Vào giờ phút này Thịnh Gia Ngôn đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới thấy 1 người đàn ông ôm 1 người phụ nữ lên xe và rời khỏi.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn lẳng lặng chiếu rọi lên đường, cho đến một giây kia Thịnh Gia Ngôn mới hiểu: rốt cuộc mình đã đánh mất điều gì…….
Cũng Trong lúc đó, sắc mặt Tôn Dao xanh mét ngồi trong xe nhìn Từ Kinh, không nói được lời nào.
Xe chạy tới cổng bệnh viện, trong long Tôn Dao bỗng sinh ra một loại dự cảm đáng sợ, cô không nhịn được mà cất tiếng: “Tới chỗ này làm gì vậy?”
Không cần Từ Kính trả lời, người tài xế bên cạnh đã cung kính hướng về phía Tôn Giao giải thích: “Mẫu DNA của Nhậm Yến Tầm đã có được hiện tại chỉ còn thiếu của Tôn tiểu thư. Mong Tôn tiểu thư vui lòng hợp tác.”
Tôn Dao nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cô vì hoảng sợ mà trở nên mất tập trung.
Cô hiện tại không rảnh bận tâm người đàn ông này làm cách nào mà quỷ không biết thần không hay lấy được mẫu DNA của thằng bé--- “Từ Kính, anh đến cùng là muốn làm cái gì? Cứ coi như xét nghiệm ra đứa bé là con của tôi thì cũng đâu có liên quan đến anh.”
“…………..”
“……………”
Anh ta cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng nói thong thả ung dung: “Thế nào là chuyện không liên quan đến tôi? Nếu kết quả xét nghiệm này thật là đúng như vậy, thì nó chính là…….” Cho đến lúc này, trong giọng nói của anh ta rốt cuộc cũng có một chút run rẩy nhưng không dễ gì nhận ra được. Anh ta rất nhanh khôi phục lại như cũ vẫn một giọng nói lạnh lùng: “Cháu trai Từ gia, nó là người duy nhất thì tất nhiên sẽ trở thành người thừa kế Từ gia.”
Tôn Dao không khỏi cười lạnh, biểu hiện của Từ Kính không hề biểu lộ chút sơ hở, cô thật sự rất muốn dùng dao đâm lên cái mặt nạ lạnh lùng, cao cao tại thượng của anh ta vài nhát: “Sao vậy? Xem ra không phải chỉ có mình chân anh bị hỏng mà hình như chỗ nào đó cũng bị hỏng mất rồi phải không?” Tôn Dao khinh thường liếc nhìn xuống phía dưới của người đàn ông này: “Tự mình không sinh được con nên muốn tới giành con của người khác? Anh khá lắm. Tôn gia các người đá bị đoạn tử tuyệt tôn.”
Từ Kinh không bị mắc âm mưu khích tướng của cô mà nổi giận, anh ta chỉ nhàn nhạt hướng vệ sĩ hất cầm lên vẻ mặt thủy chung không hề thay đổi. Vệ sĩ hiểu ý anh ta sai bảo liền xuống xe mời Tôn Dao ra khỏi xe, nhưng Tôn Dao vẫn như cũ ngồi yên bên trong không hề có ý muốn xuống xe.
Vệ sĩ nhìn sang phía Từ Kính, thấy anh ta không hề có bất kỳ ý phản đối nào liền mạnh mẽ kéo Tôn Dao ra khỏi xe.
Nháy mắt, Tôn Dao liền bị vệ sĩ kéo ra ngoài dù cô có làm gì cũng không chịu buông. Mấy tên vệ sĩ này cùng với Từ Kính đúng là một loại người, dù bị cô chống đối vẫn rất khách khí nói với cô: “Xin lỗi Tôn tiểu thư, cô đã không muốn phối hợp thì chúng tôi chỉ còn biện pháp đó.”
Vệ sĩ vừa nói xong, Tôn Dao đột nhiên không giãy dụa nữa làm cho đám vệ sĩ buông lỏng tay với cô--- dù sao họ cũng biết Từ tiên sinh cùng với Tôn Dao có mối quan hệ không bình thường, nêu làm bị thương cô thì thật là bọn họ không gánh chịu nổi trách nhiệm này.
Tôn Dao vuốt ve chỗ bị vệ sĩ nắm lấy, quay đầu lại nhẹ nhàng cười với người nãy giờ vẫn ngồi ở trong xe: “Anh là muốn tôi xuống xe phải không?”
Nụ cười của Tôn Dao vừa tắt thì cô đem áo khoác của mình cởi ra đồng thời ném vào người đang ngồi trong xe làm cho người xung quanh sợ đến nhất thời hô lên 1 tiếng. Mi tâm Từ Kính bỗng nhiên nhíu lại thật sâu thế nhưng động tác của Tôn Dao cũng không vì thế mà ngừng lại, cô trực tiếp đem áo trên người mình cởi xuống.
Trong nháy mắt trên người Tôn Dao chỉ còn sót lại chiếc áo ngực mà cô thì lại đang luồn tay ra phía sau mở luôn mấy chiêc móc của cái áo, đột nhiên có một cỗ luecj mạnh mẽ ập tới kéo cô ngược vào trong xe.
Lưng Tôn Dao đụng thật mạnh vào chiếc ghế da phía sau, cửa xe bên cạnh cô đóng vào một cái mạnh làm cho màng nhĩ của cô hơi bị chấn động, nhưng cô lại rất vui vẻ không hề e dè nhìn sang người đàn ông đang giận dữ kế bên.
Từ Kính cầm lấy áo khoác của Tôn Dao ném vào trong xe phủ lên người cô, anh ta giận đến run rẩy. Người tài xế sợ đến mức không dám lên tiếng.
“Xuống xe.” Từ Kính nhìn về phía tài xế quát lớn.
Đang trong trạng thái hoảng sợ lúc này người tài xế mới chấn tĩnh lại rồi cuống quýt mở cửa xe đi xuống.
Trong xe rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, tay Từ Kính vẫn như chiếc kìm bằng thép siết chặt lấy người Tôn Dao. Đây giống như là đang ôm cô nhưng trong cái ôm đó có ẩn chứa nỗi thống hận lẫn nhau.
Chuyện gì cũng không theo ý Từ Kính, rốt cuộc anh ta bị cảm giác thất bại bủa vây: “Cô thật điên rồi……”
Tôn Dao bỗng giẫy ra khỏi lồng ngực của anh ta. Cô ngồi ra chỗ xa nhất khiêu khích nhìn anh ta, ánh mắt giọng nói cô không khỏi lạnh lùng: “Thì ra anh còn xem tôi như con người? Tôi thì đã sớm không xem bản thân mình là người rồi……..”
“……………….”
“………………”
Người phụ nữ này có lẽ đã nhìn thấu được tất cả, khi cô thấy điện thoại trong túi khẽ rung lên chỉ trong chớp mắt cô đã điều chỉnh cảm xúc trở về bình thường nhận điện thoại: “Alo.”
Giọng nói của Tôn Dao lúc này thật giống như mèo con nhỏ nhẹ, thật sự không có ai mà ngờ được trước đó đã xảy ra những náo loạn đến như thế.
Bàn tay Từ Kính nắm chặt ba toong lại khiến các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, giống như muốn bóp nát chiếc gậy đắt tiền này. Người phụ nữ bên cạnh anh ra mang theo nụ cười cùng giọng nói ngọt ngào nói chuyện với người đầu bên kia điện thoại: “Làm sao cậu lại có thể gọi được điện thoại cho tớ? Cậu đang đi cùng với anh ta?”
“……………”
“Hừ……….anh ta là một kẻ tàn phế thì có thể làm gì được tớ? Yên tâm, tớ chuẩn bị về nhà và ngủ một giấc thật ngon đây.”
“……………………”
“Thật không gạt cậu mà. Cậu cứ thoải mái đi, tớ sẽ thay cậu chăm sóc Tầm Tầm thật tốt, còn cậu thì mau tận hưởng “xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng” đi.”
Tôn Dao cúp máy biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt cũng dần dần biến mất, cô hít thở mấy cái thật sau điều chỉnh lại cảm xúc. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Từ Kính cố gắng thử học tập cái điệu bộ ngạo mạn của anh ta--- thật ra thì cô cũng không cần phí sức, chỉ cần dối lòng một chút, giọng nói khách khí một chút là được: “Từ tiên sinh, làm ơn đưa tôi về nhà, cảm ơn.”
Từ Kính giống như đang cố gắng áp chế cảm xúc liền nói: “Bỏ qua tất cả những ân oán trước kia của chúng ta, cô có biết đứa nhỏ kia trở thành người thừa kế duy nhất của Từ gia có ý nghĩa như nào không?”
Tôn Dao lại tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ: “Đưa tôi về nhà, cảm ơn.”
Đã từ lâu lắm rồi Tôn Dao không cười với anh ta như vậy? Mặc dù nụ cười của cô tràn đầy sự giả dối nhưng sâu trong mắt Tù Kính vẫn ánh lên vẻ buồn bã.
Trong phút chốc Từ Kính dường như bị mất khống chế, anh quay qua điên cuồng hôn Tôn Dao.
Không thèm để ý hậu quả, bất chấp tất cả.
***
Cùng lúc đó ở trong một chiếc xe.
Nhậm Tư Đồ nghe thấy âm thanh cúp mày mới do dự tắt điện thoại đi. Tôn Dao hôm nay thật sự rất cô chấp không thể thay đổi nhưng còn Từ Kính kia cũng không phải là loại người dễ đối phó.
Nhậm Tư Đồ lắc đầu bất đắc dĩ.
Sau khi tắt máy thì màn hình điện thoại nhảy qua trang ghi chú, Nhậm Tư Đồ nhìn lướt qua thì thấy trong điện thoại Thời Chung có để một số điện thoại tên “Đồ Đồ”---
Ngày xưa đi học cô không nhớ được bạn bè đặt cho cô biệt hiệu là gì.
Nhậm Tư Đồ nhìn tên ghi chú liền khẽ mỉm cười, trong nhật ký phần lớn cũng chỉ là những cuộc điện thoại gọi cho cô. Lúc cô cùng Tôn Dao uống rượu mà điện thoại thì hết pin anh gọi cho cô liền một lúc 8 cuộc gọi nhỡ----- Thời điểm không liên lạc được với cô mà lại thấy cô đi cùng với Thịnh Gia Ngôn về nhà anh không tức giận sao được.
Mỗi ngày đều đặn thành thói quen Thời Chung đều gọi cho cô 1 lần nhưng anh lại là người ít nói nên cô cũng không nhớ được hai người đã nói những gì với nhau.
Nhậm Tư Đồ vừa nghĩ lại không kiềm được mà mỉm cười. Cô thật ra cũng có chút chột dạ nên cô đành đem điện thoại để lại vào chỗ cũ, cô nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. 5 phút trước Thời Chung đã dừng xe ở đây để đi đến tiệm thuốc tây mua đồ và rất nhanh sẽ trở lại. Nhậm Tư Đồ không nhịn được muốn với tay qua lấy cái điện thoại để xem nhật ký cuộc gọi một lần nữa.
Đúng lúc Thời Chung mang một bịch thuốc trở về trong xe.
“Không phải chỉ là đi mua bình xịt giảm sưng tấy thôi sao mà đi lâu quá vậy………” Nhậm Tư Đồ nhận lấy bịch thuốc trong tay Thời Chung, cô kiểm tra bên trong rồi đột nhiên im lặng.
Trong túi không chỉ có bình xịt giảm sưng mà còn có 2 hộp nhỏ……….đồ bảo hộ.
Khuôn mặt xấu hổ của Nhậm Tư Đồ đều lọt hết vào mắt Thời Chung nhưng anh chỉ nhếch môi cười một cái liền khởi động xe và giải thích: “Anh gặp khó khăn trong việc lựa chọn mùi hương nên tốn thêm một chút ít thời gian.”
Bởi vì cần phải sử dụng nhiều nên thỉnh thoảng cũng phải bổ sung để dự trữ, ngoài những thứ kia hình như còn có cả đồ lót cho cô nữa.
Ngày hôm sau, Nhậm Tư Đồ tỉnh dậy khoác áo choàng tắm đi kiếm khắp nhà mới thấy được chiếc áo ngực của mình nằm dưới ghế salon ngoài phòng khách, cô thật sự là khóc không ra nước mắt mà.
Thứ nhất là cô hoàn toàn không hiểu được tại sao nội y của cô lại ở chỗ này, thứ hai là lúc này quần áo của cô đã bị người đàn ông kia làm cho hỏng hết.
Nhậm Tư Đồ đang ngồi trên ghế salon không biết thế nào mới mặc lại được áo ngực của mình thì sau lưng có một vòng tay ôm cô lại.
“Em dậy sớm vậy?” Thời Chung ôm chặt cô dịu dàng hỏi.
Nhậm Tư Đồ quay đầu lại thì thấy đầu tóc rối bời của anh, đôi mắt có vẻ vẫn còn ngái ngủ nên hơi nhắm. Anh dày vò cô đến 3 4 giờ sáng mà hiện tại mới là 8 giờ nên còn buồn ngủ là điều hiển nhiên.
“Em phải trở về xem Tôn Dao có xảy ra chuyện gì không nữa.” Nhậm Tư Đồ vừa nói vừa thử kéo hai cánh tay đang vòng bên hông của anh ra, nhưng anh chỉ dùng một chút sức liền xoay cô lại nằm gọn trong lòng.
Anh hôn cô đến đỏ cả môi rồi nói: “Dọn đến chỗ anh ở đi.”
“Thỉnh thoảng lại có người đến đây làm loạn, em nào dám ở chỗ này.” Giọng nói quở trách của cô đối với anh giống như là đang làm nũng.
Thời Chung cũng không ép buộc, liền nhìn về phía mắt cá chân của cô: “Em phải thay thuốc rồi.”
Nhậm Tư Đồ thật ra thì không dám để cho Thời Chung thay thuốc giùm mình chính là tối qua anh kiên trì đòi giúp cô thay thuốc. Còn nhớ cô ngồi ở ghế salon anh giúp cô xịt thuốc chông sưng tấy, cô còn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lạnh của thuốc và mùi hương khó chịu tản ra, còn bàn tay anh thì nhẹ nhàng xoa nắn cổ chân cô.
Nhậm Tư Đồ lúc này đã biết vì sao nội y của mình lại nằm chỗ ghế salon, nhưng lúc này thị mọi thứ đã muộn--------
Lúc này thì tay của Thời Chung đã lần mò vào trong áo choàng tắm của cô. Tối hôm qua tối thiểu cô còn mặc quần áo dài, ít ra còn cản trở anh một ít, hôm nay trên người cô chỉ có mỗi một cái áo choàng tắm, anh chỉ cần kéo thắt lưng, vén áo ra là có thể dở trò với cô rồi.
Nhậm Tư Đồ bị Thời Chung vuốt ve đến hơi thở dần trở nên hỗn loạn, cô muốn ngăn cản bàn tay đang làm loạn của anh nhưng lại không tự chủ được cơ thể mà nhũn ra. Cô hoàn toàn quên mất là đang bôi thuốc làm sao lại thành cô đưa lưng ngồi lên trên người anh.
Bên hông Nhậm Tư Đồ bị anh níu chặt, ở phía dưới thì bị anh xâm nhập việc duy nhất cô có thể làm lúc này là thở dốc cảm nhận tốc độ của anh……
Cho đến lúc đồng hồ chỉ 11 giờ, Thời Chung mới chịu buông tha Nhậm Tư Đồ và đưa cô về nhà.
Nhìn chiếc xe sắp chạy tới nhà mình, Nhậm Tư Đồ toàn thân đều bủn rủn không còn sức lực để xuống xe. Thời Chung ngồi ở bên cạnh nhìn cô cười nói: “Em không nỡ xa anh sao?”
Nhậm Tư Đồ liếc nhìn anh với ánh mắt cô cho là đủ đe dọa để không cho anh tiếp tục khua môi múa mép nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt của cô thì lại không nhịn được cười, đưa tay vuốt tóc cô.
Nhậm Tư Đồ cố gắng hết sức chuẩn bị mở cửa xe đi xuống, thế nhưng cô lại bị Thời Chung kéo lại. Cô không hiểu bèn quay lại nhìn thì thấy anh đặt vào tay cô một chiếc chìa khóa.
“Đây là?”
“Chìa khóa nhà.”
Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ nhìn anh, cô biết đây là chìa khóa nhà, còn biết đây là chìa khóa nhà anh, dù là đi vào nhà hay dùng thang máy đều cần sử dụng đến nó, nhưng là……….” “Em đâu có đồng ý dọn đến chỗ anh ở đâu.”
Thời Chung nhíu mày, cười cười hỏi ngược lại cô: “Em không đồng ý sao?”
Ánh mắt chắc chắn của Thời Chung nhìn Nhậm Tư Đồ làm cho cô có chút bối rối. Cô cố gắng suy nghĩ lại một lúc, đồng thời sắc mặt liền trở nên không tốt—
Sáng nay lúc Nhậm Tư Đồ yếu ớt nằm ở trong ngực Thời Chung tùy ý để anh ôm vào long, anh liền nhẹ nhàng hôn cô mà hỏi: “Em dọn qua nhà anh ở chứ?”
Âm thanh của Thời Chung như có ma lực làm cho Nhậm Tư Đồ không có khả năng mà chống cự lại, cô liền gật gật đầu.
Lúc này anh lại muốn cô cầm lấy chìa khóa nhà………..
Nhậm Tư Đồ đang do dự không muốn cầm lấy thì Thời Chung đã đem chìa khóa nhét vào túi áo khoác của cô.
Thấy Nhậm Tư Đồ không đem chìa khóa trả lại, Thời Chung cho là cô đã bằng lòng với đề nghị của anh rồi. Anh khẽ mỉm cười, chân mày khóe mắt đều tràn ngập ý cười: “Lần sau nếu mà anh dùng cách này để dụ dỗ em đeo nhẫn chắc em cũng sẽ đồng ý mà đeo quá.”
Thời Chung nói câu này với giọng điệu đùa giỡn nhưng Nhậm Tư Đồ lại nhìn thấy ở trong mắt anh một tia chân thành tha thiết.
Nếu như lúc ấy Thời Chung thừ dịp cô không tỉnh táo mà nói: “Gả cho anh nhé.” Thì không biết cô có hoa mắt ù tai mà gật đầu đồng ý hay không?
Nếu như lúc này cái Thời Chung đưa không phải là chìa khóa nhà mà là nhẫn cầu hôn vậy cô không phải là cũng nhận lấy chứ?
Nhậm Tư Đồ không dám suy nghĩ thêm. Hôn nhân……….đối với Nhậm Tư Đồ là hai từ quá mức xa xôi.
Nhậm Tư Đồ bắt bản thân mình phải nghĩ sâu xa hơn một chút, ví dụ như lúc hai người ở chung phát sinh ra những vấn đề phức tạp—
“Em không biết nấu ăn.” Nhậm Tư Đồ cảm thấy nên nói vấn đề này ra trước tiên.
“Anh biết từ lâu rồi.” Thời Chung không tỏ ra đó là vấn đề lớn.
“Em không có thời gian để dọn dẹp nhà cửa cùng giặt quần áo cho anh.”
“Anh sẽ mướn người giúp việc.”
Quả thật với tiềm năng kinh tế của anh thì người làm bạn gái anh sẽ không cần phải gánh vác nghĩa vụ gì, nhưng--- “ Em trước nay rất bận đến thời gian ăn, ngủ cũng không có.”
Nhậm Tư Đồ lặng lẽ suy nghĩ về vấn đề cùng nhau ăn cơm, cùng nhau……ngủ, đây là nghĩa vụ không thể thiếu của bạn gái, nhưng vấn đề này liền bị Thời Chung gạt qua một bên: “Anh cũng là người như vậy.”
“………………”
“Huống chi.” Thời Chung mỉm cười bổ sung: “Về chuyện này, anh trước nay coi trọng chất lượng hơn là số lượng.”
Nhậm Tư Đồ bị những lời nói của anh làm cho xấu hổ.
Thời Chung trước giờ luôn cố ý hiểu sai lệch ý của cô, anh hỏi: “Ý em sao?”
Về điều này thì đúng là người đàn ông này dù là bao nhiêu lần thì chất lượng vẫn luôn được đảm bảo 100%.
Nhậm Tư Đồ thật sự là không muốn lại bị anh chọc cho đỏ mặt đến tận mang tai, cô không biết nên làm gì hơn bèn tỏ ra nghiêm túc, cau mày: “Còn Tầm Tầm thì sao? Không chỉ có mình em phải có nghĩa vụ chăm sóc nó, nếu như ngày nào đó em bận thì anh phải đưa rước, chăm sóc thằng bé.”
Nhậm Tư Đồ đúng là dạng bạn gái phức tạp, công việc luôn đứng đầu, thứ hai là đứa bé này sẽ chiếm toàn bộ khoảng thời gian của cô.
Nhưng rất dễ để nhận thấy anh không cảm thấy phiền toái: “Em không cần lo lắng, anh có thư ký sắp xếp tất cả rồi.”
Hình như có thư ký lo lắng tất cả còn chưa làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy an tâm gật đầu, Thời Chung lại tiếp tục nói: “Anh không ngại nếu Tầm Tầm qua ở chung với chúng ta, trường học thằng bé cũng ở gần đó. Thằng bé cũng sắp vào lớp một rồi nên để cho nó học tính tự lập.”
Người đàn ông này rõ ràng là nói cho cô hiểu, mặc dù Tầm Tầm có qua ở chung cũng không làm ảnh hưởng đến “không gian riêng tư” của cô và anh chứ?
Lời nói của Thời Chung không hè có sơ hở làm cho Nhậm Tư Đồ không có lý do để cự tuyệt.
Cuối cùng Nhậm Tư Đồ cung đồng ý, cô cầm chìa khóa nhà đi lên lầu.
Quả thật là Tầm Tầm sắp đi học lớp một, chỗ nhà của Thời Chung lại gần trường học uy tín, nhưng cô phải làm sao giải thích với Tầm Tầm để thằng bé không nghi ngờ, dù sao trước đến giờ vẫn là Thịnh Gia Ngôn chăm sóc nó…….
Nghĩ tới đây bước chân của Nhậm Tư Đồ về phía thang máy hơi chậm lại.
Nhậm Tư Đồ vốn là người bận rộn nên công việc chăm sốc Tầm Tầm đều là nhờ Thịnh Gia Ngôn giúp đỡ nhưng hôm nay xem ra công việc của Thịnh Gia Ngôn đang dần dần bị Thời Chung thay thế.
Đây có phải là mục đích của Thời Chung?