Cô bé nhảy bật khỏi giường, tay nhanh như chớp đấm một cú vào bụng cậu, sau đó chạy biến.
Cửa gian ngoài mở rồi đóng, gió thổi vào lạnh buốt.
Giang Hạo Nguyệt bị cô bé đấm hơi đau, phải ôm bụng nằm một lúc mới dịu.
Thật ra Giang Hạo Nguyệt đã nghĩ sai cho cô bé, Lục Miêu chưa từng vì cậu tàn tật mà thương hại cậu.
Nếu cô ghét cậu thì dù ba mẹ có khuyên nhủ dỗ dành thế nào, cô bé cũng nhất quyết không chịu chơi với cậu. Lục Miêu không phải là kiểu người vì lời ba lời mẹ mà ép mình phải làm bạn với một ai, những tư tưởng này quá cao siêu với cô bé.
Ổ chăn được cô bé ủ nóng nên cực kỳ ấm áp dễ chịu.
Giang Hạo Nguyệt nằm một lúc, đang mơ mơ màng màng bỗng chợt nhớ…
Hình như bình sô cô la của cô bé vẫn còn nằm đây.
Trộm trốn ra ngoài một hồi bị nhiễm lạnh, cộng thêm đầy bụng tâm sự, cả đêm Lục Miêu vần vò ngủ không yên.
“Xoẹt”, rèm cửa bị kéo ra, ánh nắng chiếu vào phòng.
Mắt bị chói khó chịu, cô bé hươ hươ tay trong không khí mấy cái, nửa mê nửa tỉnh kêu lên: “Tắt đèn, tắt đèn.”
“Lục Miêu, dậy, dậy mau! Con thành thật khai báo cho mẹ nghe!”
Lâm Văn Phương nhéo tai cô bé xách dậy: “Con lại làm trò gì bên ngoài rồi?”
Lục Miêu bị đau, miệng la eo éo như lợn bị chọc tiết.
Trong phòng nháo nhào làm ba Lục đang đọc báo giật cả mình.
Ông đi vào phòng cô bé, vốn tưởng con gái mới sáng sớm đã gây chuyện chọc mẹ tức giận, nào ngờ cô bé còn chưa tỉnh hẳn, nước miếng còn dính trên mặt.
“Ôi! Bà ơi, sao thế này? Có chuyện gì bà từ từ nói với con.”
Lục Vĩnh Phi còn chưa khuyên xong, bà Lâm thấy ông bênh con gái thì càng giận hơn: “Từ từ nói? Nếu không phải ông chiều nó, thì nó có thể thành như vậy sao?”
“Rồi rồi, bà bớt giận,” ông cười xoa dịu bà: “Miêu Miêu đã gây ra chuyện gì?”
Cơn đau qua đi, bấy giờ Lục Miêu mới tỉnh hẳn, thầm nghĩ chắc tối qua cô lén ra ngoài bị mẹ phát hiện, nhưng khi đó bà không nói gì, để bây giờ mới đến hỏi tội.
Lâm Văn Phương chống nạnh, nói liến thoắng.
“Tôi đi chợ gặp bà ở lầu ba, người ta kể tôi nghe Lục Miêu gây gổ với con trai thầy Trương, hai đứa lầu trên lầu dưới cãi nhau í ới làm hàng xóm không cách nào ngủ trưa được. Lục Miêu, cô là con gái mà sao hư thế, suốt ngày ăn vào cãi nhau? Nhà nhà đều biết cô quậy như khỉ con rồi đấy!”
“À, mẹ nói Trương Thành ạ!”
Nói đến Trương Thành, thoáng cái cô bé yên tâm hẳn, cảm thấy có thể đường hoàng ngẩng cao đầu rồi.
Nhưng nghe mẹ nhắc đến thầy Trương, cô bé hoảng hốt nhớ lại, hình như Trương Thành là con giáo viên.
Nhưng mà, có câu con vua phạm pháp cũng tội như dân thường, con giáo viên, cô mới không sợ đâu.
“Con hư gì cơ, Trương Thành còn hư hơn con đấy.”
“Tôi bị cô làm cho tức chết rồi! Tôi bị người ta chỉ mũi mắng ‘Lo về dạy lại con gái’, tôi đây dạy cái gì, thái độ nhận sai của cô thế này đây hả?”
Bà Lâm hùng hổ xắn tay áo, túm lấy cây chổi lông gà trên kệ chuẩn bị đánh cô bé: “Cô nói cô thành tích không tốt, học gì cũng không hiểu, tôi còn định hè này gửi cô đến chỗ thầy Trương học thêm, giờ thì dẹp hết rồi. Cô còn cho cãi nhau với người ta là đúng? Vậy cô nói tôi nghe, con thầy Trương đã làm gì cô?”
“Trương Thành ăn hiếp Giang Hạo Nguyệt!!” Cô bé đáp ngay tắp.
Sợ bị mẹ đánh, Lục Miêu lanh lẹ túm lấy cái gối, trốn vào trong góc.
Lâm Văn Phương dù đang rất tức giận, nhưng nghe chuyện về Giang Hạo Nguyệt cũng thoáng bình tĩnh lại.
“Liên quan gì đến Giang Hạo Nguyệt?”
Bấy giờ Lục Miêu mới bất giác phát hiện mình đã lỡ mồm nói ra chuyện không nên nói: “Dạ? Không có, không có gì.”
“Được lắm Lục Miêu,” Bà Lâm tức quá hoá cười, quất chổi lông gà vào mông cô bé: “Bây giờ cô còn học nói dối nữa cơ à?”
Mùa đông bị ăn đánh đau điếng, không phải loại đau rát như mùa hè, mà là đau râm rỉ từ trong xương.
Lục Miêu bị đánh đau ngoáy mông liên tục, nước mắt nước mũi tèm nhèm gào lên: “Con nói, con nói, mẹ đừng đánh nữa! Con nói ạ!!”
Sau đó cô bé đứng im ỉm trong góc tường, thút tha thút thít một năm một mười kể lại chuyện ngày đó dẫn Giang Hạo Nguyệt ra ngoài chơi, anh Giang bị Trương Thành giễu cợt.
Nói xong, cô bé còn căm phẫn tổng kết: “Trương Thành quá là hư.”
Tuy nhiên ông Lục và bà Phương lại không cho là vậy.
Nghe xong, ngay cả Lục Vinh Phi vừa nãy còn bênh cô bé, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Con có xin lỗi anh Giang Hạo Nguyệt không?” Ông hỏi.
Lục Miêu thắc mắc: “Phải là Trương Thành xin lỗi anh ấy chứ.”
“Chuyện của Trương Thành nhà chúng ta không quản được. Ba đang hỏi con, con có xin lỗi anh không.” Lục Vĩnh Phi nghiêm túc nhấn mạnh.
Cô bé vẫn tỏ ra mù mờ.
“Thứ nhất, khi Giang Hạo Nguyệt theo con ra ngoài, con đã cam đoan với ba mẹ sẽ không để anh gặp chuyện gì. Thứ hai, Giang Hạo Nguyệt đã nói không muốn đi tìm tổ chim với các con, nhưng con lại ép anh đi, để anh bị bắt nạt. Thứ ba, ba mẹ đã dạy con, gặp chuyện gì phải báo người lớn biết, đây con lại còn bảo anh nói dối giúp con, gạt chúng ta chuyện này.”
Lục Vĩnh Phi liệt kê từng điều, Lục Miêu nghe xong càng ngồi ngây ra.
“Không phải thế…” Cô bé cảm thấy mình không sai nhiều như vậy, đang toan phản bác.
Thấy cô bé còn không chịu nhận sai, ông Lục rất thất vọng: “Lục Miêu, mẹ con nói đúng, ba quá chiều con. Ba vốn nghĩ con còn nhỏ, đạo lý gì đó từ từ dạy là được, nhưng con quá không hiểu chuyện rồi.”
Từ lúc xảy ra tai nạn, Lục Vĩnh Phi luôn cảm thấy có lỗi với Giang Hạo Nguyệt, nên luôn xem cậu là nhân vật lớn nhất trong nhà.
Vì sao ông lại quan tâm đến chuyện cậu đi học lại như vậy? Nói trắng ra, bọn họ lo lắng nhất chẳng gì ngoài việc bởi vì cậu tàn tật mà sẽ bị kỳ thị.
Qua chuyện của Trương Thành đã chứng thực loại lo lắng này, đây là một sự thật không thể tránh.
Mà Lục Miêu, thân là con gái Lục Vĩnh Phi, chuyện cô bé không nên làm nhất đó là, đưa Giang Hạo Nguyệt vào vòng vây ác ý của những người khác.
Mặc dù Lục Miêu cảm thấy rất oan ức — cô bé vốn chỉ muốn đưa cậu ra ngoài một lúc, hôm đó mùa đông nắng ấm, cảnh đẹp, nên cô bé rất muốn đi chơi cùng với cậu; khi ác ý xảy đến cô bé còn chưa kịp nhận ra để có thể ngăn cản cho cậu.
Mà sau một chuyện này— ác ý, vốn tránh không được, sao cầu được một cô bé tám tuổi có thể làm gì nhiều hơn?