Momoi như thế nào cũng không cho phép bọn họ tiếp tục đấu, sau đó còn lôi ngài-Akashi-quyền-lực ra để đe dọa, mới thành công làm hai bên dừng lại.
Midorima cùng Aomine đương nhiên cực kỳ bất mãn, bọn họ tuyệt đối cần phải giáo huấn cái tên người mới kiêu ngạo kia, dĩ nhiên lại -- hừ, dám xoa đầu Kuroko!
Tên kia vốn đã ngây người, càng nhu càng ngây người thì phải làm sao bây giờ!
Aomine Daiki vốn thuộc loại thẳng tính, hắn sải bước đến bên hai người đang chia sẻ bầu không khí tốt đẹp kia, cánh tay cường tráng hữu lực khẽ động một cái, cả thân thể Kuroko đã không khống chế được mà ngã về phía sau, thẳng tắp rơi vào lồng ngực vững vàng của Aomine.
Người nào đó hài lòng vì vừa chiếm lại được 'mảnh đất' vốn chỉ thuộc về mình, khinh thường lườm cho Kise một cái, động tác xoa đầu cũng là vô cùng cẩn thận.
Rất dịu dàng, hoàn toàn không giống tác phong của Aomine.
Mái tóc xanh nhạt, tinh tế mượt mà, mềm mại thoải mái.
"Tetsu, tránh xa tên người mới này một chút, 'ngu ngốc' là bệnh truyền nhiễm đấy." Ý tứ khinh bỉ quả thật quá trắng trợn, Kise nhất thời tức giận đến sôi lên.
Kuroko có chút khó hiểu chớp chớp mắt, yên lặng thừa nhận âu yếm của Aomine, nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của cậu, "Mọi người ai cũng rất thích Kise-kun, đây là lần đầu tiên Aomine-kun đồng ý hướng dẫn cho một người."
Midorima-kun tuy là ít đến nhìn nhưng cũng chấp nhập thi đấu để hướng dẫn cho thành viên mới. (Tác giả: Thật ra là do bị Aomine uy hiếp)
Thật không biết là cậu nhìn kiểu gì mà lại thành thế.
Aomine bất đắc dĩ đỡ trán, tư duy lo-gic của Tetsu lúc nào cũng hoàn toàn 'mới lạ' như thế, "Cậu hiểu nhầm hết rồi, ai mà thích được cái tên kia."
"Aomine nói đúng vậy." Midorima đẩy đẩy gọng kính, tán thành.
"Nhưng mà.." Vừa nghe hai người bọn họ nói vậy, Kuroko đúng là có chút chần chừ.
"Rõ ràng bọn họ đều bắt nạt tớ! Hu hu hu.." Kise nước mắt lưng tròng chạy tới ôm cánh tay Kuroko, dùng hai má cọ tới cọ lui, cọ tới mức làm Aomine cùng Midorima ngứa răng.
"Cậu xem cậu xem, đều là nước mắt đau khổ đó." Hắn chỉ vào mặt mình.
"Đừng khóc." Kuroko vươn tay, lau giọt nước mắt bên khóe mắt hắn.
Kise nhà ta đột nhiên phát hiện mình trong nháy mắt đã được chữa khỏi hoàn toàn!
Những vết thương lòng nhức nhối, khó có thể chữa khỏi.. Toàn bộ biến mất, trong nháy mắt chỉ còn lại ngón tay trắng nõn ấm áp đang nhẹ nhàng vì hắn mà lau nước mắt.
Mau nhìn a, trong đội bóng rổ vẫn còn có người tốt! Kuroko đồng học tuy rằng cảm giác tồn tại hơi mờ nhạt một chút, nhưng là một người thật sự rất tốt!
Dịu dàng, săn sóc.
Bình thường nhất định cũng là kiểu hay bị bắt nạt rồi!
Midorima ngược lại không hề thuộc loại thẳng tính, tẩm ngẩm tầm ngầm mà trả thù, rất nhanh sẽ khiến cho ngươi biết thế nào là trở về với cát bụi.
"Hừ, người mới đồng học, kỹ thuật cùng lực đạo úp rổ của cậu đã tăng rất nhiều, nhưng mà đội bóng rổ cũng không có nhiều kinh phí cho cậu tùy tiện tiêu xài như vậy. Momoi gần đây cũng bề bộn nhiều việc, như vậy từ nay chuyện sắp đặt lịch tập luyện của cậu sẽ cho tôi đảm nhận, hừ, không cần cảm ơn đâu."
Momoi vẫn chưa kịp đi xa, "..."
Mình thế nào lại không biết là bản thân mấy hôm nay bề bộn nhiều việc nhỉ, hơn nữa vấn đề liên quan đến kinh phí của đội bóng rổ -– này, Midorima đồng học, đừng tưởng vấn đề kinh phí là cậu phụ trách thì tôi sẽ không biết cậu lạc bộ còn bao nhiêu tiền!
Có Akashi-kun ở đây, kinh phí của đội bóng rổ tuyệt đối là nhiều nhất trong trường, hiệu trưởng mỗi học kỳ đều đặc biệt quan tâm, mấy chục cái giá bóng rổ mới cũng không thành vấn đề!
Đang ôm cánh tay Kuroko chờ an ủi, Kise nhà ta, "..."
Cho dù là người trì độn đến mấy thì cũng biết đây là độc tiễn tên tóc xanh lá kia nhắm đến mình!
Lịch tập luyện do Midorima Shintaro sắp xếp sao? Chỉ cần nghe thôi đã biết là không hề đáng tin rồi.
Trên thực tế, lịch tập luyện do Midorima sắp xếp cũng không có chỗ nào đặc biệt, nếu muốn nói điểm đột phá ở nơi nào, thì chỉ cần một chữ thôi -- NHIỀU!
Số lượng nhiều.
Lượng tập luyện cơ bản mỗi ngày của Kise tăng gấp năm lần.
Ngay cả Momoi lúc nhìn thấy lịch tập luyện này cũng bị dọa cho sợ hãi, này -- so với Dai chan còn nhiều hơn, Midorima thật sự là muốn làm cho người mới kiệt sức chết đi?
Ha, lòng đố kỵ của đàn ông cái gì đó..
Midorima cười lạnh một tiếng, tầm mắt đảo qua chỗ Kise Ryouta đang đứng nói chuyện với Kuroko, dừng lại một lát, sau đó.. Không vết tích lại dời trở về.
"Yên tâm đi Momoi, cậu trong lòng còn rõ hơn tôi, người mới không chết được."
"Uhm.. Cũng đúng." Momoi nheo mắt lại khẽ nhếch khóe miệng, huống chi loại chuyện như bắt nạt người mới này nghe có vẻ rất thú vị.
Cơ thể Kise Ryouta giống như có tiềm năng vô hạn, bất kể cô mỗi ngày có quy định lượng luyện tập nhiều ít đến đâu cũng đều có thể hoàn thành vừa vặn xong.
Đúng vậy, vừa vặn xong.
Như vậy, làm cho mọi người không thể phân biệt được khả năng của hắn sâu đến đâu, là sâu không thấy đáy hay chỉ là thủ thuật che mắt nông cạn.
Nếu là vực sâu không đáy, ha hả.. Có lẽ giải đấu quốc gia năm tới, Kise có thể chính thức đại diện cho Teiko mà ra sân.
Ánh mắt Midorima đảo qua nụ cười xấu xa của Momoi, ngay cả quản lý cũng đánh giá cao người mới như vậy.
Nhân tài "mười năm khó gặp" sao.. Kise Ryouta, thật chờ mong cậu sẽ sớm trưởng thành.
Nhà tắm chuyên dụng của đội bóng rổ aka ex-nhà tắm của đội bơi lội -- (beta: Hự~~)
Kise khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen trong một buồng tắm nhỏ, nước theo đường cong cổ duyên dáng, qua hầu kết sung mãn không ngừng chảy xuống ngực, dọc theo làn da để lại những vệt nước trong suốt.
Nơi này chính là nhà tắm xa hoa mà Akashi đã từng dẫn quân đi công thành đoạt đất mà chiếm được.
Đương nhiên các cầu thủ bình thường hoàn toàn không có loại đãi ngộ này, đội hình hai cùng đội hình ba chính là phải tắm chung trong nhà tắm hỗn hợp, không có vách ngăn, cũng không có nước ấm.
Nơi thay quần áo cũng rất bừa bộn, không hề có tủ đựng đồ chuyên dụng, càng không có trà xanh lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ.
Nhưng những điều này người mới như Kise vẫn còn chưa biết, bởi vì lúc hắn hỏi Momoi địa điểm phòng tắm, đối phương chỉ thẳng đến đây luôn.
Hắn lúc đầu còn nghĩ, nhà tắm nhỏ như vậy, làm sao đủ chỗ cho cả câu lạc bộ?
Nhưng cả thời gian tắm trong này cũng không hề có ai tiến vào, quái lạ, chẳng lẽ cả câu lạc bộ có mỗi hắn biết giữ gìn vệ sinh cá nhân thôi sao?
Lý do này, có vẻ không quá đáng tin a.
Đã không còn quần áo bao bọc, dáng người mạnh mẽ hoàn toàn lộ ra trong không khí, làn da Kise rất trắng cũng rất đàn hòi, thoạt nhìn giống một con báo trắng dịu ngoan.
Thế nhưng, bên dưới lớp vỏ ngoài dịu ngoan ấy, ai biết được ẩn giấu chính là sức bật như thế nào đâu?
Đương nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
Trong nhà tắm hơi nước mù mịt, cũng bởi vì tên Murasakibara lúc nãy vừa tắm vừa ngủ gật, mơ mơ màng màng thế nào lại quên không đóng cửa phòng xông hơi, cho nên hơi nóng không ngừng theo khe cửa bay ra ngoài, khiến cho tầm nhìn trong phòng tắm càng ngày càng thấp.
Kise cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, hắn tưởng đây là công năng tự phun hơi nước nóng của nhà tắm.
Bởi vì hắn đang ở phòng tắm nhỏ đầu tiên, cho nên tầm nhìn có hơi bị khuất một chút, khiến cho hắn hoàn toàn không phát hiện ở cách đó vài phòng tắm nhỏ, cánh cửa bỗng nhiên được mở ra để lộ một dáng người nho nhỏ.
"Mình cũng không nghĩ tới nhà tắm của Teiko lại hiện đại thế này." Kise vuốt nước trên mặt xuống, cầm chai dầu gội đầu tự mang đến bóp một chút ra lòng bàn tay, bắt đầu xoa lên mái tóc vàng.
Ngay cả khi đã được xoa nhiều bọt như thế vẫn không thể nào mềm mượt bằng mái tóc bình thường của Kuroko.
A!
Kise giật mình.
"Đáng lẽ là nên gọi Kurokocchi đi tắm cùng mới phải." Từ từ, từ lúc nào lại bắt đầu xưng hô như thế này?
Kurokocchi, chẳng nhẽ trong đáy lòng mình đã thừa nhận cậu ấy rồi sao?
Kise nhắm mắt lại, đề phòng xà phòng chảy vào mắt.
Hương thơm mùi táo từ dầu gội đầu dần lan tỏa ra bốn phía.
Cậu đang đứng ở cách vách nghe được câu nói kia của hắn lại ngửi được mùi hương tươi mát của hoa quả trong không khí liền giật mình, đột nhiên mở miệng, thanh âm truyền đi giữa không gian mờ hơi nước này càng làm nó chút mờ ảo, như có như không.
"Kise-kun, có thể cho tớ mượn dầu gội của cậu được không?"
Kise đã gội đầu cùng tắm rửa được một nửa, "!"
Cũng may là hắn không mặc quần bây giờ, nếu không thể nào cũng sẽ bị ướt cho xem! (editor: Joke nhàm chán nhể >. <) (beta: ==)
Kurokocchi, cậu ở đây từ lúc nào vậy!
Kise vội vội vàng vàng xả đi bọt xà phòng trên đầu, lau khô nước đọng trên mặt, vuốt ngược mái tóc vàng rực rỡ ra sau đầu..
Rồi mới tự mình kiễng chân nhìn xung quanh tìm kiếm, không cần mất nhiều thời gian liền chính xác phát hiện thân hình tinh tế của thiếu niên tóc xanh nhạt đang đứng dưới vòi nước nóng cách phòng tắm nhỏ của hắn hai vách.
Thắt lưng vô cùng thon thả, nhỏ nhắn với đường cong dài tinh tế, làn da cũng vô cùng mịn màng, trắng nõn nuột nà, hai điểm phấn hồng trước ngực thoạt nhìn đặc biệt non nớt, thật khiến người ta nảy sinh xúc động muốn chạm vào.
Còn có.. Phía dưới..
NO!
Máu mũi bất ngờ phun ra mãnh liệt, Kise lập tức bưng kín mũi, rất không tiền đồ mà dùng khăn mặt bịt kín cái mũi không chịu nghe lời lại. Thế đấy.
"Ha, Kuroko đồng học, cậu đến đây từ bao giờ vậy!" Giọng nói của Kise có chút chật vật.
Từ lúc nhỏ đến giờ, xung quanh hắn lúc nào cũng chỉ có các kiểu thân hình cao lớn nam tính các loại, đây dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên nhỏ xinh như vậy.
Mềm dẻo nhưng không quá nhu nhược, hắn cũng biết thể lực của Kuroko kỳ thật cũng không tệ lắm, lúc chạy cùng mình cũng chưa bao giờ không theo kịp mà bị bỏ lại phía sau.
Kuroko dụi dụi đôi mắt bị nước chảy vào, chớp chớp rồi mở mắt ra, đôi con ngươi nguyên bản vẫn luôn trong vắt thản nhiên giờ thêm một tầng hơi nước mỏng manh, thoạt nhìn.. là xinh đẹp đến mức nào a!
"Tớ đến trước Kise-kun, nhưng mà lại quên không mang dầu gội." Có lẽ là do không khí ẩm ướt trong nhà tắm mà giọng nói của cậu cũng có thêm phần ướt át.
Nghe mà thấy thật ngứa ngáy trong lòng.
Kise lại một lần nữa bịt kín mũi, đầu đầy hắc tuyến lầm bà lầm bầm nói, "Thì ra còn đến sớm hơn cả mình sao, thế nhưng mình lại hoàn toàn không phát hiện được."
Loại cảm giác tồn tại này đúng là thật đủ.. lợi hại!
Kise Ryouta nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, buông khăn mặt trong tay, để chỗ máu mũi còn lại tùy tiện chảy xuống, ở vị trí này, Kuroko hoàn toàn sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Cho nên, không cần dọa người ta đến đen mặt.
Kise buông cái khăn mặt đã đỏ thành một mảnh, rất nhanh cầm lấy chai dầu gội đưa sang, đầu vẫn còn đang quay mòng mòng. (editor: Vì sự sexy của em nó: ->)
"Đây, cứ dùng đi." Thật ra, cậu dùng hết tất cũng không vấn đề.
"Cảm ơn." Kuroko trịnh trọng nói lời cảm tạ.
Sau đó, bắt đầu gội đầu.
Kise quay đầu lại, trộm ngắm Kuroko Tetsuya đang xoa dầu gội.
Ngay từ đã không thể lý giải được vì sao tác giả lấy góc nhìn của mình mở đầu, như vậy hiện tại, dường như đã hiểu hơn một chút.
"Kuroko no basket" nhân vật chính là ai? Kuroko Tetsuya vẫn luôn vô cùng hoài nghi.
Nhưng là Kagami cũng là nhân vật chính trong cảnh mở đầu nữa.
Như vậy hiện tại, Kagami bị tác giả bất lương hoàn toàn ném ra ngoài, mình sẽ được thay vị trí của Kagami đúng không?
Mặc dù có chút khó chịu, nhưng hình như.. cảm giác cũng không tệ cho lắm. (editor: Tác giả tỷ, tung những đoạn tự kỷ như thế này vào dễ gây nhầm lần lắm nha >. <)
Bên cạnh phòng tắm nhỏ của cậu, Kise cơ bản cũng đã lau khô xong cơ thể.
Có nên chờ cậu ấy không nhỉ.
Hay là thôi đi.
Nếu dầu gội đầu của mình vẫn ở trong tay cậu ấy, như vậy, liền có cơ hội tắm chung với nhau lần nữa a.
Nhất định có.
Máu mũi đã muốn chảy không ngừng, Kise bước ra khỏi nhà tắm chuyên dụng của đội bóng rổ.
Kuroko đang nhắm mắt xoa xoa tóc bỗng lỗ tai khẽ giật giật, có thể cảm giác được là có người đi ra ngoài, nhưng là sau đó cũng có một người mới vào, là ai vậy?
"Tetsuya, đem khăn mặt cho tôi mượn."
Thanh âm trầm thấp xuyên thấu lại ẩn giấu mười phần nội lực này.. là đội trưởng Akashi-kun.
"Được." Kuroko không chút do dự, đáp ngay.
"Cậu ở trong phòng tắm nhỏ thứ hai?" Akashi bắt đầu cởi quần áo.
Khác với mấy người thân hình cao lớn còn lại trong đội chính tuyển, tuy Akashi có sức bật vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại có dáng người hơi gầy yếu, bạn sẽ hoàn toàn không nhìn thấy hắn có chỗ nào khác người bình thường.
"Đúng vậy, cậu hãy đến đây lấy đi." Cậu đã bắt đầu xả trôi bọt xà phòng, nhưng mà có chút không cẩn thận để nó chảy vào mắt, cảm giác chua xót ập đến, khiến cậu khó có thể mở mắt.
Cho nên, chỉ có thể gọi Akashi tới lấy.
Akashi hiểu rõ, "Cậu cứ đứng đó, tôi sẽ qua lấy."
Kuroko lập tức lên tiếng trả lời, "A, được rồi."
Trong nhà tắm hơi nước mù mịt, chàng trai tóc đỏ ở trong gian phòng tắm nhỏ thứ hai nhìn thấy thiếu niên với mái tóc xanh nhạt đang đứng dụi mắt.
"Có gì chảy vào mắt sao? Cậu đừng dụi lung tung như thế, để tôi nhìn xem."
Akashi không đợi cậu trả lời liền tự ý bước vào, vuốt vuốt hai mắt cậu thổi khí.
Kuroko ngoan ngoãn buông tay, thản nhiên nhận sự giúp đỡ của Akashi.
"Cảm ơn." Thực sự không còn xót nữa, so với cậu dụi loạn như lúc nãy thật là hiệu quả hơn nhiều lắm.
Akashi thản nhiên nhìn cậu, hất hất cằm nói, "Ừ."
Câu nói này, thực ra cũng không cần thiết.