Cô bé và cậu học cùng một trường, nhưng vì khác lớp, một hai một ba nên nằm ở hai khu phòng học khác nhau.
Quả nhiên cậu vẫn học lớp ba như lúc trước cậu đã nói.
Lục Miêu ăn chậm rì, trong đầu nhớ lại câu nói kia của cậu “Tôi luôn lớn hơn cậu một lớp”, ngực có một loại cảm giác rất khó chịu như bị cậu bỏ rơi.
Vợ chồng Lục Vĩnh Phi tỏ ra rất quan tâm đến chuyện đi học lại của Giang Hạo Nguyệt, liên tục hỏi han cậu bé.
“Có theo kịp chương trình học không?”
“Thầy cô và bạn học đối xử với cháu có tốt không?”
“Trường học có quan tâm cháu nhiều không? Những chương trình học và hoạt động nào khó khăn quá thì đừng tham gia.”
“Mỗi ngày phải leo nhiều cầu thang thế có mệt không? Ngồi lâu thế có mệt không?”
Tóm lại chuyện ở trường của bạn Giang có rất nhiều vấn đề để nói, trong phòng khách toàn tiếng của ba người bọn họ.
Lục Miêu thân là “Đương sự trong chuyện tuyệt giao” bị gạt phăng sang một bên.
Cô bé rất tức giận, mình đúng là “tự mình đa tình” mà. Giang Hạo Nguyệt đến đơn thuần là cùng ăn cơm với ba mẹ thôi, mếu có tí liên quan gì đến cô hết.
Từ khi cậu vào nhà đến giờ còn chưa hề liếc mắt nhìn cô bé lấy một cái.
Thật ra Lục Miêu cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu, nhưng cô bé không có cơ hội để chen vào… Nghĩ tới nghĩ lui, cô bé không khỏi đau lòng, đành vùi đầu ăn cơm.
“Cậu gắp thịt tới không?”
Đang lúc cô bé chìm vào cõi thần tiên, bỗng nghe Giang Hạo Nguyệt hỏi một câu.
“Miêu Miêu.” Mẹ Lâm gọi nhắc.
“Dạ?” Bị điểm danh, cô bé lập tức ngẩng đầu.
Ánh mắt đối diện với Giang Hạo Nguyệt ngồi bên kia, bất giác cô bé mới ý thức được vừa nãy cậu nói chuyện với mình.
— Có gắp được thịt không?
Bị cậu nhìn, cô bé cảm giác gò má mình nóng ửng.
Cô bé gật đầu, gật xong nghĩ lại thấy không đúng, liền lắc đầu.
Ngay sau đó tô thịt kho tàu đặt trước mặt Giang Hạo Nguyệt được cậu bưng đến đặt trước mặt cô, thay cho món dưa chuột trộn.
Toàn bộ quá trình đó của Giang Hạo Nguyệt bị Lục Miêu nhìn chằm chằm, lúc này món thịt kho tàu đặt trước mặt cô bé như biểu đạt một ý nghĩa gì đó.
Cô bé quả quyết cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt cho vào miệng.
Nuốt thịt xong, cô lặng lẽ nhìn Giang Hạo Nguyệt mỉm cười.
Cơm nước xong, Giang Hạo Nguyệt cũng không ở lại lâu.
Trước đây cậu cũng như vậy, phần lớn sau khi xong bữa, Lục Miêu sẽ đi theo sau cậu như cái đuôi, đòi đến nhà cậu chơi cùng.
“Cháu cảm ơn cô chú, cơm rất ngon ạ!”
Hai vị phụ huynh muốn cậu ở lại ăn ít hoa quả, nhưng cậu từ chối: “Dạ thôi ạ, cháu ăn no rồi, cháu xin phép về trước làm bài tập.”
Lâm Văn Phương đứng dậy đưa cậu ra cửa: “Tiểu Giang giỏi quá, luôn tự giác làm bài, còn con bé Lục Miêu, ngày nào cũng chỉ biết chơi.”
Bắt được cơ hội, Lục Miêu chui ra từ phía sau lưng mẹ, ngoan ngoãn chào Giang Hạo Nguyệt: “Em chào anh ạ.”
Mẹ Lâm bị giọng nói ngọt như mía đường của cô bé doạ run, hiếm quá, hôm nay còn gọi Giang Hạo Nguyệt là “anh” cơ đấy. Ngoại trừ hồi ở bệnh viện, sau này cô bé luôn gọi thẳng tên cậu. Suốt ngày “Giang Hạo Nguyệt” này, “Giang Hạo Nguyệt” nọ treo bên mép, chưa từng thấy cô bé lễ phép với người ta lấy một lần.
“Chào em.” Giang Hạo Nguyệt cũng khách sáo chào lại.
Nghe xong Lục Miêu mừng như hoa nở.
Mặt cười thoả mãn, cô bé nhún nha nhún nhảy trở về phòng ngủ.
Vừa vào phòng, cô bé trông thấy một món đồ nằm trên bàn sách, thoáng chốc niềm vui vừa nhen nhóm trong lòng trưa kịp ủ nóng đã bị tạt gáo nước lạnh.
Giang Hạo Nguyệt mang bình sô cô la mà cô bé đặt ở phòng cậu sang trả lại.
Đây chả phải là muốn phân rõ giới hạn với cô sao? Lục Miêu xem tivi nhiều, với những bộ phim thanh xuân cẩu huyết cũng có lướt qua, mỗi khi nữ chính và nam chính chia tay, luôn có một phân cảnh kinh điển là mang trả món quà mà người kia tặng lúc trước.
Nhưng mà… Giang Hạo Nguyệt và cô bé có chia tay nhau gì đâu? Rõ ràng vừa nãy cậu còn hỏi cô có ăn thịt không, còn chủ động lấy lòng cô mà!
Lục Miêu nghĩ mãi không ra, bèn ôm lấy bình, chuẩn bị tông cửa chạy sang hỏi bạn Giang cho ra nhẽ.
Chân vừa dợm ra khỏi phòng, cô bé sực nhớ — không được, bây giờ không thể đi được, ba mẹ đang còn ở bên ngoài.
Nhỡ đâu hai người hỏi mấy câu, biết Giang Hạo Nguyệt không ăn sô cô la, mà tất cả những “tang vật” này đều bị cô để ở nhà cậu, giữ riêng cho mình, tin chắc mình sẽ ăn mắng.
Đêm đen gió lớn, quạ kêu “quạ quạ”.
Giang Hạo Nguyệt đang say mộng đẹp, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng lạ — “Cốc cốc, cốc cốc”.
Nếu nói là gõ cửa thì quá nhẹ, còn nếu không phải gõ cửa thì là gì?
Cậu không quan tâm, nhưng qua hồi lâu, tiếng động kia vẫn không dừng.
Có lẽ là Giang Nghĩa uống say, quên mất chìa khoá để ở đâu… Thầm nghĩ chẳng qua chỉ dậy mở cửa, Giang Hạo Nguyệt quyết định không mang chân giả, bật điện lên, chống gậy đi ra.
Trời đông rét mướt, cửa vừa mở, khí lạnh lập tức ùa vào.
Cô bé mặc bộ đồ ngủ phong phanh, hai tay ôm bụng, vừa nhìn rõ là từ trong chăn trộm chạy ra, có lẽ đứng đợi hồi lâu, hai chân đã cóng đến run lẩy bẩy.
Đôi mắt cô vừa to vừa tròn, hai màu đen trắng long lanh, tất cả tâm tình hiện rõ không sót gì. Mà lúc này cảm xúc bên trong đôi mắt đó nói cho cậu biết — người đến không tốt.
“Cậu…” Giang Hạo Nguyệt bất giác nhìn cửa nhà đối diện, bên kia tối om, đã sớm tắt đèn.
“Chú Giang có ở nhà không?” Lục Miêu lấm la lấm lét hỏi.
Cậu do dự đáp: “Không có.”
“Vào trong nói!” Không đợi chủ nhà đồng ý, cô bé đã chui tọt qua khe cửa.
Giang Hạo Nguyệt không linh hoạt được như cô bé, đợi cậu đóng cửa xong, tập tễnh từng bước quay về phòng, Lục Miêu đã vọt lên giường, lấy chăn quấn mình lại.
“Lạnh quá lạnh quá.” Cô bé vừa than vừa hà hơi liên tục, thấy Giang Hạo Nguyệt đến cũng không nhường chăn cho cậu.
Cậu đứng bên giường nhìn cô chằm chằm, tỏ rõ ý muốn đuổi khách: “Buổi tối cậu không ngủ lại tới nhà tôi làm gì?”
Lục Miêu vo tròn mình, móc từ dưới bụng một bình nhựa ném cho cậu.
“Em mới phải hỏi anh, cái này là ý gì?”
Bình nhựa rớt xuống lăn lông lốc đến dưới chân giường, Giang Hạo Nguyệt chả thèm để ý đến: “Trả lại cậu, vốn dĩ nó là của cậu.”
Lục Miệu tức giận lắm rồi: “Trả gì mà trả, cái này em để ở nhà anh, để khi nào em đến em ăn mà.” Ôi chao, nhỡ miệng mất rồi.
Thôi thôi bỏ qua vấn đề râu ria, vào thẳng điểm chính: “Giạng Hạo Nguyệt, anh làm như vậy là muốn tuyệt giao với em đúng không!”
Cô bé như vừa trải qua chuyện đau đớn nhất trên đời, đôi mắt ngập nước, nức nở từng lời. Phảng phất như người nói câu “Em không chơi với anh nữa”, là Giang Hạo Nguyệt đây chứ không phải là Lục Miêu vậy.
Giang Hạo Nguyệt bị cô bé lý sự làm cho nghẹn lời, trong một chốc không dám phản bác, sợ cô khóc lớn lên.
Lục Miêu thấy cậu không nói lời nào, càng khẳng định cậu ngầm chấp nhận, trong lòng càng uất ức hơn.
Cô bé nhớ đến lời ba mẹ, bèn dùng để khuyên răn Giang Hạo Nguyệt: “Chuyện nào có to tát gì! Anh làm vậy để làm chi? Sao tính tình anh lại hư như thế!”
Lục Miêu vốn là một con cọp giấy, cô bé chỉ có cái to miệng chứ chẳng phải muốn đến gây chuyện gì, nhưng Giang Hạo Nguyệt lại nhất quyết không cho cô bậc thang để leo xuống.
“Ừ, tính tôi hư lắm, tuyệt giao đúng lắm. Hơn nữa chẳng phải cậu cũng không muốn chơi với tôi sao? Cậu cũng ghét tôi mà.”
“Cái gì gọi là cũng?” Lục Miêu túm trúng chữ kia, thoáng cái nổ như pháo: “Anh không muốn làm bạn với em đúng không? Anh ghét em ư!”
“Đúng vậy.” Giang Hạo Nguyệt thoải mái thừa nhận.
“Anh, anh!” Cô bé vươn một ngón tay ra khỏi chăn, đầu ngón tay run run chỉ vào cậu: “Sao anh có thể như vậy!”
Cậu hỏi lại: “Sao tôi không thể như vậy?”
Trước thái độ lạnh lùng này của cậu, cô bé vô cùng sửng sốt: “Vậy nếu anh không phải là bạn của em, sao ngày hôm nay còn tới nhà em ăn cơm, còn hỏi em có muốn ăn thịt không…”
Giang Hạo Nguyệt ngắt lời cô: “Không bắt buộc phải làm bạn, chúng ta có thể là người quen, là hàng xóm, chỉ như vậy thôi.”
Nghe lời cậu nói, Lục Miêu càng cảm thấy đáng sợ. Cô bé hất chăn, nhào tới ôm chầm cổ cậu.
Người cậu không lớn hơn cô bé bao nhiêu, lại đang chống gậy, bất ngờ bị cô ôm, lập tức té ngã xuống giường.
May mà nệm không cứng, nhưng chỗ vết thương bị cộm, thoáng nhói đau.
“Lục Miêu!” Giang Hạo Nguyệt đẩy cô bé.
“Không được, không được, lời anh nói em không đồng ý,” Lục Miêu nhắm tịt mắt, ôm cậu không buông tay: “Em muốn làm bạn với anh cơ.”
Giang Hạo Nguyệt nhìn trần nhà, trầm mặc hồi lâu.
Sau một lúc cậu mới mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn vào khoảng hư vô.
Thanh âm dù non nớt yếu ớt, nhưng cắn chữ nặng nề.
“Vì sao… cậu muốn, tôi phải đồng ý? Cậu làm bạn với tôi, với cậu mà nói đó là một loại bố thí, mà người được bố thí là tôi, ngoại trừ biết ơn mà chấp nhận, không được có lựa chọn khác sao?”
“Nếu như tôi không muốn, không thể từ chối loại bố thí này sao? Tại sao tôi phải làm bạn với cậu chứ?”
“Lục Miêu, vì sao cậu cho rằng, cậu có thể chọn, mà tôi lại không?”
Lời của cậu quá mức sâu sắc, Lục Miêu còn chưa hiểu hai chữ bố thí là gì, thì làm sao có thể trả lời được vấn đề của cậu.
Cô bé năm nay tám tuổi, nói “muốn” và “không muốn” thuần tuý xuất phát từ thói bướng bỉnh do được nuông chiều. Bởi vì nôn nóng muốn biểu đạt ý nguyện của mình, cho nên mới thốt ra câu “Em muốn làm bạn với anh”. Chứ về mặt ý tứ sâu xa, cô bé chẳng hề suy nghĩ gì sất.
Sau này Lục Miêu lớn lên, khi nhớ lại chuyện này, cô mới mơ hồ hiểu được những rối rắm và bất cam trong lòng Giang Hạo Nguyệt.
Từng chuyện xảy ra với mình khiến cậu rất khó chịu. Mặc dù bây giờ biểu đạt chưa thấu đáo, nhưng cậu chính là khó chịu thế đấy.
Phỏng chừng liên quan đến lòng tự trọng.
Người lớn thường cười xoà “Trẻ con thì có lòng tự trọng gì”, thế nhưng trẻ con có đấy.
“Tiểu Giang thật đáng thương, Miêu Miêu phải chơi với anh, đừng để anh cảm thấy cô đơn đấy nhé.”
“Không làm bạn với Giang Hạo Nguyệt? Không được, ba mẹ không cho phép.”
“Có thể theo kịp chương trình học không? Học thêm một năm cũng không sao, trường học sẽ hiểu cho hoàn cảnh đặc biệt của cháu mà.”
Giang Hạo Nguyệt bị ép nhận sự “thương hại” đến từ mọi nơi, cho dù cậu cần hay không cần, trong mắt bọn họ, dường như việc cậu thiếu một chân, từ nay về sau sẽ luôn kém một bậc.
Bọn họ dành cho cậu sự quan tâm đặc biệt, tự cho là dành cho cậu sự lựa chọn tốt nhất, vậy nếu sự lựa chọn này, cậu không muốn chấp nhận thì sao đây?