Mọi người xem, phía trên có hai cái dấu ngoặc kép là hiểu được quá trình kia có bao nhiêu tiêu hồn, Kuroko rốt cuộc vẫn mang theo Kise đi căn tin, thực sự đem đống mỹ thực mà Murasakibara đã từng giới thiệu cho cậu mà nói lại cho Kise.
Món gan lợn xào rau hẹ không những bổ tim mà còn bổ não trong truyền thuyết.
Kise lúc này tâm trạng phi thường vi diệu, tuy rằng hắn không hiểu vì sao ghi danh vào đội bóng rổ xong lại bị đưa đến căn tin tiến hành giáo dục.
Nhưng là.. Nhìn gương mặt nhìn nghiêng của chàng trai có mái tóc màu xanh nhạt bên cạnh, hắn vẫn không thể mở miệng phản bác cái gì.
"Kise đồng học, cậu vẫn đang nghe tớ nói chứ?" Vừa trong trẻo lại vừa trầm thấp, rõ ràng hai âm điệu thật mâu thuẫn như vậy lại cùng xuất hiện trong một giọng nói mà lúc này đột ngột vang lên, trong thanh âm còn vương thêm vài phần ủy khuất.
Kise ma xui quỷ khiến thế nào.. Ngay lúc đó liền.. Nếm một miếng..
OIL thật sự là gặp quỷ!
Từ nhỏ đến lớn chưa từng thử qua gan lợn bao giờ nhưng lại một hơi ăn hết cả đĩa gan lợn xào rau hẹ!
Sau khi kết thúc hướng dẫn gia nhập câu lạc bộ, kế tiếp chính là hướng dẫn tập bóng rổ trong truyền thuyết.
Đối với một người vừa mới bắt đầu chơi mà nói, điểm này rất trọng yếu!
Kise Ryota lui ở góc tường, trên cổ mọc ra một nốt đỏ nóng rực, ngay cả trên bụng cùng hai bên má cũng bắt đầu xuất hiện, lúc ngồi xuống còn cố tình nổi thêm một nốt nữa.
Mọc mụn rồi!
Giữa trưa đã ăn một suất ăn cỡ lớn rồi bây giờ lại cộng thêm gan lợn với chả rau hẹ nên bây giờ bụng hắn cứ gọi là trướng ù ù!
Vì sao lại cố tình để cái tên Aomine Daiki vốn khinh bỉ hắn làm hướng dẫn tập bóng rổ? Tuy kỹ thuật hắn đúng là rất không tồi..
Nhưng là cho dù đổi thành tóc xanh lá cũng tốt hơn a!
Kise rầu rĩ nghĩ.
Nếu bắt buộc phải ở trong đội chính tuyển chọn ra một người, như vậy thì Kuroko Tetsuya tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất.
Tuy rằng người này hỏi cái gì cũng không biết, nhưng là người ta rất là tốt tính, lại rất dịu ngoan, giải thích vừa kiên nhẫn lại vừa cẩn thận, hơn nữa tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn mình.
Cái gì? Cảm giác tồn tại quá yếu? Cái này cũng không phải bệnh!
Ngay cả khi bị dẵm lên chân cũng không có nổi giận, còn thật sự chấp nhận giải thích của mình.
Tuy rằng vóc dáng nhỏ xinh ngoài ý muốn, nhưng cũng là chính tuyển giống như năm người kia, nói như vậy kỹ thuật bóng rổ của bạn họcmKuroko cũng nhất định là rất khá..
Như vậy, vì sao không để cho Kuroko làm hướng dẫn tập bóng rổ cho mình luôn đi?
Kise trong lòng suy nghĩ vụn vặt.
Nếu tìm Akashi đội trưởng nhắc tới chuyện này, như vậy tỷ lệ mình được đổi hướng dẫn tập bóng rổ sẽ là bao nhiêu đây?
Bất quá đi nói trực tiếp như vậy lại không tốt lắm, dù sao về sau vẫn phải cùng hợp tác chơi bóng rổ, vừa ngẩng đầu đã thấy mặt nhau rồi, nếu quan hệ quá căng thẳng thì sau này qua lại sẽ rất cứng ngắc..
Kise Ryota day day thái dương nuốt xuống một ngụm nước bọt, "soạt" một cái đứng lên, sải bước đi tới trước mặt thiếu niên bị mình gắn cho từ nhỏ xinh, thắt lưng thẳng tắp cứng cỏi cúi xuống, ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói, "Kuroko đồng học, không bằng cậu tới làm của hướng dẫn tập bóng rổ cho tớ đi."
Kuroko Tetsuya, "..."
Kise có chút khó hiểu quơ quơ tay trước mắt Kuroko, "Sao lại hóa đá thế này?"
Cho nên đây là ý không muốn làm sao?
Cự tuyệt cũng thật đủ triệt để nha.
Chàng trai tóc vàng biểu tình buồn bã cúi đầu, thanh âm cũng buồn bã nói, "Ai, tớ biết rồi." Người ta nhất định là có chỗ việc khó nói, cho nên mới không lên tiếng.
Kise trong lòng vì Kuroko bắt đầu suy nghĩ ra đủ các loại giải thích cùng lý do hợp lý.
Kuroko chớp chớp đôi mắt màu xanh nhạt, cũng giống như Kise cúi thấp đầu xuống, trong mắt ánh lên áy náy cùng luống cuống, "Tớ.. thật xin lỗi.."
"Không, không có!" Kise nháy mắt đứng thẳng dậy, hoa chân múa tay vui vẻ an ủi lại người giống như so với hắn còn mất mát hơn, "Kỳ thật tớ chỉ là tùy tiện nói nói thôi, tớ nghĩ đội trưởng an bài Aomine cũng là có lý do."
Thanh âm của Kuroko hạ thấp đến hết mức, "Đúng vậy, Akashi-kun có lý do của cậu ấy. Thật xin lỗi, Kise đồng học, trên thực tế.. Là tớ.. Chỉ biết chuyền bóng.."
Lúc này đến phiên Kise Ryota hoàn toàn hóa đá, "..."
Cái kia! Mình hình như nghe nhầm rồi thì phải?
Tai hắn mơ hồ nghe thấy một thanh âm đang nói, Kuroko đồng học chỉ biết chuyền bóng, ngoài ra cái gì cũng không biết.
"Hả.. Ha ha a.. Lời nói đùa này cũng không khỏi có.." điểm lạnh đi?
Kise ha ha cười khan vài tiếng.
Đầu Kuroko tựa hồ càng cúi thấp xuống vài phần.
Lúc đấu, ở trên sân bóng rổ quan trọng nhất là cái gì? Tấn công, ghi điểm!
Đương nhiên, cũng không thể không nói tới phòng thủ, chuyền bóng có vẻ không quan trọng lắm.
*Trong quan điểm của mỗ trên vài phương diện, kỳ thật Kise cùng Murasakibara có rất nhiều suy nghĩ giống nhau đến đáng ngạc nhiên.
Có được tài năng khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng bọn họ lại không đặc biệt thích hoạt động thể thao.
Nhưng là, một khi gia nhập đội bóng rổ, chơi bóng rổ, tham gia huấn luyện.. Như vậy, thắng lợi tự nhiên là việc thường nên làm, ghi điểm cũng là mục đích lớn nhất trên sân! * (có vẻ như đây là đoạn tác gia tỷ tự tung tự tác rồi >. <)
Chỉ biết chuyền bóng? Sẽ không ném rổ?
Không ghi điểm, như vậy ở trong trận đấu căng thẳng chẳng khác nào đã một nửa là phế nhân a..
Kuroko đồng học sẽ không là đi cửa sau mới trở thành chính tuyển đi?
Kise trong lòng đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.
Khụ, được rồi, bệnh nghề nghiệp lại tái phát.
Đã nhìn quá quen cảnh cái nam người mẫu, nữ người mẫu đi cửa sau để tranh giành địa vị, người mẫu bán thời gian Kise sờ sờ mái tóc vàng của mình, nghĩ như vậy thật là không phúc hậu.
Kuroko đồng học là một người bình thường!
Cuối cùng lại hóa thành trung khuyển Kise kéo kéo góc áo Kuroko, thật cẩn thận nhìn cậu nói, "Lúc sau chờ tớ học xong bóng rổ rồi sẽ dạy Kuroko đồng học ném bóng được không?"
Kuroko chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt dường như còn lưu lại một chút luống cuống, không biết nên trả lời như thế nào, chính là yên lặng nhìn lại hắn.
"Thật sự, không lừa cậu." Kise cố ý cường điệu lại một lần.
Kuroko tiếp tục vẫn duy trì trạng thái trầm mặc, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật gật đầu.
Cho nên, cuối cùng vì cái gì lại biến thành người cần an ủi đi an ủi người khác?
Kuroko Tetsuya vì người có lòng dạy mình "ném bóng" mà đột nhiên chợt cảm thấy có chút vui mừng nho nhỏ, Kise Ryota ở trong lòng cậu dường như đã thăng cấp thành người tốt. (editor: Vậy trước đó hắn là người xấu hửm? J) (beta: Hự hự đáng iu quá >//////<)
Từ giây phút đó, Kuroko xưng hô với Kise từ "đồng học", biến thành "kun".
Đương nhiên, trì độn như tóc vàng nhà ta đương nhiên là hoàn toàn không phát hiện ra biến hóa này.
Đối mặt hắn lúc này chính là tên có vẻ khó chịu với hắn nhất trong đội, Aomine Daiki, đồng thời cũng là người không kiên nhẫn nhất luôn.
Thậm chí còn không bằng tên tham ăn mù đường Murasakibara Atsushi.
So với Kise thì Aomine có chút cao to hơn một chút, hắn lạnh nhạt đánh giá động tác điều khiển bóng lúc bắt đầu có chút gượng gạo của Kise, nhưng chỉ trong một lát đã biến thành thuần thục hơn nhiều so với một người mới chơi.
Tiểu tử, tôi thừa nhận cậu thật sự không đơn giản.
Nhưng là bởi vì lúc nãy cậu còn than thở cùng không biết quý trọng Tetsu ôn nhu hướng dẫn như vậy, tôi đã quyết định, trước tiên phải cho cậu một bài học 'để đời' mới được.
"Hừ, cậu đang điều khiển bóng hay là đang chơi với trẻ con hàng xóm vậy?" Aomine vẻ mặt ngạo nghễ hai tay khoanh trước ngực, tư thế đứng có chút tùy ý, nhưng lại khiến cho người ta sinh ra ảo giác hắn đang đứng trên cao mà nhìn xuống mọi người.
"Dùng thêm chút lực đi, lúc trưa ăn nhiều đồ ăn như vậy giờ đi đâu hết rồi?"
"Được." Kise đầu đầy hắc tuyến tăng thêm lực đạo.
Cậu đã dạy tôi cái gì hay chưa a, cái gì cũng chưa học thì lấy lý do gì mà ghét bỏ trình độ của tôi a?
Tôi muốn là muốn chơi bóng rổ, tưởng tôi muốn đi theo cậu học này học nọ sao? Mẹ nó - tính tình quả thực quá kém!
Chuyền bóng, tự đón tự di chuyển tiếp, dẫn bóng chạy vòng quanh trường.. Ánh mắt chăm chú của Aomine nhìn về phía Kise dần trở nên thâm thúy, hừ hừ, cũng có chút thú vị a.
Bất quá cũng đúng, người mà Akashi quyết định chọn làm sao lại có thể là một bao cỏ vô dụng a.
Cũng giống như Tetsu vậy..
Aomine ánh mắt đảo qua sân huấn luyện dừng lại bên cạnh một góc tương đối khuất, vô luận cậu ấy đứng ở chỗ nào, cảm giác tồn tại có bao nhiêu yếu, tôi đều có thể phát hiện ra cậu ấy trước tiên.
Cậu cảm giác được sao?
"Khụ." Kise đã hoàn thành yêu cầu ho nhẹ một tiếng.
Kỳ thật chính hắn cũng thật sự không có nhìn ra nha, người hướng dẫn của hắn thế nhưng lại thất thần nghiêm trọng thế này.
Phóng một ánh mắt hình viên đạn về phía cái tên Kise không có nhãn lực kia, thân thể mạnh mẽ hữu lực của Aomine Daiki khẽ cúi xuống, bắt lấy một quả bóng trên nền, rồi bắt đầu xoay tròn nó trên đầu ngón tay.
Aomine hừ lạnh một tiếng.. "Cậu cho là như vậy liền đã xong? Ngây thơ quá!"
Kise Ryota, "..."
Kỳ thật tôi hoàn toàn không cho rằng như vậy đã xong, cậu không vừa mắt tôi như vậy, làm sao có khả năng lại dễ dàng buông tha tôi như thế?
Từ giây phút gia nhập đội bóng rổ kia hắn liền biết, số lần trúng độc tiễn tuyệt đối sẽ càng ngày càng nhiều.
Đội bóng rổ này thiếu cái gì chứ không hề thiếu kẻ phóng tên!
Aomine không hề nhìn Kise, lập tức đi tới phía dưới rổ.
"Lại đây a."
"A? Được!" Kise nhanh chóng chạy qua.
Đây là muốn bắt đầu đấu one on one sao? Nhưng mà trình độ ném bóng của mình còn chưa thuần thục a..
Nhớ lại lúc tên kia trước giờ nghỉ trưa ngoài ý muốn ném vào rổ, trong mắt Aomine hiện lên hứng thú, quả bóng vốn xoay tròn trên tay bỗng dưng dừng lại, hắn linh hoạt nhảy lấy đà, thân nhẹ như yến đem quả bóng rổ chụp vào cái rổ đã muốn tróc hết sơn. (dunk)
Chỉ nhìn qua một lần liền có thể toàn bộ ghi nhớ, rồi chuyển thành kỹ năng của mình sao? Như vậy – "Từ giờ đều cẩn thận nhớ kỹ cho tôi!"
Sao chép tiểu tử, tôi thật muốn xem tiền đồ cậu lớn đến mức nào.
Kise đứng trong sân cùng Kuroko vẫn yên lặng đứng ngoài xem trong nháy mắt đều đồng loạt ngừng hô hấp, toàn thân Aomine lúc này giống như một thanh bảo kiếm sắc bén lóe hàn quanh, sắc nhọn đến không thể chống đỡ, kiếm ra khỏi vỏ chém giết, tuyệt đối sẽ không trượt lấy một nhát!
Nhìn như lười nhác lại có tốc độ nhanh nhẹn đến mức làm cho người ta líu lưỡi, không chút để ý đến lên giỏ hay gì khác, mà trực tiếp mạnh mẽ úp rổ.
Hết thảy, thoạt nhìn đều là nhiệt huyết sôi trào như vậy.
Kise Ryota không thể không thừa nhận, giờ khắc này, hắn bị kỹ thuật của Aomine làm bừng lên. [ khụ –] (beta: "Bừng lên" cái gì a)
Muốn cùng hắn kết giao còn thật sự đấu một ván one one one, muốn đuổi kịp thực lực của hắn thật nhanh, lại dùng thực lực mình gây áp lực cho hắn, thậm chí đuổi kịp và vượt qua hắn! Hoàn toàn siêu việt hơn hắn!
Năm hai của trung học, mười bốn tuổi, lúc này mới chính thức tiếp xúc với bóng rổ, hăng hái tập luyện bóng rổ.. Đã muộn sao?
Đúng vậy, bạn nếu hỏi đại đa số người bọn họ đều sẽ cảm thấy đây thực sự đã muộn.
Nhưng - luôn luôn có một vài ngoại lệ không phải sao?
Đúng vậy, vẫn luôn có vài trường hợp ngoại lệ như thế.
Mà vài trường hợp ngoại lệ này, dường như lại phi thường trùng hợp đều tụ lại cùng nhau.
Tiến lên nào, tóc vàng!