Nhưng vấn đề là… Y có con mèo nào tên Lai Nhân sao?
Khang Tinh Lạc kinh ngạc đồng thời lại thấy cảm động, trong hai ngày này người đàn ông nọ đến tìm mình hết lần này tới lần khác, nếu áp lên thân phận mèo thì từ lúc tỉnh dậy hắn đã ở cạnh bên.
Khang Tinh Lạc run rẩy, vội la lên: “Không được, tôi, phải đến, đồn, cảnh sát.”
Lệ Hồng Minh vẫn còn đắm chìm trong than thở, mờ mịt: “Đồn cảnh sát gì?”
Khang Tinh Lạc: “Đồn cảnh sát, Tấn, Giang.”
Lệ Hồng Minh: “?”
Hai người leo lên chiếc Bắc Kinh hiện đại chạy đến, mà ở đồn công an Tấn Giang bên kia lại là gà bay chó sủa.
Người từ các bộ phận khác chạy qua vây xem ba nuôi quốc dân trở lại lần hai còn nhiều hơn lần đầu, kêu đi không đi, cảnh sát Chu đành phải tự ra đuổi người: “Có gì đẹp mà nhìn! Mau về đi!”
“Thì coi chút thôi, coi chút thôi mà, tuyệt đối không xin kí tên đâu! Thật đó!”
Nhìn đám náo loạn cách đó không xa, dưới sắt mặt xanh mét của thư ký, Khang Lai Nhân bình tĩnh xem sách: “Nhất định phải đọc sao?”
Thư ký: “Vâng, đây đã là mức phạt nhẹ nhất rồi, nếu không còn phải nghe giáo dục.”
Vừa nghe giáo dục cảnh sát Chu đứng một bên lập tức mi phi sắc vũ, mặt Khang Lai Nhân thì càng lúc càng đen, hắn im lặng một chút sau đó thì thầm: “Tôi, Khang Lai Nhân, tự kiểm điểm bản thân dưới trời cao, làm một nhân vật của công chúng thật sự không nên trầm mê cosplay, càng không nên lựa chọn nhân vật của Marvel mà bỏ qua anh hùng trong nước…”
Khang Lai Nhân dừng lại, âm giọng khàn khàn: “Cái này ai viết?”
Thư ký lau mồ hôi lạnh: “Em.”
Khang Lai Nhân không nói lời nào nhưng trên mặt in rõ mấy chữ to: Cậu đang viết gì thế?
Thư ký vô cùng khó xử: “Em cũng không còn cách nào mà, lý do cảnh sát bắt ngài là vì cosplay…”
Đúng là không biết phải làm sao, vì chuyện lớn hóa nhỏ che đi chân tướng kinh hãi, dù lý do có nhảm nhí đến đâu cũng phải nhẫn nại, Khang Lai Nhân cố gắng gỡ não mình ra đọc tiếp: “… Từ nay về sau, tôi xin cam đoan sẽ thay đổi, lần nữa làm mèo.”
Lời vừa nói xong, cảnh sát Chu vỗ tay bốp bốp bốp: “Tốt!”
Những người khác trong cục cảnh sát cũng hưng phấn vỗ tay khen ngợi: “Tốt!!”
Giống như Khang Lai Nhân không phải đang đọc kiểm điểm mà là phát biểu một bài diễn thuyết kích động nhân tâm.
Khang Lai Nhân: “…”
Thư ký: “…”
Thần tình cảnh sát Chu tràn đầy tự hào, nhiệt tình nói: “Tiên sinh, mời ngài ấn dấu tay.”
Khang Lai Nhân ịn lên mực đỏ, hung hăng ấn xuống: “Đi được chưa?”
Cảnh sát Chu cẩn thận xem lại bản kiểm điểm, liên tục gật đầu: “Có thể có thể.”
Mày Khang Lai Nhân khẽ thả lỏng, mây mù cả đêm rốt cuộc cũng tiêu tán, thư ký cùng đi ra ngoài với hắn, cảnh sát vây xem đằng sau phát ra tiếng kêu gào không muốn.
“Ba nuôi! Có rảnh lại đến nha!”
Khang Lai Nhân: “…”
Đến cục c-c!
Đời này không bao giờ đến!
Âm thầm thề thốt trong lòng, Khang Lai Nhân ra khỏi cục cảnh sát, đứng ở cổng thở dài một hơi, giơ tay lên: “Tôi…”
Thư ký lập tức nói ngay: “Nhà tạo mẫu tóc đã chờ ngài một ngày rồi, có thể đi qua ngay ạ.”
Khang Lai Nhân khựng lại, lúc này mới nhớ tới bộ dạng của mình chật vật cỡ. Nhưng điều hắn muốn hỏi không phải cái này: “Tôi nói là…”
Nói còn chưa xong thư ký đã nhanh chóng đáp: “Ngài yên tâm, đối ngoại ép tin rất nghiêm, không ai biết, đối nội thì vẫn như cũ, chắc bên Thái Tử tiên sinh đã biết rồi.”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân: “Ý tôi…”
Thư ký vội vàng bổ sung: “A đúng đúng, em đã để ý động tĩnh khắp nơi giúp ngài rồi, chắc chắn sẽ không ai liên tưởng đến vị kia, tuy Đại Hắc tiên sinh biết tin của ngài nhưng không có hành động gì, chỉ đăng mấy áng văn mới lên trang chủ, ở đây này, ngài có muốn xem không?”
Khang Lai Nhân lặng yên cầm lấy, trên trang chủ hiện lên ba bộ sách mới, bìa ghi “Tác giả Khang Anh Tuấn”, mỗi một bộ có hơn mấy ngàn vạn lượt click.
[Tiến hóa đột kích, cấp hai có tồn tại vấn đề tinh thần nào mà không người biết? ]
[Trầm tư! Có lẽ tiến hóa cấp một còn an toàn hơn cấp hai. ]
[Thử tìm hiểu, rốt cuộc phía sau hành động không thể lý giải của cấp hai có thâm ý gì? ]
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân há miệng, thư ký tràn đầy nghi hoặc, không ngờ những thứ mình chuẩn bị lại không cái nào đâm trúng tâm sự của ông chủ.
Thư ký: “Ngài muốn hỏi gì?”
Khang Lai Nhân im lặng: “Ừm, tôi cũng muốn biết tôi muốn hỏi gì.”
Thư ký: “…”
Trong lòng phiến phức khó chịu, muốn hỏi lại bị thư ký ngắt lời làm quên mất, Khang Lai Nhân trầm mặc hồi lâu mới giật mình lấy điện thoại ra xác định vị trí của Khang Tinh Lạc.
Đúng vậy, không gì quan trọng hơn Tinh Lạc.
Lần này hắn sẽ không để y một mình.
Ở đâu đây?
Hiện tại Tinh Lạc đang ở đâu?
Tọa độ được xác định, khiến mèo ngoài ý muốn là hai dấu chấm tròn trùng khớp lên nhau, Khang Lai Nhân chau mày, làm mới trang, nhưng hai vị trí vẫn trùng nhau, địa điểm là:
——– Cục cảnh sát Tấn Giang.
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân quay đầu lại, phía sau cách đó không xa, Khang Tinh Lạc một thân đồ bệnh nhân nhìn hắn, vẻ mặt có vài phần do dự cùng chờ mong.
Khang Tinh Lạc nhỏ giọng thăm dò: “Tiểu, Sư Tử?”
—
Lệ Hồng Minh kèo nèo không muốn đến đồn công an không ngờ sau khi đến lại gặp được Khang Lai Nhân. Người chỉ có thể thấy trên ti vi đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lệ Hồng Minh chỉ biết nói một câu đù má.
“Khang Lai Nhân!? Người thật? Cái mặt này thì chắc là người thật rồi đúng không! Không hổ là loài tiến hóa, ơ không đúng, sao anh ta lại ở đây? Trùng hợp thế sao, ba tôi còn chưa gặp mà tôi đã gặp trước rồi?”
Vội vàng chạy đến Lệ Hồng Minh vẫn chưa biết rõ nguyên do, thấy được “ba nuôi quốc dân” trong truyền thuyết khiếp sợ không thể hoàn hồn. Sợ Khang Tinh Lạc không biết hắn còn hảo tâm phổ cập khoa học: “Lạc Tử! Đây chính là nhà giàu số một toàn quốc thời đại mới đó! Cậu thấy tôi giàu đúng không, nhưng so với anh ta tôi còn không bằng một cọng lông chân, aizz điện thoại đâu rồi, mau chụp một tấm! Lạc Tử? Lạc Tử?”
Khang Tinh Lạc nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước cổng đồn cảnh sát, sợ người kia đi mất, tay chân không lưu loát vội vã gỡ dây an toàn ra.
Lệ Hồng Minh chẳng hiểu tại sao, sợ y kẹt tay vội vàng gỡ dây an toàn ra hộ: “Cậu muốn làm gì?”
Khang Tinh Lạc: “Em, em ấy, tôi đến, đón.”
Lệ Hồng Minh: “Hả? Đón ai?”
Khang Tinh Lạc chỉ vào Khang Lai Nhân: “Em ấy.”
Lệ Hồng Minh: “Chờ đã, cậu đón anh ta? Cậu quen á? Không phải tôi mới nói sao, anh ta là Khang Lai Nhân, cậu đang nghĩ gì thế Lạc Tử!”
Khang Tinh Lạc: “Mèo, của, tôi… Em ấy là, mèo của, tôi!”
Bị Lệ Hồng Minh lôi kéo, Khang Tinh Lạc sợ Khang Lai Nhân lên xe đi mất, y sốt ruột giải thích, Lệ Hồng Minh sửng sốt, sau đó ngu cả người.
“Mèo của cậu? Khang Lai Nhân là mèo của cậu? Cậu, cậu chắc chắn chứ! Đó là Khang Lai Nhân đó! Anh ta là mèo nào của cậu sao tôi không biết, cậu có con nào tên Lai Nhân hả?”
Khang Tinh Lạc: “Không có… Nhưng chắc chắn, là mèo của, tôi!”
Đối phương là Khang Lai Nhân, nếu nhận sai thì không phải chuyện nhỏ, Lệ Hồng Minh muốn xác nhận lại với Khang Tinh Lạc một chút nhưng người kia đã bước xuống đuổi qua.
Lệ Hồng Minh phắc một tiếng sau đó chạy sát theo, trong lòng đều là không dám tin.
Sao lại có thể? Tùy tiện nuôi sáu con mèo có hai con tiến hóa? Còn là cấp hai? Trong khi Bạch Lại ăn uống no đủ chỉ có cấp một? Nhưng cấp một cũng thưa thớt lắm rồi được chưa! Dù Lạc Tử không nhận sai nhưng Khang Lai Nhân bây giờ là nhà giàu số một toàn quốc chưa chắc nhận lại chủ cũ.
Tầm mắt của Lệ Hồng Minh dừng trên hai người kia, chỉ thấy sau khi Khang Tinh Lạc kêu một câu “Tiểu Sư Tử”, thần sắc vị đại lão Khang Lai Nhân liền ngưng trọng, âm trầm như ao tù nước đọng.
Lệ Hồng Minh: “…”
… Quả nhiên là nhận nhầm!
Khang Tinh Lạc cẩn thận quan sát thần sắc đối phương, vốn trong lòng vô cùng chắc chắn nhưng nhìn khuôn mặt hờ hững kia y bắt đầu thấp thỏm bất an, không chắc chắn.
“Không phải, Tiểu Sư Tử thật, sao? Thế thì… Đại Hắc?”
Khang Lai Nhân im lặng, Khang Tinh Lạc thăm dò: “…Tuyết Tẩu?”
Sắc mặt Khang Lai Nhân càng thêm khó coi.
Khang Tinh Lạc ngẩn ra. Cả ba tên đều không phải… Chẳng lẽ mình nhận lầm thật?
Nhưng mà, nhưng mà dấu hiệu đều bày ra như vậy… Không thể nào!
Lệ Hồng Minh đứng phía sau không nhìn được nữa, hắn tiến lên giữ chặt tay Khang Tinh Lạc, liên tục gật đầu với Khang Lai Nhân: “Ngại quá ngại quá, nhận nhầm người ha ha ha, ngài đừng để trong lòng, cậu ấy vừa mới xuất viện đầu óc không nhanh nhạy lắm, thật sự chỉ là nhận nhầm người.”
Nói xong túm chặt Khang Tinh Lạc lôi đi, trong lòng mất mát bị Lệ Hồng Minh lôi kéo cũng cúi đầu bước theo.
Hai người chưa đi xa, bỗng cánh tay Khang Tinh Lạc bị giữ chặt lại.
Khang Tinh Lạc và Lệ Hồng Minh cứng đờ.
Khang Lai Nhân thong thả mở miệng: “Kêu thêm một lần nữa.”
Cả người Khang Tinh Lạc chấn động, ngẩng đầu, hai mắt nhìn nhau, đôi ngươi tối đen điên cuồng quay tròn dựng thành kim sắc.
Trong lòng Khang Tinh Lạc nghĩ đến đủ chuyện, chiếc mũi đau xót, thâm tình nói: “Tuyết Tẩu!”
Khang Lai Nhân: “…”
Thiếu chút nữa Khang Lai Nhân đã nhào lên ôm, mở miệng đầy tức giận: “Không phải!”
Khang Tinh Lạc co lại, âm thanh nhỏ nhỏ: “… Tiểu, Sư Tử?”
Tuy sắc mặt người đàn ông trước mắt không dễ nhìn nhưng cũng không mở miệng phủ nhận, trong lòng Khang Tinh Lạc ấm áp: “Tiểu, Sư Tử.”
Khang Lai Nhân không đáp, Khang Tinh Lạc lại nói: “Tiểu, Sư Tử, Tiểu, Sư Tử, Tiểu, Sư Tử?”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân: “Meow.”
—