Mỗi buổi chiều vào thời gian hoạt động của câu lạc bộ, các thành viên đều phải có mặt và tập luyện theo hướng dẫn của người phụ trách, mỗi đội tùy thuộc vào trình độ sẽ có chế độ luyện tập khác nhau, các thành viên trong đội cũng có thể luân phiên thi đấu với nhau để rèn luyện.
Đương nhiên, đội tuyển chính thức lại là hoàn toàn khác.
Hoàn toàn bất đồng.
So với số thành viên tương đối khổng lồ của hai đội còn lại thì nhóm đội tuyển chính thức kỳ thật chỉ có năm người mà thôi.
Vị trọng tài biên đột nhiên ngẩn ra: Từ từ - không đúng, hình như là so với tuần trước có nhiều hơn một người?
Đúng vậy.
Kuroko Tetsuya, một cái tên trong chớp mắt đã xuất hiện ở cuối danh sách.
Cũng giống như sự tồn tại mờ nhạt của cậu, hình như không ai biết cậu học sinh năm hai Kuroko này từ lúc nào thì tham gia câu lạc bộ bóng rổ.
Như vậy, làm thế nào lại im re trở thành cầu thủ chính thức rồi?
Điểm ấy sợ rằng chỉ có các thiên tài của đội tuyển chính thức mới biết đi.
Nhắc tới đội tuyển chính thức vĩ đại của câu lạc bộ bóng rổ, đây là niềm tự hào của toàn giáo viên, học sinh Teiko.
Năm trước ở cả giải thi đấu toàn quốc giành được thành tích cực kỳ xuất sắc, làm Teiko nổi danh cả nước, ngay cả hiệu trưởng cũng đều có đánh giá cực cao với đội bóng rổ Teiko.
Nói đây là một đội tuyển cực kỳ nghiêm cẩn, những đồng đội thật sự, những cầu thủ với tinh thần tuyệt hảo.
Như vậy, thật là như vậy sao?
Kise Ryouta không tự giác cắn nhanh môi dưới, hai tay nắm chặt tay đẩy trên cánh cửa, như thế nào cũng không dám tin tưởng đây là hình ảnh của đội tuyển chính thức trong lời đồn.
Trong nhà thi đấu khép kín chuyên dùng của đội tuyển chính thức, những quả bóng rổ mới tinh ngăn nắp xếp ở góc tường, một, hai, ba, bốn.. Trên sân tập có tổng cộng bốn người.
Một người với tấm lưng dài cong cong đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay liên tục cầm đồ ăn nhét vào miệng, mái tóc tím hơi dài xõa ra, còn một người nữa với mái tóc xanh dương đang nằm gối đầu lên cánh tay, trực tiếp nằm bên cạnh quả bóng mà ngủ say sưa.
Còn có một người nghiêm túc ngồi ngay ngắn trên ghế gấp, trên tay đang cầm một quyển sách nhỏ bìa trắng không biết tên, mái tóc màu xanh lá được chải cẩn thận, còn có..
Rõ ràng vẫn luôn ở trong góc lặng lẽ viết cái gì đó nhưng người ta không cách nào bỏ qua sự tồn tại của hắn, một thiếu niên với mái tóc đỏ rực.
Tóm lại, cái gì cũng có, nhưng mà không chuyện gì có liên quan đến bóng rổ a.
Cái gọi là đội tuyển chính thức.. thực sự.. Không giống người thường a..
"Này, đó chính là – trung tâm của đội bóng rổ Teiko?" Quán quân toàn quốc? Đội tuyển bóng rổ mạnh nhất ở Nhật Bản?
Kise Ryouta không khỏi líu lưỡi.
Kuroko Tetsuya cũng cực kỳ thành thật gật đầu, đôi mắt màu xanh da trời nhàn nhạt vô tình lưu chuyển, "Đúng vậy, thực lực của mỗi người đều cực kỳ mạnh."
"Này.. Khụ.." Quả thật còn cần khảo chứng nha.
Kise Ryouta che miệng lại ho nhẹ một tiếng, bộ dáng biếng nhác, vô luận nhìn thế nào cũng đều cảm thấy nơi này đặc biệt không giống như lời đồn a.
Kise có chút khó xử sờ sờ gáy, động tác không chút để ý, lại lưu lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng tao nhã.
Bằng không vẫn là đi câu lạc bộ tennis đi.
So với ở đây trong một cái đội ngũ không lý tưởng thế này, không bằng tìm loại vận động có chút kích thích mà chơi đùa chút chút.
"Tớ thấy vẫn là tớ sẽ quay lại báo danh sau đi.."
"Kise đồng học, mời theo tớ đến đây, đội trưởng vừa lúc có mặt, có thể trực tiếp cho cậu thủ tục gia nhập câu lạc bộ." Nói xong, Kuroko Tetsuya thân ảnh lại một lần biến mất trước mắt Kise.
Kise Ryota đầu đầy hắc tuyến, tay còn giơ giữa không trung, giơ cũng không được, buông cũng không xong, "Này, cậu trước hết ít nhất cũng phải nghe tớ nói xong đã.."
Đây chính là nói với cái tên cầu thủ chính thức tối tối tối kỳ quái, bạn học Kuroko a.
Thiếu niên tóc tím đang ngồi giữa sân vùi đầu ăn đột nhiên giật giật cái mũi, rốt cục cũng dừng động tác nhúp snack ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói, "Kurochin, là cậu đến sao?"
Thiếu niên tóc xanh lá đang tập trung đọc sách nghe tiếng bỗng nghiêng đầu, ngay cả thiếu niên tóc đỏ cũng đột nhiên dừng bút.
Kuroko Tetsuya thân ảnh thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở bên trong nhà thi đấu, bước đi nhẹ nhàng không một tiếng động tới trước mặt thiếu niên tóc tím, động tác ngay ngắn ngồi xuống hỏi, "Murasakibara-kun, là hỏi tớ sao?"
Murasakibara Atsushi lười biếng nhếch khóe môi, giơ lên một gói snack cho cậu, "Cho cậu, cùng nhau ăn đi, là snack bán giới hạn vị vanilla ướp lạnh mà Kurochin thích ăn nhất đấy!"
Kise vẫn còn đang đứng sững bên cửa bị chấn kinh rồi, snack mà cũng có vị vanilla sao?
"Cám ơn." Kuroko không cự tuyệt nhận lấy, xé gói snack ra nếm thử một miếng.
Murasakibara thấy cậu ngồi ở bên người mình, trong miệng tuy rằng nhồi đầy bánh kẹo nhưng vẫn hàm hồ mở miệng nói, "Hôm nay là ngày đầu tiên bán đó, buổi sáng đi xếp hàng thực vất vả a!"
Kuroko dừng một chút, nói, "Cho nên Murasakibara-kun sáng nay mới vắng buổi họp học sinh?"
Murasakibara miệng nhai nhai nuốt nuốt nói, "Uhm, đúng vậy!"
Kuroko Tetsuya ở lúc nếm thử cái gì đó, biểu tình luôn cực kỳ tỉ mỉ, thoạt nhìn rất giống đang sáng tác nghệ thuật, nhưng mà hai má tròn tròn toàn tâm toàn ý nhấm nháp lại thập phần đáng yêu.
Cậu nuốt xuống một miếng snack, hương vị thơm ngát của vanilla cùng cảm giác mát lạnh lan tỏa trong miệng.
Đúng là vị vanilla ướp lạnh nguyên chất.
"Murasakibara-kun, vất vả rồi." Cậu nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong đôi mắt xanh nhạt hiện lên một quang mang vui vẻ, tuy rằng tốc độ cực nhanh nhưng là vẫn vị thị giác cực tốt của Murasakibara nhìn thấy.
Rõ ràng chỉ là một dao dộng rất nhỏ, nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được dư vị ẩn sâu trong đó.
Murasakibara hạnh phúc ăn bánh kẹo, tùy ý xua tay nói, "Chút lòng thành thôi, hôm nay buổi sáng cũng không bị điểm danh, tớ điểm chuyên cần của tớ tháng này rất cao!" (điểm chuyên cần = điểm tính bằng sự tham gia đầy đủ các buổi học của học viên)
Kuroko nghĩ tới tháng trước điểm chuyên cần của Murasakibara-kun còn không đủ 75%, bị bắt đến văn phòng viết bản kiểm điểm, thành tâm nói một câu, "Chúc mừng."
"Ha ha, cám ơn!"
Bạn học Kise với nhĩ lực tuyệt hảo, nhãn lực cũng tuyệt hảo nốt, "..."
Vì sao đội bóng rổ chính thức như vậy mà thật sự không có vấn đề gì sao?
Kise Ryouta chỉ cảm thấy hắc tuyến trên đầu càng thêm rõ ràng, tên này thế nào lại đã đi theo người khác ăn rồi? Chẳng lẽ đã quên chuyện dẫn hắn đến đây rồi sao!
"Tớ nói này Kuroko đồng học.. Cậu.." Cậu?
Kise đột nhiên im bặt.
Bởi vì trong giây lát đó, thiếu niên tóc xanh lá đang ngồi ngay ngắn đã gập quyển sách lại, đứng lên đi tới trước mặt Kise.
Động tác lơ đãng nhưng lại toát ra sự nhanh nhạy đáng kinh ngạc làm Kise có chút sợ hãi.
Hắn đẩy gọng kính trên mũi, mắt nhìn chằm chằm đánh giá Kise, "Thành viên mới của câu lạc bộ? Là cái tên Kuroko ngốc nghếch kia lại trực tiếp đem người đưa tới nơi này sao."
Đều đã muốn nói cho cậu bao nhiêu lần, thành viên mới tới đăng ký phải dựa theo trình tự, để Satsuki phân tích xong khả năng sau đó dựa vào đó mà quyết định cho vào đội nào.
Bất quá tóc vàng này.. Tựa hồ.. Có chút bất đồng..
Midorima theo thói quen đẩy đẩy lại gọng kính, đôi mắt khẽ nheo lại rất nhanh hiện lên một đạo ám quang.
Không đợi Kise mở miệng giải thích tình huống của mình, thiếu niên với mái tóc màu xanh dương nằm bên quả bóng rổ nguyên bản đang ngủ say bỗng nhiên thức dậy, động tác mạnh mẽ như là đến từ một con báo đốm, "Vụt" một cái liền đứng thẳng lên.
Trong thanh âm còn lộ ra sự buồn ngủ nồng đậm, biểu tình thập phần không kiên nhẫn tùy tiện nói, "Murasakibara, cậu nhai đồ ăn ồn quá, rột roạt rột roạt như là sóc vậy."
Trên đầu Murasakibara thẳng tắp dựng lên một sợi tóc tím, nó gấp khúc thành một cái độ cong khinh bỉ hướng đến cái tên tóc xanh dương kia, động tác nhai nuốt đồ ăn vẫn không dừng lại, trong miệng hàm hồ nói, "Ôi.. Minechin, buổi sáng tốt lành a."
Những người quen thuộc với Aomine đều biết tính tình cùng thói quen của hắn, tên này mỗi ngày đến trường nơi đầu tiên đặt chân đến không phải là phòng học, mà là sân bóng rổ trong nhà thi đấu này.
Ngủ bù – đó là chuyện mà Aomine Daiki mỗi sớm đều phải làm.
So với đi đến lớp chờ thầy cô điểm danh càng chăm chỉ hơn.
Aomine Daiki giương mắt đảo qua cái đồng hồ treo tường hình chú chim màu đen thui trên tường của nhà thi đấu, kỳ thật từ rất lâu trước kia hắn đã nghĩ cái tên Akashi này thật là thú vị, vì cái gì từng cái từng cái nơi sân tập nhất định phải treo cái hình con chim quái dị này?
"Không còn sớm, Murasakibara!" Tập trung lúc sáng sớm không nói, ngay cả hai tiết đầu của buổi sáng cũng đã bị hắn mơ mơ màng màng ngủ trôi qua.
Aomine duỗi thắt lưng, ánh mắt có chút lười biếng quét đến thiếu niên tóc xanh nhạt đang ngồi bên cạnh Murasakibara, không hiểu sao lại hiện lên một tia khó hiểu.
Hắn đưa tay ngoắc ngoắc cậu, tiếng nói mang theo chút khàn khàn, "Tetsu, lại đây."
Trên môi vẫn còn đang ngậm một miếng snack, Kuroko ngẩng mặt lên nhìn lại về phía hắn.
Hiện tại dưới tình huống này mà tiếp tục nhai nuốt là cực kỳ không có lễ phép.
Nhưng là nếu không nhai nuốt xuống, lại phải lấy tay lấy miếng snack trong miệng ra như vậy thực không vệ sinh..
Rốt cuộc là bỏ, hay là ăn nốt đây?
Kuroko ngơ ngác nhìn về phía trước, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Murasakibara mỉm cười đoạt lấy miếng snack trong miệng cậu, chủ động giúp cậu giải quyết nan đề này, "Tuy rằng bộ dáng Kuroko lúc ngẩn người cực kỳ đáng yêu, nhưng là Minechin, cậu không cần chỉ chăm chăm nhắm vào tớ như thế! Rõ ràng Kurochin cũng có đồ ăn vặt, vì cái gì chỉ nói mình tớ giống sóc?"
"Hừ, đồ tham ăn." Aomine nhướn mày ném cho Murasakibara một cái liếc mắt, một tay kéo Kuroko đang ngồi dưới đất, dùng sức ôm lấy cổ cậu thấp giọng nói, "Đi, luyện bóng cùng tớ đi."
"A? Uh." Kuroko đang chuẩn bị gật đầu.
Lúc này, thanh âm Midorima cực kỳ phá vỡ không khí vang lên, "Chờ một chút, Aomine, Kuroko."
"Hả? Cái gì?" Aomine lười biếng dựa trên người Kuroko thấp hơn mình rất nhiều.
Murasakibara lại cắn một miếng bánh, bĩu môi, rõ ràng lại dựa vào nửa người còn lại của Kuroko.
Thiếu niên tóc xanh nhạt gầy nhỏ yên lặng thừa nhận sức nặng của hai "quái vật lớn" đang dựa trên người mình, nói theo kiểu của Akashi thì đây gọi là cái gì nhỉ?
A, đúng rồi!
Một loại tập luyện thể lực khác.
Midorima vuốt ve đầu ngón tay đã được băng lại cẩn thận, khóe môi nhếch lên hình thành một nụ cười lạnh như có như không, "Kuroko mang người mới đến, Aomine, cậu tới thi đấu cùng cậu ta một ván."
"Hả?" Murasakibara cùng Aomine đồng thời ngoáy ngoáy lỗ tai.
Kuroko bị nhắc đến cũng không ý thức được chớp chớp đôi mắt to.
Mà "người mới" được nhắc đến, trong tức khắc tròng mắt như muốn rớt ra bên ngoài.
Đội tuyển chính thức công khai ức hiếp thành viên mới tới, người ngay cả quy tắc cũng chưa biết? Huống chi hắn đến đây vốn chỉ là để báo danh, thậm chí ngay cả câu lạc bộ bóng rổ còn chưa chính thức gia nhập.
Đeo kính 80% đều là loại bại hoại bên ngoài tỏ ra nhã nhặn - những lời này quả nhiên không sai!
Kise lớn mật đoán, nội dung quyển sách mà người này vừa mới đọc có lẽ là SM 18+.
Midorima đem phản ững của mọi người thu hết vào trong mắt, đẩy đẩy gọng kính, tầm mắt chuyển đến phía sau của ba người Kuroko, trực tiếp hỏi, "Akashi, cậu cảm thấy thế nào."
Mấy người nghe thấy cái tên vừa vang lên, tất cả liền đem ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên có mái tóc đỏ rực - Akashi.
Xem ra, vị này hẳn chính là đội trưởng của đội đi?
Kise không tự giác mà chân dính chặt xuống nền không động đậy, hầu kết nhẹ nhàng trượt xuống.
Đang hoảng hốt, chợt nghe đối phương thấp giọng nói, "Cứ theo lời Midorima nói."
Giải quyết dứt khoát, chính là đơn giản như thế.