Tốt nghiệp đại học, Khang Tinh Lạc tìm nhà trong thành phố, vừa nuôi mèo vừa làm hồ sơ xin việc, Lệ Hồng Minh thì mỗi ngày tiêu tiêu sái sái, nhưng mỗi cuối tuần hai người đều cùng nhau chơi game trò chuyện.
Từ điều kiện gia đình mà nói, Lệ Hồng Minh và y chênh lệch rất lớn, người trước là phú nhị đại chính cống, cấp lực bậc cha bậc chú, yêu cầu duy nhất trong nhà đưa ra là sống vui vẻ, điều kiện xuất thân của hai người khác nhau như trời đất, nhưng bàn đến quan hệ bạn bè lại là tốt nhất.
Chẳng sợ hai năm không liên lạc, Khang Tinh Lạc cũng không lo Lệ Hồng Minh sẽ bỏ mặc mình, nhưng vì biết rõ tính nết lông nhông của hắn nên mới lo không biết người nọ có đổi số hay chưa.
Ấn phím gọi, tiếng chuông vang lên mấy tiếng, không ai bắt máy.
Khang Tinh Lạc nhìn đồng hồ, nhận ra đã là hoàng hôn, y tỉnh tỉnh mê mê, đã bỏ qua cơ hội nhìn thế giới buổi sáng.
Điện thoại không thông, Khang Tinh Lạc không gọi nữa, gửi một tin nhắn vào hòm thư hai năm chưa từng liên lạc.
—– Đọc được nhớ trả lời tôi.
Gửi xong, Khang Tinh Lạc mang chút đồ đạc ít ỏi của mình xuống phòng tiếp tân, phòng này tính theo giờ, dưới tình huống trên tay không tiền, một phút cũng không dám trì hoãn.
Rời khỏi khách sạn, Khang Tinh Lạc mờ mịt khó hiểu về con đường phía trước, nhưng hiện tại y có một chuyện phải làm, đó là tìm cây ATM của ngân hàng nông nghiệp Trung Quốc.
Tuy đêm qua có thể trả tiền ở cửa hàng tiện lợi và khách sạn trơn tru nhưng Khang Tinh Lạc vẫn không biết rốt cuộc trong thẻ mình còn bao nhiêu tiền, bây giờ y đã sinh ra hoài nghi với kí ức, đành phải xác nhận số dư tài khoản một chút.
Đút thẻ vào máy, nhập mật mã, Khang Tinh Lạc hồi hộp chờ đợi, trong thẻ còn bao nhiêu tiền sẽ quyết định vận mệnh, Khang Tinh Lạc khẩn trương cầu nguyện cho con số nhiều một chút, vì bữa cơm chiều tiếp theo vẫn chưa xác định.
Giây phút sau, trên màn hình nhảy ra lựa chọn xem số dư.
Tâm tình Khang Tinh Lạc chẳng khác nào lúc chờ giáo viên tuyên bố điểm thi, lo lắng đến trái tim muốn nhảy ra.
Cuối cùng, lấy hết dũng khí, Khang Tinh Lạc nhìn vào, số đầu tiên là số 1, mà đằng sau là một chuỗi dài những số 0.
Khang Tinh Lạc cực kì kinh ngạc, trong đầu oongg lên một tiếng.
?
Một trăm vạn, mười ngàn vạn, một triệu vạn, một tỷ…
Mười tỷ?
Trăm tỷ!?
Khang Tinh Lạc kinh sợ đến đại não trống rỗng, trong thẻ có trăm tỷ? Sao lại có thể?
Đếm lại số dư một lần nữa, con số thật sự không sai, Khang Tinh Lạc nhanh chóng rút thẻ ra, nhìn kĩ, trên đó đúng là thẻ của mình, cũng không nhầm mật mã.
Con số cực lớn chưa bao giờ thấy đặt ở trước mắt, Khang Tinh Lạc không thấy vui vẻ chỉ thấy khiếp hãi, không hiểu sao số tiền không rõ ràng này lại ở trong thẻ của mình.
Lệ Hồng Minh chuyển qua?
Không có khả năng, dù Lệ Hồng Minh có nhiều tiền đi nữa cũng không đến mức trăm tỷ.
Thế còn có thể là ai, không thể là do quốc gia trợ cấp chứ? Xảy ra tai nạn đền bù trăm tỷ, thế chẳng phải người trên toàn thế giới đều giành nhau xảy ra tai nạn hết sao?
Khoan đã, hay là đây là mấy nhân vật lớn gì đó chuyển tiền qua thẻ lâu không dùng để rửa tiền như phim…
Chẳng lẽ mạng này sắp tèo?
Lúc nãy Khang Tinh Lạc lửa xém lông mày khi không còn tiền, bây giờ lại hoàn toàn không dám động vào mớ tài sản kếch sù trước mặt, y cầm thẻ do dự đứng bên đường hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể lẻ loi thở dài.
Đêm tối lần hai buông xuống.
Khang Tinh Lạc không chỗ để đi.
Đang suy nghĩ, bỗng điện thoại rung lên một cái, tên người gởi đến hoàn toàn không có ấn tượng, cũng không biết mình lưu tên này lúc nào.
Lai Nhân: “Tạm thời em không ra được, trong thẻ có tiền, tự anh sắp xếp, đừng để người khác phát hiện hành tung, chờ em.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Mỗi một chữ đều hệt như điện ảnh, mỗi một chuyện đều cực kì giống nhau, gì mà sắp xếp, gì mà đừng để người khác phát hiện hành tung… Khang Tinh Lạc hãi hùng khiếp vía, cảm thấy mình đã dính líu với xã hội đen gì đó.
Chẳng lẽ mình đã phát hiện bí mật cực lớn gì đó, sau đó bị “Lai Nhân” diệt khẩu?
Bụng Khang Tinh Lạc lại lộc cộc vang lên, nhưng dù có đói đi nữa y cũng không dám xài tiền trong thẻ.
Trời không tuyệt đường người, đang lúc đói khát cạn cùng thể lực, hộp thư của Lệ Hồng Minh vang lên: “Nhà hàng cao cấp xx, 9 giờ, tôi chờ.”
Nếu dựa theo lẽ thường, bạn tốt mất tích hai năm đột nhiên xuất hiện, Lệ Hồng Minh nên gọi một cú điện thoại tới hỏi người đang ở đâu sau đó tức tốc phi tới đón mới đúng, nhưng lúc này Khang Tinh Lạc không yên lòng cũng không nghĩ nhiều.
Nhà hàng này không xa mấy, Khang Tinh Lạc chầm chậm đi qua, thời gian cũng vừa kịp lúc.
Nhà hàng cao cấp kiểu Pháp không giống quán bình dân, Khang Tinh Lạc đến cửa đã bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
“Trang phục của ngài không thích hợp lắm, có hẹn trước không ạ?”
Lúc này Khang Tinh Lạc mới nhận ra mình vẫn còn mặc đồ bệnh nhân, một thân sọc ngang sọc đứng quả thật không hợp với nơi này.
Cuối cùng đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Lệ Hồng Minh, điện thoại vang lên vài tiếng, có người bắt máy: “Alo—–?”
Khang Tinh Lạc cố gắng nói chuyện rõ ràng: “Tôi đến, nhà hàng, nhưng không vào, được, cậu ra đây, với, tôi đi.”
Bên kia im lặng một chút, như đang xác nhận, sau đó cực kì kinh ngạc: “Lạc Tử!? Cậu trở lại thật hả? Về lúc nào thế, lúc trước đi đâu?!”
Âm thanh của Lệ Hồng Minh vô cùng kinh ngạc, như hoàn toàn không ngờ Khang Tinh Lạc sẽ gọi đến, nói xong mới nhớ ra: “Ấy khoan đã, lúc nãy cậu nói gì? Đến đâu cơ?”
Trong lòng Khang Tinh Lạc cũng cực kì kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Không phải, cậu, nhắn tin, bảo tôi…”
Lời còn chưa nói xong, Lệ Hồng Minh bên kia chen vào: “Hả? Cậu nói cái gì, tôi…”
Lệ Hồng Minh ấn vào hộp thư, quả nhiên trong đó xuất hiện tin mà hắn chưa từng xem, mí mắt nhíu nhíu, nhanh chóng nói với Khang Tinh Lạc: “Lạc ơi! Đây không phải tôi trả lời… Chắc là… Aizzz! Nói qua điện thoại không rõ, cậu nói đang ở nhà hàng nào? Đừng có vào nha, đứng đó chờ một tí tôi qua liền đây.”
Cuộc gọi chấm dứt, bỗng nhiên sau lưng vang lên âm thanh của phụ nữ: “Anh ta quan tâm anh thật đấy.”
Khang Tinh Lạc quay đầu lại, một người phụ nữ dung mạo diễm lệ mặc váy đen lạnh lùng nhìn mình, Khang Tinh Lạc ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ lại “công tích vĩ đại” hồi còn đại học của Lệ Hồng Minh.
Quên nói, Lệ Hồng Minh tên này làm anh em cực kì nghĩa khí, nhưng lịch sử quan hệ nam nữ lại kéo dài không dứt. Viết là Lệ Hồng Minh nhưng đọc là Lệ tra nam.
Mà cũng kì, tình trái của Lệ Hồng Minh tự nhiên tìm mình làm chi?
Người phụ nữ đánh giá Khang Tinh Lạc từ trên xuống dưới, tuy kì quái khi thấy bộ quần áo, nhưng xét thấy lớn lên thanh tú xinh đẹp bèn giở ra giọng điệu oán hận: “Khang Tinh Lạc?”
Khang Tinh Lạc: “Cô là…?”
Người phụ nữ: “Tôi là bạn gái của Lệ Hồng Minh.”
Khang Tinh Lạc nhớ đến ngữ khí trong điện thoại của tên kia, nói không nên lời.
Bạn gái? Chỉ sợ Lệ tra nam không nghĩ vậy.
Người phụ nữ: “Đừng đứng đây nữa, vào rồi nói.”
Khang Tinh Lạc không có ý đi vào, người kia trừng mắt, một bộ sẽ không bỏ qua, Khang Tinh Lạc bất đắc dĩ, đành phải chậm chạp gật đầu.
Có người phụ nữ dẫn đường, nhân viên phục vụ không ngăn trở nữa, hai người cùng nhau vào phòng ăn, tầm mắt người kia không dời khỏi Khang Tinh Lạc phút giây nào.
Khang Tinh Lạc không hiểu sao, bị nhìn đến không được tự nhiên, đành phải mở miệng: “Xin hỏi tìm, tôi, có, chuyện gì?”
Trong lòng người kia có việc nên không để ý đến phương thức nói chuyện quái dị của Khang Tinh Lạc, cô ta hừ hừ, nghiến răng hỏi: “Đừng tưởng tôi đoán không ra, mối tình đầu của Lệ Hồng Minh là anh đúng không.”
Khang Tinh Lạc: “…”
?
Lệ Hồng Minh… Mối tình đầu?
Khang Tinh Lạc không phản ứng kịp lời này có ý gì, tuy y thích đàn ông nhưng Lệ Hồng Minh hoàn toàn không phải gu, hơn nữa Lệ Hồng Minh còn là thẳng nam sắt thép trăm phần trăm.
“Lời này, có ý, gì?”
Người phụ nữ: “Đừng có giả bộ, trong cái vòng này ai mà không biết năm ngoái Lệ Hồng Minh có bạn trai, chia tay rồi nhớ mãi không quên, không phải anh là Khang Tinh Lạc sao, tôi chính tai nghe thấy anh ta kêu tên anh trong lúc nói mớ!”
Lượng tin tức trong lời này có chút lớn, tuy Lệ Hồng Minh nhớ mình đến nói mớ khiến lòng y rất được an ủi, nhưng trong tình huống này lại không hợp để cảm động cho lắm.
Nếu dựa theo lời người phụ nữ nói, Lệ Hồng Minh thật sự có bạn trai tình đầu thì cũng tuyệt đối không có khả năng là mình. Năm ngoái à?
Năm ngoái y còn nằm ngủ trong bệnh viện kia kìa…
Nhưng nói mới nhớ, Lệ Hồng Minh từng tuyên bố hưởng hết hoa cỏ trên thiên hạ thế mà lại có bạn trai, còn nhớ mãi không quên? … Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Khang Tinh Lạc yên lặng suy nghĩ bị người phụ nữ hiểu lầm là thừa nhận, nháy mắt bị oán hận chiếm cứ đầu óc, cô ta đề cao âm lượng: “Không phải đã chia tay rồi sao! Sao anh lại còn trở lại, anh trở lại làm gì, liên lạc với anh ta làm gì!”
“À… Tôi biết rồi! Anh không có tiền đúng không? Cùng đường mới nhớ tình xưa! Sau khi chia tay không tìm được người đàn ông nào tốt như vậy nên quỳ liếm trở về, anh nhớ tiền thì đúng hơn!”
Lời này thật sự rất khó nghe, tuy Khang Tinh Lạc không có tội nhưng chữ không có tiền lại đâm trúng da thịt, khiến người khó chịu.
Khang Tinh Lạc không muốn khắc khẩu với phụ nữ, biết giải thích cũng không được, đơn giản đứng dậy đi ra phía ngoài.
Khang Tinh Lạc muốn đi nhưng người kia không cho, đi chưa được hai bước, người phụ nữ kéo chặt tay y, hô lớn: “Đi cái gì! Bị tôi nói trúng rồi à! Anh chỉ yêu tiền của anh ta! Đừng đi! Không phải anh muốn tiền sao! Anh biến khỏi đây, tôi cho anh!”
Có thể khiến một người phụ nữ khàn giọng như thế, nghĩ chắc đã bị Lệ tra nam làm cho u mê không lối thoát, nhưng Khang Tinh Lạc không thông cảm nổi với cô ta.
Cách xử lý sự việc quá cực đoan, trong một chớp mắt Khang Tinh Lạc đã biến thành tiêu điểm trong nhà hàng, mọi người nhìn qua đây, trong mắt chứa đầy xem thường khinh bỉ.
Tình huống khiến người vô cùng khó xử, người phụ nữ lại chết sống không chịu buông tay, Khang Tinh Lạc nhíu mày, đáng thương bất lực.
Bỗng nhiên một thân ảnh cao lớn từ sau xuất hiện, nhẹ nhàng búng một cái lên sau ót người phụ nữ, nom sức lực không lớn, nhưng người kia lại cực kì khiếp sợ, buông tay ra lùi về sau hai bước.
Người đàn ông ôm Khang Tinh Lạc vào ngực, mái tóc nửa vàng chói mắt lóe ra một vòng chói lọi dưới ánh đèn, âm thanh lạnh lùng:
“Cách xa anh ấy ra okay? Cô nghĩ mình là ai?”
—