miêu Miêu, Miêu Miêu.”
Lâm Văn Phương gọi điện cho ông, hoang mang lo lắng nói không tìm được Lục Miêu, ông Lục vội vàng chạy đi tìm ngay, vừa đi vừa gọi không ngừng.
Vạt áo Giang Hạo Nguyệt bị một cánh tay nhỏ xoắn lấy.
Chính xác, là xoắn, không phải túm, vạt áo này từ đây đã không còn là của cậu mà đã thuộc về Lục Miêu. Bằng sức của cô bé, cô không cho đi, cậu không đi được.
“Suỵt— đừng lên tiếng!”
Cô bé dùng âm hơi rít với cậu.
“Cậu mau lại đây, trốn với tôi!!”
Dứt lời cô bé vung tay, khí phách vén chăn lên ý bảo cậu chui vào.
— Trốn? Chung?
Giang Hạo Nguyệt và Thông Thông trung tâm hộ chủ bên cạnh Lục Miêu liếc nhìn nhau.
Để “hoan nghênh cậu”, Thông Thông nhấc một chân bày tư thế ôm hờ, hơi mở chiếc cánh béo mẩy của mình.
“Chú! Ở đây ạ! Lục Miêu ở trong chuồng gà!” Cậu bất ngờ kêu to.
… Lẽ tất nhiên, Lục Miêu bị tóm tại chuồng gà.
“Giang! Hạo! Nguyệt!” Cô bé nắm hai tay thành đấm, chới với vung vẩy về phía cậu.
Trẻ con nào cách đêm thù…
Không làm bạn tốt được, vẫn có thể làm hàng xóm tốt… Cơ mà.
Thù này, bắt đầu từ đây.