• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù không tiếp xúc nhưng Khang Tinh Lạc vẫn cảm nhận được nhiệt lượng đập vào mặt mình, Khang Lai Nhân nằm sát một bên, chỉ cần khẽ nhúc nhích là có thể chạm vào. Dựa theo cảm giác, chắc chắn trên người người kia không hề mặc quần áo.

Trơn bóng.

Khang Tinh Lạc thấy đầu mình nóng lên, dù lý trí biết rõ người này là Tiểu Sư Tử, Tiểu Sư Tử là một con mèo nhưng vẫn khẩn trương nóng ruột.

Khang Lai Nhân hỏi: “Sao vậy anh?”

Âm thanh người đàn ông không có ngữ điệu gì đặc biệt, tựa hồ chỉ là câu hỏi bình thường, Khang Tinh Lạc lắc đầu rồi lại nhanh chóng gật đầu: “Không sao.”

Trả lời xong mới phản ứng kịp, sao người kia biết phản ứng của mình ra sao, y nhìn về hướng của Khang Lai Nhân: “Em thấy anh, sao?”

Khang Lai Nhân: “Em thấy rất rõ.”

“Thị lực, ban đêm của, em, tốt vậy sao?”

Khang Lai Nhân đáp: “Ừm, em là mèo mà.”

Khang Tinh Lạc nhấn mạnh trong lòng hai lần hắn là mèo hắn là mèo, cường điệu xong quả nhiên tâm tình bình tĩnh hơn không ít.

Khang Lai Nhân: “Em muốn ôm anh.” Sau một câu khẳng định là câu hỏi: “Có được không?”

Khang Tinh Lạc rụt rụt bả vai, lặng yên gật đầu.

Đương nhiên là được, sao lại không được.

Vừa gật đầu xong, nhiệt lượng khiến người run rẩy liền nhanh chóng dính sát lên, Khang Tinh Lạc cảm thấy phía trước tăm tối, cả người bị cái ôm của Khang Lai Nhân bao phủ.

Người nọ quá mức cao lớn, nháy mắt tâm tình rộn rạo của Khang Tinh Lạc lại sôi động lên. Không phải ý nghĩa dơ bẩn gì, nhưng loại tiếp xúc thân mật này thật sự rất khác với bình thường, y chưa bao giờ được một người đàn ông ôm như vậy, cũng chưa bao giờ cảm nhận được độ ấm từ người khác.

Đại não lâm vào hỗn độn, giữa chốn mờ mịt nghe Khang Lai Nhân nói: “Đừng nhắm mắt.”

Khang Tinh Lạc nghi hoặc: “Sao?”

Khang Lai Nhân: “Em rất sợ khi nhìn anh nằm trên chiếc giường này.”

Cả người Khang Tinh Lạc chấn động, chiếc mũi cay cay, vô số thương cảm lẫn áy náy ồ ạt chảy ra. Đúng vậy, khi tỉnh lại y đã thấp thỏm lo âu, khi nhìn thấy thành tựu của Tiểu Sư Tử lại quên mất hai năm ngủ say mèo nhà mình có cảm xúc thế nào. Khang Tinh Lạc ôm chặt Khang Lai Nhân, không quan tâm đến tiếp xúc thân thể gì đó nữa: “Em, đừng sợ…”

Khang Lai Nhân khựng lại, xoay người, Khang Tinh Lạc nằm thẳng, Khang Lai Nhân chống hai tay nằm ở phía trên.

Da thịt dán sát bỗng nhiên chia lìa, Khang Tinh Lạc ơ một tiếng, đang cố nhìn vào vẻ mặt của Khang Lai Nhân, bỗng bên tai vang lên âm thanh kẽo kẹt của xương cốt lệch vị.

Âm thanh vang lên giữa đêm tối mang theo cảm giác quỷ mị vô bờ, bóng đen trong màn đêm không ngừng bành trướng, chỉ nghe người đàn ông khẽ rên một tiếng trầm thấp, chiếc giường nhanh chóng hãm xuống, khuôn mặt Khang Tinh Lạc bị bộ lông mềm mại cọ lên, trong mấy chục giây ngắn ngủi thân ảnh của người đàn ông đã biến mất.

Tứ chi đặt trên giường, đầu ngẩng cao, hình thể cường tráng hữu lực…

Tuyệt đối không phải nhân loại.

Tiếng hét kinh hãi kẹt giữa yết hầu, còn chưa kịp phản ứng bỗng giường ‘rầm’ lên một tiếng, chân giường gãy ngang, cả dạt giường ầm ầm sập xuống.

Đất rung núi chuyển.

Không phải động đất, mà là giường… Bị đè sập.

Quá mức khiếp sợ không biết phải nói sao, y còn đang ngơ ngác “dã thú””hơn hai mét phía trên đã mở miệng: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Khang Tinh Lạc hoàn hồn, biến chuyển xảy ra thình lình quá mức ly kì, sửng sốt đến mấy giây mới giật mình lại: “Ơ, âm thanh…”

Khang Tinh Lạc ơ một tiếng, sự chú ý của y không sai, đúng là âm thanh của Khang Lai Nhân đã thay đổi, không còn trầm thấp đầy uy hiếp mà là thanh tuyến mỏng manh cực kì khác biệt.

Là tiếng mèo kêu năm xưa mà Khang Tinh Lạc vô cùng quen thuộc.

Khang Tinh Lạc nhìn thân ảnh ‘thật lớn’ phía trên, không thể tin nổi đây chính là Tiểu Sư Tử ngày trước luôn bò lên đùi mình làm nũng.

Quá lớn.

Sao lại lớn như thế.

Giường sập trong một tích tắc thì đừng nói đến trọng lượng.

Nào còn là con mèo, nói là sư tử thật cũng không ngoa!

Hơn nữa lông xung quanh cổ còn dựng lên, chẳng khác nào chúa tể sơn lâm.

Đột nhiên Khang Lai Nhân đặt đầu mình lên hõm cổ Khang Tinh Lạc, trên vai nặng trịch, người đàn ông dùng âm thanh non mịn nói: “Tinh Lạc…”

Trái tim đập bùm bùm, không biết do khẩn trương hay là thế nào, Khang Tinh Lạc không khống chế được vươn tay ra ôm lấy cái đầu lớn lông mềm mại.

Chôn cả mặt vào, hít một hơi thật sâu.

Hương vị quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, tâm tình Khang Tinh Lạc chậm rãi bình ổn.

… Tiểu Sư Tử, quả nhiên là Tiểu Sư Tử!

Dù dáng vẻ thay đổi thế nào mùi vị vẫn hệt như năm xưa.

Gặp lại qua bao thời gian thay đổi, Khang Tinh Lạc quên mất sự ngại ngùng, đối mặt với con mèo kích cỡ khổng lồ vẫn nghe theo trái tim u mê không lo không sợ, sờ soạng khắp bụng Khang Lai Nhân.

Mèo của y, Tiểu Sư Tử của y…

Sờ quá đã!

Mềm nhũn, lông mềm mềm còn nóng hầm hập.

Thiên đường!

Muốn sờ nhưng bàn tay lại không lưu loát, sờ không được vui, Khang Lai Nhân thì nhắm mắt lại, âm thanh ‘khò khè khò khè’ từ sâu trong yết hầu bay ra.

Là hai tay này, là người này, hắn đã chờ rất lâu…

Không ai có thể hiểu được xao động mà sâu trong nội tâm. Hắn nhẹ cọ đầu lên mặt Khang Tinh Lạc, hai móng vuốt thật lớn ghìm trên đầu giường, mỗi khi Khang Tinh Lạc gọi Tiểu Sư Tử hắn không nhịn được đáp lại: “Meow meow~ meow meow~”

Khang Tinh Lạc đã nghe âm thanh này vô số lần nhưng chưa bao giờ thấy an tâm và cảm động như vậy, dù bên ngoài Tiểu Sư Tử có thay đổi bao nhiêu thì đối phương vẫn rất thích làm nũng.

Bên này một người một mèo sờ nhau trong hạnh phúc, bên kia Lệ Hồng Minh khó chịu đến hận không thể qua đời.

Giuờng sập gây ra động tĩnh lớn như vậy muốn ngủ cũng khó, người ngoài muốn vào bị thư ký cản không vào được còn hắn ở trong muốn ra không được!

Thế đạo gì vậy, nghe lén còn có thể loại bị động nghe lén á?

Không có cơ hội giả vờ tỉnh dậy Lệ Hồng Minh chỉ có thể tiếp tục giả bộ ngủ, cố tình sao lỗ tai vô cùng nhạy cảm âm thanh gì cũng nghe được.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt hung thần ác sát ngạo thị chúng sinh của Khang Lai Nhân trên ti vi, bên tai lại nghe tiếng meow meow nhão nhoét…

Lệ Hồng Minh cảm thấy sinh mệnh mình đang đi đến tận cùng.

AAAAA!



Sờ soạng xong trong lòng Khang Tinh Lạc có được cảm giác thỏa mãn thật lớn, xa lạ hoảng hốt gì đó đều bị bộ lông mềm nhũn của Khang Lai Nhân xua đi, an tâm dán mình lên ngực Khang Lai Nhân.

Lúc trước Khang Tinh Lạc thường xuyên tưởng tượng mình thu nhỏ lại sẽ ngủ trên bụng Tiểu Sư Tử, không ngờ ngày hôm nay lại kì diệu thực hiện được bằng một phương thức khác.

Khang Lai Nhân dừng âm thanh khò khènói: “Anh không quen à?”

Khang Tinh Lạc: “Giống như, nằm mơ.”

Khang Lai Nhân đồng cảm, thật sự giống như nằm mơ, hắn chưa hề nghĩ sẽ có ngày như vậy: “Tinh Lạc…”

Dùng âm thanh và hình dạng mèo kêu tên mình, Khang Tinh Lạc cười ra tiếng, trong mấy ngày tỉnh lại đây là lần đầu tiên y vui vẻ cười: “Cảm giác, thật kì, diệu, mèo, của anh, kêu tên anh.”

Khang Lai Nhân: “Em đã muốn kêu anh như vậy từ lâu rồi.”

Khang Tinh Lạc không nghe rõ: “Em, nói cái gì?”

Khang Lai Nhân: “Không có gì.”

Nói những thứ này cũng vô dụng, tình huống hiện tại có rất nhiều chuyện làm phân thần, Khang Tinh Lạc nghĩ nghĩ, lại lộ ra ý cười: “Em, biến lớn, như vậy, sao có thể, trộm đồ ăn được, nữa.”

Khang Lai Nhân là tiến hóa cấp hai phú khả địch quốc nào cần đi trộm đồ ăn, nếu để người khác nghe thấy chắc chắn sẽ cười, nhưng Khang Lai Nhân chỉ thấy cả kinh, khiếp sợ hỏi: “Sao anh biết người trộm là em?”

Ý cười của Khang Tinh Lạc sâu hơn, lúc trước thức ăn cho mèo đều do y tự tay làm và mua thêm ít đồ làm sẵn, những thứ tự làm chỉ có số lượng nhất định, mà thức ăn mua về thì thường xuyên mất trộm. Hễ tối nghe thấy âm thanh kéo tủ thì chắc chắn sáng ngày hôm sau thức ăn trong ngăn kéo sẽ giảm bớt, Khang Tinh Lạc không biết kẻ gây án là ai. Tuy ban đêm có đứng lên rình coi hai ba lần nhưng từ đầu tới cuối vẫn không bắt được hiện trường gây án.

Khang Tinh Lạc: “Lúc đầu anh, tưởng là, Thái Tử, vì Thái Tử luôn, chơi ở, chỗ ngăn, kéo.”

Khang Lai Nhân: “Sau đó?”

Khang Tinh Lạc: “Sau đó, anh lại nghĩ, là Đại Hắc… Vì anh tìm được, lông Đại, Hắc, trong ngăn kéo.”

Khang Lai Nhân: “Chứng cớ vô cùng xác thực, hung thủ rất rõ ràng.”

Khang Tinh Lạc: “Không phải, là, em.”

Khang Lai Nhân híp mắt lại, khò khè mấy tiếng: “… Vì sao?”’

Khang Tinh Lạc: “Vì món chính, của mấy, đứa, đều, bằng nhau, một tháng, trôi qua, chỉ có mình em, béo.”

Khang Lai Nhân: “…”

Khang Tinh Lạc càng nghĩ càng muốn cười: “Sao em, lại mở, ngăn kéo ra được?”

Mắt mèo to tròn của Khang Lai Nhân chuyển chuyển, vươn móng vuốt ra, măng cụt đen thùi sáng bóng đưa ra trước, móng tay vèo một phát xuất hiện ra: “Vậy đó.”

Nhưng ngăn kéo rất nặng…

Khang Lai Nhân tự giác trả lời: “Kéo một lần không được thì kéo lần nữa, thò đầu vào ăn vụng, sau đó lấy mông ủn về.”

Khang Tinh Lạc xì cười ra tiếng, càng tưởng tượng càng buồn cười.

Bên này vui vẻ bên kia Lệ Hồng Minh nghe lén vô cùng khó chịu.

Lạc Tử không tìm thấy trọng điểm nhưng hắn tìm được! Xin hỏi vì sao lông Đại Hắc lại xuất hiện trong ngăn kéo, Lai Nhân ba ba có trả lời được không?

Quả nhiên tiến hóa cấp hai không hề đơn giản, còn nhỏ đã biết lươn lẹo…

Lệ Hồng Minh càng nghĩ càng thấy ghê gớm, Lai Nhân ba ba mới mẹ nó là miêu tài!

Khó trách lại thành nhà giàu số một, nhìn tâm cơ đi, hắn không phát tài ai phát tài!

Bên kia cười cười nói nói bên này Lệ Hồng Minh tiếp tục ngoan ngoãn nhẫn nhịn, Khang Tinh Lạc mở miệng: “Đúng rồi, Tiểu Sư Tử, mấy đứa mèo, khác, thế nào rồi?”

Vấn đề vô cùng bình thường nhưng hồi lâu sau mới nghe câu trả lời: “… Em không biết.”

Khang Tinh Lạc: “Hử?”

Khang Lai Nhân: “Thật ra… Ngày sinh bạo em bị đè lên đầu, kí ức có vấn đề, không nhớ rõ bọn họ thế nào.”

Lệ Hồng Minh nhướng mày, đầu đầy dấu chấm hỏi, không nhịn được nữa mở miệng nói: “Không thể nào, không phải hồi chiều anh mới nói trí nhớ mình rất tốt sao?”

Dù có mất trí nhớ thì lấy thực lực của ba nuôi quốc dân đi tìm mấy con mèo không phải dễ như trở bàn tay sao?

Trời tối, trên khuôn mặt mèo của Khang Lai Nhân hiện lên sát khí bốn phía, Lệ Hồng Minh chưa bao giờ thấy con mèo nào lớn như vậy, càng chưa thấy con mèo nào nói tiếng người, nhưng hắn vẫn có thể get được ba chữ lặng im từ miệng Khang Lai Nhân.

Khang Lai Nhân: Trời lạnh rồi. Trời lạnh rồi cho bọn ăn cắp bản edit phá sản đi!

Lệ Hồng Minh: “…”

Có ý gì?

Trời không lạnh mà?

… Êayy khoan đã!

Wait a moment!

Lệ gia nhà hắn sắp phá sản rồi sao QAQ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK