"Thật là thật xin lỗi, anh là khách, vậy mà lại để cho anh phải xuống bếp." Tư Đồ đến gần, liếc nhìn nhà bếp bừa bãi —— hôm nay đã được anh dọn dẹp đâu vào đấy, "Tôi sẽ làm trợ thủ cho anh, có cái gì muốn tôi làm giúp hay không?"
Anh rất sảng khoái đáp: "Tạm thời không có."
Dù vậy, Tư Đồ ngượng ngùng, ánh mắt của cô ở phòng bếp cùng trên người anh băn khoăn một vòng, chăm chú nhìn hoa văn in lộ trên khuy tay áo kia, liền biết bộ quần áo của anh giá cả xa xỉ , Tư Đồ tìm cho mình chút chuyện để làm, sau một lát lục tung đã tìm ra cái tạp dề mới, đưa cho anh: "Mặc vào đi, tránh cho dơ bẩn quần áo."
Thời Chung không tiếp lời, chỉ giơ lên đôi tay một chút, ý bảo Tư Đồ hai tay anh đều bận rộn, sau đó quăng ra một câu: "Giúp tôi mặc?"
Tư Đồ cũng không từ chối, trực tiếp mở tạp dề ra, đi tới phía sau anh. Lúc này mới phạm vào khó khăn, cô chiều cao168 cm, lại chỉ vừa tới tai anh, làm thế nào mặc bộ tạp dề này cho anh đây? Tư Đồ cầm tạp dề so so, không thể làm gì khác hơn là lại đi đến trước người anh, đem tạp dề phủ qua đầu anh từ phía trước.
Thật ra thì lúc này khoảng cách rất gần nhau và động tác giống như đang ôm ấp, Tư Đồ không để ý đến điều này vì cô đang lúng túng, cô cúi đầu cũng không nhìn thấy phản ứng của anh, liền vội vàng đem này tạp dề giải quyết, rồi sau đó thối lui đến khoảng cách an toàn ở bên ngoài, đang lúc này, đột nhiên vang lên "Uỵch" một tiếng, tiếng nước chảy làm cho thần kinh có chút căng thẳng của Tư Đồ gõ mạnh một cái, làm cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu .
Anh đang khẽ rũ con mắt nhìn cô, ánh mắt giống như là vòng xoáy màu đen, mang theo lực hấp dẫn mê mẫn lôi cuốn người khác, nếu như không phải là cô đột nhiên ngẩng đầu, căn bản cũng không sẽ biết anh đang lẳng lặng nhìn cô như vậy, đã nhìn bao lâu ——
Tư Đồ hô hấp không thông, thế nhưng anh lại giống như tất cả cũng chưa xảy ra chuyện gì, lạnh nhạt bất quá thu hồi ánh mắt, giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác của Tư Đồ. Anh quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy vốn là hai con cá trích ở trong bồn rửa, nay đang ra sức nhảy nhảy lên.
Tư Đồ cố đem thần trí đang bị vòng xoáy màu đen kia cuốn đi lôi trở về, mắt thấy cá trích sắp nhảy xuống đất, cô vội vàng đưa tay đi bắt, lại không phát hiện anh đã trước một bước đưa tay tới, nhiều hơn một đôi tay, ngược lại khiến tất cả trở nên luống cuống tay chân, trong nháy mắt, cá không có bắt được, mà chân gà anh đã rửa sạch sẽ để trên bàn ăn bị Tư Đồ trong lúc vô tình phất tay làm rơi hết trên nên nhà.
Đĩa cũng ứng tiếng rơi xuống đất, "Pằng" vỡ vụn bên chân Tư Đồ, Tư Đồ phiền não ngẩng đầu —— cô, quả nhiên trời sanh cùng phòng bếp chỗ này không hợp nhau.
Cô ngồi chồm hổm xuống nhặt mảnh vụn của cái đĩa bị vỡ, con cá trích nhảy lên, đến làm phiền cô, trực tiếp nhảy vào tay Tư Đồ, hại cô lại không thể không để mảnh vụn đĩa xuống, dùng hai tay nắm chặt con cá trích ấy.
Ở chỗ này cô sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không phát hiện người khác đang yên lặng dựa vào cửa tủ lạnh xem kịch vui —— cho tới bây giờ chỉ thấy lớp trưởng làm mọi việc đâu vào đáy, anh bị a- xít sun-phu-rit bắn vào, cô tỉnh táo và cũng nhanh chóng xử lý nhu cầu bức thiết, không thua kém thầy thuốc chuyên nghiệp khoa da liễu, nhưng chỉ vì chuyện này mà làm cho cô phải sứt đầu mẻ trán.
Cho đến khi thấy cô vì cầm cá, ngón tay xẹt qua mảnh vụn sắc bén đĩa, con mắt sắc của Thời Chung nhất thời căng thẳng, thu lại ý cười, tiến lên kéo cô một cái.
Đột nhiên cổ tay của cô bị kéo, còn chưa kịp phản ứng, ngũ quan tuấn lãng của người nào đó đã lọt vào tầm mắt của cô, Tư Đồ kinh ngạc trợn to mắt, đối phương đã ôm lấy eo cô.
Tư Đồ tiếng kinh hô còn ở trong cổ họng, cứ như vậy bị ôm, hai chân xẹt qua mảnh vụn cùng cá trích vẫn còn giãy giụa trên sàn nhà, đảo mắt liền bị khuỷu tay hết sức cường thế ôm đến ngồi dọc theo bồn rửa.
Cho đến ngồi vững vàng, Tư Đồ mới nhìn rõ khuôn mặt tuấn lãng của người trước mặt. Trên mặt anh dần hiện ra loại ý cười bất đắc dĩ nào đó, làm cho hai tai Tư Đồ nhất thời nóng lên.
Thật ra thì động tác cuả anh gọn gàng, kéo dài chỉ là hai giây, tay của anh đến lúc này vẫn còn đặt trên eo cô, cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cánh tay anh truyền tới, không khỏi nhắc nhở Tư Đồ, đối mặt với cô là một người đàn ông huyết khí phương cương, Tư Đồ theo bản năng cúi đầu, nhìn cánh tay của anh, lúc này mới phát hiện ra tư thế kì quái của hai người, cô ngồi, anh đứng. . . . . . Đứng ở giữa hai chân cô.
Tư Đồ không nhịn được muốn nhảy xuống bồn rửa, lại bị anh đúng lúc giữ lại vai: "Đại tiểu thư, cũng đừng làm cho tôi loạn thêm, hửm?"
Thanh âm của anh giương nhẹ, giống như lông vũ trêu chọc màng nhĩ Tư Đồ.
Cũng không biết vì sao, màng nhĩ bị trận trận trêu chọc đồng thời, Tư Đồ trong đầu toát ra ý nghĩ đầu tiên là: ngộ nhỡ Tầm Tầm lúc này đi vào, cô thật muốn nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. . . . . .
Thấy cô phối hợp ngoan ngoãn ngồi yên, không hề qua loa, Thời Chung mới thả đẩy cô ra, tự động dọn dẹp một mảnh hỗn độn trên đất.
Tư Đồ có chút cứng ngắc ngồi ở đó, ngắm nhìn phòng bếp, Tầm Tầm không có thấy, tốt lắm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngoái đầu nhìn lại thấy Thời Chung đã đem cá bắt trở lại trong bồn, đi đến chỗ để ki cùng cây chổi.
Quả nhiên không có cô giúp một tay, tất cả lại khôi phục trật tự ngay ngắn lúc đầu.
Quả nhiên không có cô giúp một tay, tất cả lại khôi phục trật tự ngay ngắn lúc đầu.
Thì ra là ngón tay đẹp mắt người, cắt hành tây. Cũng rất vui tai vui mắt —— không chỉ có vui tai vui mắt, hiệu suất vẫn còn rất cao, rất nhanh anh đã nấu xong món ăn thứ nhất, trong phòng bếp đã nổi lên trận trận mùi thơm, Tư Đồ ngồi ở một bên trên bồn rửa, nghĩ thật lâu cũng chỉ nghĩ đến một câu nói nhảm: "Thật ra thì. . . . . . Tôi vẫn có học nấu ăn, chờ một ngày kia tôi học thành rồi, nhất định mời anh tới nếm thử một chút."
Thời Chung chuyên tâm tay cầm muôi, cũng không có ngước mắt nhìn cô, cũng là ở trong khói dầu lượn lờ vui vẻ mà cười nói : "Trí nhớ của tôi rất tốt, cô ngàn vạn đừng mở cho ta ngân phiếu khống, đến lúc đó không thực hiện lời nói, tôi chính là sẽ nhớ một đời."
Tư Đồ yên lặng cân nhắc một chút, cuối cùng cảm giác tỷ lệ mình học nấu ăn được cực kỳ bé nhỏ, khoác lác sau có chút không phản bác được, không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ mượn cớ tạm thời rời đi trước: "Ta đi xem Tầm Tầm đang làm cái gì, nửa ngày không có động tĩnh. . . . . ."
Tư Đồ trở lại phòng khách, một cái liền nhìn thấy Tầm Tầm đang ngồi trên thảm trước bàn trà, dùng bút máy ở trên bản ghi chép nhớ những thứ gì, bộ dáng hết sức chuyên chú.
Cô nhẹ nhàng bước đến gần, Tầm Tầm hoàn toàn không có phát giác ——chuyên chú như thế, cũng khó trách mới vừa rồi làm rớt cái đĩa, cũng không đi đến phòng bếp liếc mắt nhìn.
Đợi Tư Đồ đi tới phía sau Tầm Tầm, rốt cuộc thấy rõ chuyện làm cho Tầm Tầm chuyên chú như thế, trên laptop ghi: sẽ zuocai, +10 phân. (cái này ta không hiểu)
Tầm Tầm lúc này mới cảm thấy được có cái gì không đúng, chợt quay đầu lại, thấy Tư Đồ vừa đúng ở trước mặt câu, cậu hoảng hồn.
Cầu cuống quít khép lại laptop, muốn ôm nó chạy trốn, Tư Đồ lại không nhúc nhích chặn trước mặt cậu, nặn ra một bộ bộ dáng nghiêm túc, duỗi tay hướng tới cậu.
Cô thật muốn xem tên tiểu tử này rốt cuộc nhớ những thứ gì.
Tầm Tầm tự biết mình chạy không khỏi rồi, le lưỡi, ngoan ngoãn giao ra vở.
Chỉ thấy trên laptop dùng một chuỗi con số, chữ hán cùng ghép vần bày xuất hết sức tinh tế cho bảng điểm, bởi vì ghép vần chiếm đa số, Tư Đồ theo bản năng liền đọc lên miệng: "So với chú Ngôn cao hơn, thêm 10 điểm; so với chú Ngôn, mắt nhỏ, giảm mười; so. . . . . ." Cho đến lúc này Tư Đồ mới bỗng nhiên ý thức được mình không nên như vậy, có chút hăng hái đứng xem, một cách tự nhiên liền dừng một chút, sau đó sưng mặt lên, sửa lời nói, "Tầm Tầm, tùy tiện cho điểm người khác là chuyện rất không lễ phép."
Bị phê bình Tầm Tầm lặng lẽ nổi lên cảm xúc một chút , đang muốn bày ra một bộ dạng cầu xin tha thứ, cũng đang lúc này, một hồi mùi thơm của thức ăn từ nơi không xa bay tới.
Tầm Tầm nhất thời cảnh giác thân thể cứng đờ, chợt khẽ hấp lỗ mũi, xác định mình không có nghe lầm, Tầm Tầm bỗng dưng cặp mắt sáng lên, lập tức chuyện đem laptop quên đến ngoài chín tầng mây, kéo lê chiếc dep "Ba tháp ba tháp" một hồi chạy như điên ——
Thời Chung vừa đem cá trích kho tàu bưng lên bàn, Tầm Tầm đã chạy như điên đến bên cạnh bàn ăn, đôi tay bới lấy mép bàn, tiến tới đĩa hít một hơi thật sâu, sau đó không kịp chờ đợi phóng tới phòng bếp cầm đũa.
Chỉ chốc lát sau Tầm Tầm đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Thời Chung vào phòng bếp làm món ăn thứ hai, Tư Đồ vẫn ngồi ở trong phòng khách suy tính phải như thế nào xử trí quyển này laptop, phía bên kia, Tầm Tầm thưởng thức tay nghề của Thời Chung , đã không nhịn được hô to: "Lại thêm 10 điểm! Lại thêm mười điểm! Tư Đồ mẹ mau tới, ăn thật ngon!"
Đợi tự mình thưởng thức xong, Tư Đồ không thể không thừa nhận, tài nấu nướng của bạn học cũ thế nhưng so với Thịnh Gia Ngôn tốt hơn nhiều.
Tầm Tầm ăn nhiều, chỉ chốc lát sau đã nói no rồi, nằm ở trên bàn ăn đem cánh gà xương bày chơi, chơi không chán, Tư Đồ cũng là không bỏ được để đũa xuống, vừa ăn vừa hỏi: " Xem anh thật không giống người biết làm cơm."
Tư Đồ còn chưa có nói tiếp, Tầm Tầm đã cười tủm tỉm giành đáp: "Mẹ liền thích người biết làm cơm, giống như con."
Lời của trẻ nhỏ không biết kiêng kị, nhưng "Thích" cái từ này nghe vào trong tai đại nhân anh, sẽ không đơn thuần như vậy rồi, Tư Đồ chỉ có thể lúng túng hướng Thời Chung cười cười: "Đừng nghe đứa nhỏ này nói lung tung."
Bàn ăn đối diện, anh đối với ngôn luận của Tầm Tầm lần này lại rất là hưởng thụ, khơi lên đuôi lông mày, tâm tình rất tốt hỏi ngược lại: "Không phải sao? Mà ta thế nào nhớ năm đó chính cô đã nói qua, người cô sùng bái nhất là ba mình, cũng là bởi vì tài nấu nướng của ông đặc biệt tốt."
Thời Chung tiếng nói vừa ngừng trong nháy mắt, chỉ thấy cô vốn là gắp thức ăn động tác chợt hơi chậm lại, cả người như bị đông cứng.
Nguyên lai không khí thư giãn, cứ như vậy trong nháy mắt tiêu tán. Bởi vì cô khẽ cúi đầu, Thời Chung không nhìn thấy nét mặt của cô, nhưng chính mắt thấy tay cầm đũa của cô bóp càng ngày càng gấp, chặt đến đầu ngón tay dần dần trắng bệch, Thời Chung không khỏi chợt nhíu mày một chút.
Ngồi ở bên cạnh Tư Đồ, Tầm Tầm vẫn còn ở làm không biết mệt bày chơi xương gà, thuận miệng tiếp lời Thời Chung nói: "Mẹ không có ba. Điều này cũng giống như con."
Cho đến lúc này, Tầm Tầm mới phát hiện ra có cái gì không đúng —— cũng không có người tiếp lời của cậu —— lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa đúng nhìn thấy trên mặt Thời Chung dần hiện ra một tia kinh ngạc, hình như là không tin lời của cậu, để chứng minh mình nói không sai, Tầm Tầm lại bồi thêm một câu: "Tháng trước nữa con cùng mẹ cùng nhau đến một nơi có rất nhiều lưới sát gặp bà ngoại, bà ngoại liền nói cho mẹ con con biết . . . . . ."
"Pằng" một tiếng, chiếc đũa chợt đặt xuống ở trên bàn, trong chớp nhoáng Tầm Tầm cả kinh, theo bản năng im lặng, Tư Đồ để đũa xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên, Thời Chung rốt cuộc nhìn thấy nét mặt của cô ——
Tư Đồ cười đứng dậy: "Tôi đã ăn no, tôi. . . . . . Tôi đi rửa chén."
Trên mặt cô lúc này là nụ cười nhạt hết sức tự nhiên, một chút cũng không giống là giả vờ, nhưng nụ cười này với âm thanh đặt chiếc đũa xuống mới vừa rồi kia, có chút không hợp nhau.
Cô rất nhanh thu thập xong bát đũa đi vào phòng bếp, bên tai Thời Chung bất ngờ vang lên câu mới vừa rồi của Tầm Tầm "Lưới sắt" , trở lại nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, không nhịn được nhíu mày.
***
Ba giờ sáng, ngay cả đám hướng thói quen ngủ trễ, Tôn Dao cũng chìm vào giấc ngủ rồi, điện thoại di động lại bỗng dưng vang lên.
Cô mê hoặc bắt máy. Điện thoại đầu kia là Tư Đồ hết sức thanh minh , âm thanh không có một tia buồn ngủ: "Ra ngoài uống rượu thôi."
Âm thanh Tư Đồ không có một tia cảm xúc, giống như bình thản, Tôn Dao phản ứng hai giây, lại chợt như bị hù dọa ngồi dậy: " Tư Đồ cậu đừng làm tớ sợ a!"
Đầu bên kia điện thoại di động hình như cũng cảm thấy Tôn Dao phản ứng quá kích, cười hỏi: "Tìm cậu uống rượu mà thôi, nơi nào hù dọa cậu chứ?"
Tôn Dao nắm mi tâm: "Cậu hơn nửa đêm tìm tớ đi ra ngoài uống rượu, còn là năm năm trước cậu và Thịnh Gia nói. . . . . ." Tôn Dao chợt im lặng, đầu điện thoại bên kia hình như cũng bởi vì hồi tưởng lại cái gì không vui, liền ống nghe không khí chung quanh cũng mơ hồ, cô đơn đi xuống.
Tôn Dao có chút phiền não phất tay một cái, "Được rồi được rồi, chuyện cũ không nói nữa. Cậu ở chỗ nào? Tớ sẽ qua đó liền."
". . . . . ."