Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Chung lái xe rời đi, đến tận lúc hai bóng đèn ở đuôi xe biến mất phía xa xa, Nhậm Tư Đồ mới mặc cho số phận đi tới cạnh Mạc Nhất Minh, giúp anh ngồi vào trong xe của mình.
Kỳ thật trong lòng Nhậm Tư Đồ rất hiểu, đổi lại là người đàn ông khác, khi thấy bạn gái mình vội vàng đi chăm sóc kẻ khác như vậy phỏng chừng đã sớm tức giận đến bỏ mặc tất cả rồi, Thời Chung cũng tức giận nhưng sau đó vẫn đến giúp đỡ —— tuy là cực không tình nguyện —— Nhậm Tư Đồ lái xe, đáy lòng chậm rãi nổi lên một thanh âm: Có lẽ trong cuộc đời của Thời Chung, cô thực sự rất quan trọng.
Nhưng tại sao Thời Chung lại mắt mù đi coi trọng cô vậy? Nhậm Tư Đồ nghĩ đi nghĩ lại rồi lại bật cười. Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn nụ cười của mình trên kính chiếu hậu, ngay cả cô cũng không biết nụ cười của mình có chút có lỗi, có chút khó hiểu, lại có chút vui sướng, nói chung là đủ cả, cũng không trách Mạc Nhất Minh ngồi ở ghế lái phụ vừa nhịn một trận nôn khan xốc mi mắt lên nhìn cô cười lại khó hiểu.
Tình trạng của Thời Chung bên kia lại không được hài hoà như bên Nhậm Tư Đồ và Mạc Nhất Minh ——
Tuy rằng Thịnh Gia Ngôn đã uống say, không rên một tiếng nằm ở chỗ ngồi phía sau, nhưng Thời Chung lại cảm thấy ngay cả tiếng hô hấp của tên họ Thịnh này cũng quấy rầy đến anh, chỉ cảm thấy bực bội; vì đã cai thuốc từ rất lâu nên anh không thể tìm được điếu thuốc nào trên xe, điều đó càng khiến anh cảm thấy bực bội hơn.
Thế cho nên Thời Chung không hề phát hiện đèn tín hiệu màu xanh ở ngã tư đường phía trước, chờ Thời Chung phục hồi tinh thần lại thì đèn tín hiệu đã chuyển sang màu vàng, Thời Chung bất ngờ phanh xe lại, chợt nghe một tiếng "bịch" từ sau truyền tới, thì ra là theo quán tính, hơn nửa cơ thể Trịnh Gia Ngôn đã rơi xuống dưới ghế.
Mắt thấy Thịnh Gia Ngôn sắp tỉnh lại, cau mày, cố sức khởi động hai tay, dường như muốn quay trở lại trên chỗ ngồi, Thời Chung chớp đúng thời cơ, giẫm mạnh chân ga, ngay sau đó lại phanh gấp xe lại, lập tức, một tiếng "bịch" lớn hơn truyền đến từ sau ghê —— Thịnh Gia Ngôn không chỉ không thể trở lại chỗ ngồi, ngược lại cả cái ót lập tức đụng phải chiếc ghế phía trước, chỉ nghe Thịnh Gia Ngôn nhịn đau rên lên một tiếng, Thời Chung cả đêm không lộ ra nụ cười cuối cùng cũng nhếch khóe miệng.
A... Đại thù đã báo.
Thịnh Gia Ngôn mơ hồ cảm giác được mình bị người ta đưa xuống xe, sau đó đi chỗ nào là đụng chỗ đó, khi xuống xe thì đỉnh đầu đập vào khung cửa xe; khi qua bậc tam cấp thì gióng chân đập vào bậc thang; trên đường đi vào thang máy thì đụng phải cây cột ở đại sảnh, đụng phải mấy đồ vật còn chưa kịp thu dọn, đụng phải chậu hoa còn treo mấy chữ "HAPPY NEW YEAR", sau đó cái trán lại đập vào cánh cửa thang máy lạnh như băng; sau khi vào thang máy còn tồi tệ hơn, tuỳ tiện bị ném vào góc thang máy, từ vách thang máy trượt xuống, đặt mông ngồi dưới đất.
Rốt cuộc là ai mà thô lỗ vậy? Chỉ tiếc là Thịnh Gia Ngôn vốn say không nhẹ, nay lại bị đụng đến đầu váng mắt hoa, ngay cả sức để trợn mắt cũng không có, cuối cùng bị người ta thô lỗ vứt lên giường.
Nằm ở trên giường nhưng một chút cũng không thoải mái, caravat và áo sơmi vẫn còn rất chỉnh tề sít lấy cổ họng khiến hô hấp có chút khó khăn, Thịnh Gia Ngôn theo bản năng đưa tay nới lỏng caravat, muốn cởi bỏ áo sơ mi nhưng bởi vì đầu ngón tay vô lực, như thế nào cũng không làm được.
Thời Chung mặt không chút thay đổi đứng một bên nhìn. Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một tin tức xã hội đã xem từ rất lâu, không may bị ói mà chết... (??)
Nhưng giây tiếp theo, tin tức xã hội nặng nề liền biến thành cảnh Nhậm Tư Đồ lôi kéo anh, vẻ mặt khẩn trương sợ anh quăng tên họ Thịnh này xuống biển nuôi cá. Nghĩ vậy, Thời Chung liền nhịn không được hung hăng cau mày, bước lên ba bước, túm lấy áo của Thịnh Gia Ngôn, giúp anh ta cởi hai chiếc cúc áo.
Nhưng không ngờ tên họ Thịnh này lại được đằng chân lân đằng đầu, mắt cũng không mở, há miệng nói: "Nước..."
Thời Chung do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ra ngoài rót nước cho cái tên họ Thịnh này, còn chưa đi được hai bước đã nghe anh ta lẩm bẩm nói: "Tư Đồ..."
Có lẽ mỗi lần tên họ Thịnh này uống rượu say đều là Nhậm Tư Đồ chăm sóc cho anh ta, vì thế khi khó chịu, khát nước đều theo phản xạ gọi tên cô?
Hai tiếng "Tư Đồ" này được kêu lên phảng phất như có tình cảm, nhưng đối với người đứng xem đã vốn giận dữ mà nói, chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, chỉ có điều Thời chung cũng không vội dập tắt lửa giận hay lòng đố kị của bản thân, anh đưa Thịnh Gia Ngôn vào phòng tắm, ép anh ta vào bồn tắm.
Không phải anh ta muốn nước ư? Mở vòi hoa sen ra, để anh ta uống đủ.
Cuối cùng Thịnh Gia Ngôn bị làn nước lạnh thấu xương làm cho tỉnh lại, anh ta đưa tay chắn cái vòi hoa sen kia nhưng vẫn là phí công giãy dụa —— Thời Chung gắt gao túm gáy anh ta, đến tận khi Thịnh Gia Ngôn toàn thân ướt đẫm, Thời Chung mới buông anh ta ra.
Thịnh Gia Ngôn lau nước trên mặt rồi quay người ngồi trên mặt đất, đưa mắt lên liền đối diện với hai tròng mắt từ trên cao nhìn xuống của Thời Chung.
"Tại sao lại là anh?" Giọng nói của Thịnh Gia Ngôn hơi lạnh nhạt.
Thời Chung không trả lời, Thịnh Gia Ngôn cũng không chờ đợi đáp án của anh, thẳng lưng tựa vào bồn tắm lớn bên cạnh, gập hai đầu gối lại, hai tay day day huyệt Thái Dương.
Một đêm này đối với Thịnh Nha Ngôn mà nói thật sự là quá mức hỗn loạn, đáy lòng anh ta cũng có chút mong chờ, nhưng sau khi mở mắt ra thấy người ở cạnh mình không phải là Nhậm Tư Đồ mà là Thời Chung thì chút mong chờ ấy hoàn toàn hóa thành tro tàn.
Thời Chung giựt khăn tắm xuống, tuỳ tiện ném cho Thịnh Gia Ngôn, giọng nói ra lệnh vẫn thường nói với thư ký Tôn: "Tỉnh táo lại rồi đứng lên cho tôi. Cô ấy nhất định sẽ lo lắng cho anh mà chạy tới, là đàn ông thì đừng để cô ấy nhìn thấy bộ dạng uất ức đó của anh."
Về điểm này Thịnh Gia Ngôn rất khâm phục Thời Chung —— mặc dù rất giận dữ, hận không thể bóp chết anh ta ngay lập tức, nhưng vẫn có thể bày ra tư thế cao ngạo như vậy.
Mà mình —— Thịnh Gia Ngôn cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi ướt đẫm trên người —— bộ dạng thật nhếch nhác, đúng thật là không bằng anh em.
Thấy tên họ Thịnh biết điều cầm lấy khăn tắm bắt đầu lau tóc, Thời Chung không nói một tiếng quay đầu ra khỏi phòng tắm. Anh đi đến ghế sofa đối diện cửa ra vào, ngồi xuống xem đồng hồ, nếu cô gái kia một giờ nữa mới xuất hiện, hoặc là sẽ không xuất hiện, anh sẽ bỏ qua chuyện cũ, cũng quên luôn chuyện đêm nay bị phá.
Nhưng anh vừa ngồi xuống được năm phút thì đã có người mở cửa vào —— không phải gõ cửa, không phải ấn chuông mà là dùng chìa khóa mở cửa, hừng hực chạy vào.
Cô lo lắng như vậy sao? Trong thời gian ngắn như vậy mà đã chạy tới rồi?
Thời Chung giận quá hóa cười. Vì vậy, anh cười rất nhạt, rất nhạt, không nói lời nào. Nhậm Tư Đồ chạy vào cửa thấy hương mặt anh như vậy, bước chân không khỏi chậm lại.
Nhậm Tư Đồ có chút giấu đầu hở đuôi nói: "Nhà của Mạc Nhất Minh cách đây rất gần, cho nên em mới..."
Ánh mắt của Thời Chung thản nhiên đảo qua mặt cô, rất nhanh chuyển xuống chùm chìa khóa trên tay cô. Nếu anh nhớ không lầm, lần trước khi Thẩm Thấm theo Trần Di cầm chìa khóa nhà anh trực tiếp mở cửa đi vào, cô liền tức giận một hồi, như vậy bây giờ...
Nhậm Tư Đồ theo ánh mắt của anh cũng nhìn về phía chùm chìa khóa mình đang cầm, lúc này mới ý thức được vì sao sắc mặt của anh lại đột nhiên đen đi mấy phần như vậy.
Nhậm Tư Đồ đang không biết phải làm sao, cũng không biết nên nói gì thì chợt có tiếng bước chân chậm chạp đi từ phòng tắm về phía họ, phá tan áp lực trong phòng khách, Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn qua, Thịnh Gia Ngôn đã đổi quần áo mới, hình như đã tắm qua, tóc vẫn còn ẩm ướt, cái trán hình như là đụng phải chỗ nào đó, thoáng sưng lên một chút.
Nhưng nhìn toàn thể, Thịnh Gia Ngôn không đáng lo ngại. Nhậm Tư Đồ vừa chuẩn bị tức giận, giây tiếp theo đã nhịn cơn tức lại.
Cô càng ngày càng sợ anh, phải chăng cũng đồng nghĩa với việc càng ngày càng để ý đến anh?
Nhịn không được liếc nhìn ánh mắt của Thời Chung, quả nhiên, trong mắt anh ẩn chứa một chút xem thường, giống như là đang nói với Nhậm Tư Đồ rằng: anh ta bình yên vô sự, em yên tâm chứ?
Mà ánh mắt của Nhậm Tư Đồ và Thời Chung mới đối diện nhau được một giây thì Thời Chung chợt đứng lên, anh lập tức đi về phía Nhậm Tư Đồ, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Thịnh Gia Ngôn ở bên cạnh: "Anh coi như em vội vã chạy tới đây như vậy là để đón anh"
Nói xong liền bắt lấy bả vai của Nhậm Tư Đồ, mang cô ra khỏi cửa.
Nhậm Tư Đồ nhắm mắt đi theo hai bước, nhưng trong nháy mắt, hai chân cô bỗng ngừng lại ——
Cô nhìn theo từng giọt nước nhỏ xuống từ trên tóc Thịnh Gia Ngôn, dừng lại ở vũng nước trên sàn nhà, thấy trong đó có vài tia máu, nhìn kỹ lại, những tia máu này đúng là chảy ra từ trong tay Thịnh Gia Ngôn.
Cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắc trong nháy mắt, Thời Chung im lặng cười, không muốn nhưng vẫn quay đầu nhìn lại xem chuyện gì đã xảy ra khiến cô gái này tâm tư dao động, không muốn đi cùng anh nữa ——
"Tại sao tay của anh lại chảy máu?" Thời Chung nghe ra cô đang rất lo lắng.
"Việc nhỏ thôi, em đi với anh ta đi."
Thịnh Gia Ngôn đã "săn sóc" để cô đi cùng anh như vậy rồi, cô lại vẫn không động bước chân, ngược lại còn quay đầu đặc biệt xin lỗi Thời Chung: "Băng gạc và miếng cầm máu ở nhà anh ấy đã dùng hết rồi, giờ em đi mua cho anh ấy."
Băng gạc và miếng cầm máu đã dùng hết rồi... "Ngay cả cái này mà em cũng biết ư?" Giọng nói của Thời Chung lúc này không có lấy nửa điểm châm chọc, mà là thật sự khâm phục cô.
Thời Chung lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
Đôi nam nữ trước mặt anh đã sớm xâm nhập vào cuộc sống lẫn nhau, mà anh, tựa như một người ngoài âm mưu muốn tách họ ra, cuối cùng mới phát hiện tất cả đều là bản thân không biết tự lượng sức mình.
Thời Chung từ từ buông tay.
Cảm nhận được lực đạo mạnh mẽ trên vai trong nháy mắt rút khỏi, Nhậm Tư Đồ thoáng ngẩn ra, nâng mắt nhìn gương mặt lạnh lùng đến dị thường.
Thời Chung cũng không hề nhìn cô mà lập tức rời đi, môt chữ cũng không nói. Ngược lại khi Nhậm Tư Đồ hậu tri hậu giác [1] quay đầu nhìn cánh cửa mở rộng —— thì đã không còn bóng dáng của Thời Chung —— Nhậm Tư Đồ có thể cảm giác được trái tim mình đang dần rối loạn...
[1] Hậu tri hậu giác : Nghĩa là nói / thấy rồi mới hiểu . Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.
...
Lúc này, anh không chờ cô ở dưới lầu nữa.
***
Thời điểm Nhậm Tư Đồ đi làm có chút đần độn.
Tâm trạng của cô đang cực kỳ sa sút, tựa như cái gì cũng muốn chống đối với cô, muốn uống café nâng cao tinh thần thì phát hiện hộp café đặt ở phòng trà đã sớm uống hết; tiếp đó khi muốn pha viên nén sủi để uống, mở ngăn kéo ra mới nhớ lần trước Mạc Nhất Minh cảm mạo đã uống hết viên nén sủi của cô rồi.
Gọi cho Thời Chung, anh không nghe cũng không chuyển tới chỗ thư ký Tôn, chỉ có những âm thanh chờ kéo dài.
Thậm chí ngay cả việc khám bệnh cũng không thuận lợi, cô muốn bệnh nhân tắt máy thì bệnh nhân đó hết lần này tới lần khác cắt ngang lời của cô, cứ nghe điện, không coi ai ra gì.
Chờ đến khi bệnh nhân phối hợp tắt máy, yên lặng nghe cô nói chuyện, thì lại có tài vị khách không mời mà đến lập tức xông vào văn phòng cô ——
"Xin lỗi, vị tiên sinh này, bác sĩ Nhậm đang có bệnh nhân, anh không thể..."
Thanh âm của y tá dừng lại khi đối phương đẩy cửa bước vào.
Nhậm Tư Đồ không khỏi nhăn mày lại, nghi ngờ nhìn về phía mấy vị khách không mời xa lạ ngoài cửa.
Y tá cho cô một ánh mắt bất đắc dĩ, vừa chuẩn bị mở miệng mời những người này ra ngoài thì một vị tiên sinh mặc tây trang đi giày da đứng đầu lập tức tiến về phía Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ cảnh giác đứng lên.
Đối phương đưa danh thiếp của anh ta cho cô: "Xin chào, tôi là luật sư đại diện của Từ Kính tiên sinh..."
Nhậm Tư Đồ mày nhăn càng lúc càng sâu, cô cứng ngắc nhìn danh thiếp, không đưa tay nhận lấy, đối phương cũng không lãng phí thời gian với cô, trực tiếp đặt danh thiếp lên bàn: "Lần này chúng tôi đến là chịu sự ủy thác của Từ tiên sinh, muốn cùng cô nói chuyện về quyền giám hộ Nhậm Yến Tầm."
"..."
"..."
Nhậm Tư Đồ phải dùng tới 90% sức lực mới ngăn chặn được sự khủng hoảng trong lòng, giọng điệu còn lạnh nhạt hơn ánh mắt: "Xin lỗi, bây giờ là thời gian làm việc của tôi, bất kể anh có chuyện gì, đều mời anh ra ngoài, rẽ trái, tới chỗ y tá hẹn trước."
Đối phương vẫn bất động.
Mà Nhậm Tư Đồ dùng toàn bộ 10% sức lực còn lại để cầm lấy điện thoại trên bàn, cố gắng không để đầu ngón tay của mình run rẩy. May mắn là khi người ngoài nhìn vào, là thấy cô ấn số không chút do dự, lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: "Là phòng bảo vệ phải không ạ? Có người gây rối ở phòng khám của tôi, vui lòng cho vài bảo vệ lên mời bọn họ đi giùm."
Rốt cục tên luật sư vênh váo cũng bị bảo vệ mời đi, trước khi đi vẫn không quên đe doạ một câu: "Yên tâm, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi."
Nhậm Tư Đồ không trả lời, chỉ bày ra bộ dạng lạnh nhạt để đuổi khách.
Chỉ là bóng dáng những người này vừa biến mất ngoài cửa, hai chân cô liền mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế, bệnh nhân của cô trái lại xem rất hăng hái, nhóm luật sư nhóm vừa đi, cửa văn phòng vừa đóng lại liền liên tục hỏi Nhậm Tư Đồ: "Từ Kính ư? Có phải là người tiếng tăm lừng lẫy của từ gia không? Hay là chỉ cùng tên thôi vậy?"
Nhậm Tư Đồ căn bản là không nghe bệnh nhân nói gì, trong đầu thanh âm sợ hãi càng ngày càng tăng, vì vậy cô không thể không tự hỏi: tại sao chuyện này lại đột nhiên phát triển thành như vậy?
Sau khi bệnh nhân rời khỏi, Nhậm Tư Đồ vội vàng gọi cho Tôn Dao, nhưng Tôn Dao lại tắt máy, gọi cho trợ lý cũng không được, Tôn Dao đang nước ngoài, bị lệch giờ, bên đó hẳn vẫn là đêm khuya, Tôn Dao ngủ say sưa, nào có biết trong nước đang nghiêng trời lệch đất.
***
Nhậm Tư Đồ rời khỏi phòng khám, suy nghĩ rất hỗn loạn. Chờ cô thanh tỉnh lại mới phát hiện mình quên xuống gara ngầm lấy xe mà đi thẳng thang máy xuống tầng một, đứng ở đại sảnh, trước mặt là từng dòng xe cộ.
Cho dù cô có xuống gara ngầm lấy xe thì bây giờ có thể đi đâu? Lúc này vẫn còn cách thời gian tan học của Tầm Tầm rất sớm, Nhậm Tư Đồ lấy danh thiếp của luật sư từ trong áo khoác ra, đầu ngón tay bị đường viền sắc bén của danh thiếp đâm phải, đầu óc và ánh mắt dần dần trống rỗng.
Mãi đến khi "BÍP ——" một tiếng còi ô tô không xa truyền đến.
Nhậm Tư Đồ tập trung tinh thần nhìn lại, hóa ra là xe của Thời Chung.
Hôm nay anh không mang theo lái xe mà tự mình điều khiển.
Nhưng anh lại không như thường lệ tự mình xuống mở cửa xe cho cô mà chỉ hạ kính xe xuống, lộ ra một bên mặt.
Cửa kính từ từ hạ xuống để lộ một bên mặt anh, Nhậm Tư Đồ bỗng nhiên xúc động muốn liều lĩnh tiến lên ôm anh. Một khắc này, Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng biết mình nhớ anh đến nhường nào. Nhớ, hay nói đúng hơn là... cần.
Cần anh lập tức xuống xe, nhìn cô không chớp mắt, đi về phía cô; cần anh nói với cô một câu: "Đừng hoảng hốt, em có thể xử lý tốt."
Nhưng anh không hề xuống xe.
Nhậm Tư Đồ dừng một chút, đi qua mở cửa rồi ngồi vào trong xe, nhất thời có vô số suy nghĩ.
Anh hẳn là còn tức giận chuyện tối qua, Nhậm Tư Đồ đan mười ngón tay vào nhau: "Tối hôm qua em..."
Thời Chung ngắt lời cô: "Theo anh đến một chỗ." Nói xong còn nở nụ cười, nhưng nụ cười rất không rõ ràng.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước cửa một trung tâm thương mại tràn ngập những quảng cáo chói mắt. Tuy rằng chưa tới chạng vạng, nhưng bầu trời cũng đã u ám.
Nhậm Tư Đồ lần đầu tiên mở miệng kể từ khi lên xe: "Tới chỗ này làm gì?"
"Chọn nhẫn."
Nhậm Tư Đồ ngẩn ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa có thể thấy được một cửa hàng đá quý mới tinh ở sát mặt đường, đó là một thương hiệu nhẫn cưới đặc biệt mới nổi trên thế giới, khi mua phải lấy chứng minh thư đăng ký, một người cả đời cũng chỉ có thể mua một lần.
"Em hoặc là theo anh vào cửa hàng; hoặc là xuống xe rời đi, về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Chọn đi."
Hai chọn một.
Đây có lẽ là kết luận mà Thời Chung đưa ra sau một ngày một đêm suy nghĩ, mà ánh mắt của Thời Chung lúc này như nói rằng, đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Trong xe không có một tiếng động, anh cũng không hé răng, không đã quấy rầy, không đấu tranh, không tranh luận nữa, chỉ lặng lẽ chấp nhận sự lựa chọn của cô.
Chuông điện thoại chết tiệt của Nhậm Tư Đồ lại vang lên đúng vào lúc này.
Ánh mắt của anh và ý thức của cô đều nói với cô rằng, đây không phải là thời điểm phân tâm đi nghe điện thoại, nhưng phản ứng thứ hai của cô rất nhanh chiến được ưu thế —— đây có lẽ là điện thoại của Tôn Dao, vô cùng quan trọng.
Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại từ trong túi xách ra ngay trước mặt anh.
Trên điện thoại hiển thị không phải Tôn Dao —— mà là Thịnh Gia Ngôn.
Động tác của Nhậm Tư Đồ như ngừng lại ở thời khắc này, cô liếc nhìn Thời Chung một cái nhưng nhìn không ra tâm tình của anh, khi cô chuẩn bị thả di động vào lại túi xách thì Thời Chung bỗng nhiên nắm lấy tay cô.
Thậm chí còn thay cô nhấn nút nghe, mở loa lớn.
Nhậm Tư Đồ ngoài im lặng cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ —— bất luận là với Thời Chung, hay là với Thịnh Gia Ngôn.
Đầu bên kia Thịnh Gia Ngôn đợi rất lâu, không thấy cô hé răng, lúc này mới cười nhỏ một tiếng, lập tức nói : "Anh cũng không biết mở miệng thế nào."
"..."
"Tóm lại, đều tại anh luôn hậu tri hậu giác, vốn những lời này anh đã sớm muốn nói với em, nhưng anh lại cảm thấy không đúng thời cơ cho lắm, ngẫm lại vẫn là quên đi, tính sau này sẽ nói cho em biết. Nhưng suy nghĩ về em cả một ngày, anh sợ bây giờ mà không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa."
"..."
"Tư Đồ, ở lại bên anh."
"..."
Nhậm Tư Đồ im lặng rất lâu, không khác gì tra tấn cả ba người.
Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng tìm về tiếng nói của mình: "Em xin lỗi, em..." Cô nói vào điện thoại.
Kỳ thật trong khoảng thời gian im lặng này, Nhậm Tư Đồ đã cố gắng nhớ lại rất nhiều chuyện, cùng Thịnh Gia Ngôn, cùng Thời Chung... Cuối cùng trong đầu dừng lại hình ảnh chỉ ở chốc lát trước, khi cô nhìn thấy cửa kính xe từ từ hạ xuống lộ ra một bên mặt của Thời Chung, đáy lòng cô có chút xúc động muốn liều lĩnh tiến lên ôm anh.
Nhậm Tư Đồ vẫn luôn cho rằng lòng mình vĩnh viễn sẽ không thay đổi mà hướng về phía Thịnh Gia Ngôn, thực ra, tất cả đều đã yên lặng thay đổi —— cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Thời Chung ở bên cạnh.
Đúng lúc này Thời Chung cũng quay lại nhìn cô. Mắt đối mắt, Thời Chung bật cười.
Nhưng Nhậm Tư Đồ chưa từng gặp qua vẻ mặt này của anh, cười tuyệt vọng.
"Anh nên sớm đoán được..." Thời Chung nhìn cô, cười nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có người nói, hôm nay là lễ tình nhân, có người nói, hôm nay là tết Nguyên tiêu, có người nói, hôm nay là tiết "Duyến tiêu"... Bất kể là tiết gì, Sắc mỗ đều dâng 5000 (chữ), cùng với hồng bao cuối cùng của năm nay (như các quy tắc thanh toán ban đầu), chúc chị em có một kỳ nghỉ vui vẻ ~~
Khác: Chương này nói cho chúng ta biết: đừng làm tổn thương trái tim clock (đồng hồ = Thời Chung) của tôi, thiên đạo hảo luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn, xem ông trời sẽ bỏ qua cho ai! Quý trọng đi, dù sao khi yêu thì người đàn ông của cô cũng sẽ mệt ╮(╯_╰)╭ chị em hãy cầu nguyện cho Tai To, chúc cô ấy ở chương tình nhân sắp tới sẽ có một kết cục tốt đẹp.
Sắc mỗ viết xong chương này cũng muốn ra ngoài nghỉ lễ... Cùng hội "những bạn gái độc thân" nghỉ lễ, ô ô, thật chua sót, ai tới an ủi tôi đây?
Hết chương 35.