• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưa Thẩm Hoành Kính đến tìm nàng, Tang Tang rót cho hắn một ly trà thảo dược. Ngọc kiều ngồi trước bàn trang điểm và nhìn chằm chằm vào hộp thổ cẩm phía trên bàn một lúc lâu.

Nói một cách dứt khoát: "Ta lại không phải không ai muốn, nếu Thẩm Hoành Kính thực sự xin lỗi ta, ta còn đối với hắn cái gì niệm tưởng!"

Điều quan trọng bây giờ là không phải bắt tâm nam nhân đã không phải là của mình, mà là, làm thế nào để ngăn chặn Ngọc gia khỏi bị hãm hại, nhưng cũng phải suy nghĩ về việc làm thế nào để kết giao với mã nô, sẽ là Hoài Nam vương tương lai.

Sau khi nghĩ thông suốt, nàng lấy hộp thổ cẩm, mở ngăn kéo cuối cùng của bàn trang điểm và ném hộp vào.

Sau nửa giờ, thấy nàng vẫn chưa, liền đi trước tìm nàng, Tang Tang có chút khó hiểu, thì thầm: "Thẩm thiếu gia và Ngọc thiếu gia cũng đâu phải là mối quan hệ giao hảo. Tại sao mỗi lần đến Hoài Châu đều bái phỏng nhị phòng?

Mỗi năm Thẩm Hoành Kính sẽ đến Hoài Châu ở một hoặc nửa tháng. Hắn cũng biết Ngọc Kiều cùng với huynh muội nhị phòng không có hòa hợp. Nhưng mỗi lần đến đều sẽ sang nhị phòng. Tang Tang thấy rất kỳ lạ

Người nhị phòng lại thịnh hơn đại phòng, nam nữ đầy đủ, nhưng Ngọc Kiều cùng với huynh muội bên đó chung đụng không được tốt. Người biểu ca Ngọc Hằng là khách quen của thanh lâu. Và biểu muội Ngọc Dao sinh trước Ngọc Kiều nửa tháng, rõ ràng có một thân thể tốt, nếu để nàng ta ngâm mình trong ao một đêm thì sáng hôm sau cũng có thể chạy nhảy. Vậy mà thường tỏ ra mình yếu đuối, một cơn gió ngang qua cũng bị ngã. Nàng ta thường bắt chước Ngọc Kiều, nàng có cái gì thì nàng ta cũng có như vậy, Nhọc Kiều cũng không thèm so đo với nàng ta, nếu mà giống nhau thì nàng sẽ bỏ, dần dà mối quan hệ hai người không hòa hảo.

Trong hai năm qua, khi Thẩm Hoành Kính đến thăm nhị phòng, hắn cũng chuẩn bị quà cho Ngọc Hằng và Ngọc Dao. Lúc đó Ngọc Kiều chỉ nghĩ hắn chu đáo, lễ nghĩa, nhưng sau khi mơ thấy những gì sẽ xảy ra trong tương lai, mọi thứ trở nên rõ ràng.

Hắn ta tích cực đến nhị phòng không phải vì lễ nghĩa, mà vội vã đi gặp biểu muội của nàng!

Nghĩ về điều này, tình cảm mà Ngọc Kiều dành cho hắn bấy lâu nay thật là uổng phí, càng dành cho hắn hắn chỉ xem thường mà thôi.

Gạt đi những suy nghĩ khó chịu, đi ra khỏi sân và đến chỗ Thẩm Hoành Kính.

Ngọc Kiều đã bận rộn suy nghĩ làm thế nào để tránh thảm họa một năm sau, vì vậy tin tức cha mẹ cô trở về từ Cẩm Châu chưa thông báo cho nhị phòng và hôm nay trong phủ chỉ có Ngọc Dao với nhị thẩm.

Ngoại hình của biểu muội Ngọc Dao hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài hoạt bát và xinh đẹp của Ngọc Kiều. Ngọc Kiều thích những y phục màu đỏ, chắc vì phong thái trái ngược nhau, nàng ta chỉ thích mặc y phục màu trắng như nàng tiên không dính bụi trần.

Ngọc Dao hành lễ và nở một nụ cười nhạt" Biểu ca. "

Thẩm Hoành Kính khẽ nhếch môi lên, lộ ra vẻ mặt ôn nhu:" Ngọc Dao biểu muội, lâu rồi không gặp, muội khỏe không?

Một tiếng Ngọc Dao biểu muội này không biết có bao nhiêu dịu dàng hơn so với Ngọc Kiều không ít.

Ngọc Dao mặt mang theo ý cười "Đa tạ biểu ca, muội vẫn khỏe."

Rõ ràng, không có mối quan hệ huyết thống nào cả, nhưng vị biểu huynh với biểu muội này so với Ngọc Kiều còn thân hơn.

Thẩm Hoành Kính ngay lập tức lấy hộp thổ cẩm bên đưa cho Ngọc Dao, nói: "Đây là món quà ta tặng cho muội."

Hộp thổ cẩm dường như rất đơn giản, nhìn qua cũng không biết bên trong có gì trân quý. Đối với vật bên trong, Ngọc Kiều không có mơ thấy nên cũng không biết.

Nàng đã từng muốn biết những gì bên trong, nhưng bây giờ nàng không quan tâm.

Ngọc Kiều nhìn hai người tình chàng ý thiếp, sau tất cả, hắn ta cũng là hôn phu của mình nên tránh không khỏi khó chịu. Nhìn vào đôi mắt của hai người đầy tình ý một chút cũng không giấu, tại sao trước kia nàng lại không nhận ra?

Chắc nàng bị mù.

Sau khi nhìn họ mắt đưa tình lẫn nhau, Ngọc kiều cảm thấy bực bội trong lòng và không muốn ở lại, nàng nói: "Nãy ta thấy biểu huynh sốt ruột khi đến đây, chắc có điều gì muốn nói nhưng ta còn có việc hay huynh hãy ở lại, ta đi trước?"

Ngọc Kiều vạch trần, làm cho khuôn mặt của Thẩm Hoành Kính và Ngọc Dao biến đổi, nhị thẩm vô tâm lại còn hỏi: "Hoành Kính, con có chuyện gì hả?"

Thẩm Hoành Kính nhếch miệng cười, nói "Không có chuyện gì, con chỉ đến chào hỏi thôi."

"Nếu đã chào hỏi xong.. biểu huynh có muốn quay về với ta không?" Ngọc Kiều biết rõ còn hỏi.

Thẩm Hoành Kính, nghĩ rằng mình có thể ngồi một lúc và uống một tách trà, trong lòng như muốn phun máu nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh đáp: "Tất nhiên."

Nghe vậy, nàng với nhị thẩm cười: "Ta đã truyền tới nhị thẩm là tối muốn ở lại ăn cơm, nhưng huynh muốn về vậy thì đi thôi"

Ngọc Kiều nói lời tạm biệt với nhị thẩm, không thèm nhìn Thẩm Hoành Kính với biểu muội mình.

Thẩm Hoành Kính liếc nhìn Ngọc Dao. Trong ánh mắt có một tia lưu luyến, nhưng vẫn vội vàng cáo biệt đuổi theo Ngọc Kiều.

Sau khi bắt kịp, khuôn mặt hắn vô cùng khó chịu, và giọng điệu thậm chí còn mang chất vấn, "Biểu muội, muội có ý gì?"

Ngọc Kiều dừng bước, quay lại, và nhìn Thẩm Hoành Kính mà không nói chuyện, sau đó vẫy tay với gã sai vặt và Tang Tang.

Họ hiểu ý và lui khỏi.

Thấy hai người họ đã lui đủ xa, nhìn lại Thẩm Hoành Kính. Nàng đi thẳng vào vấn đề và nói: "Nếu biểu ca đã vừa ý biểu muội Ngọc Dao, thì xin hãy nói với phụ mẫu ta về việc hủy hôn rồi mới lui tới với Ngọc Dao chớ đừng có phá hủy danh dự Ngọc gia ta",

Nàng không định xé mặt bọn họ chỉ muốn trả thù bí mật, nhưng giờ nàng suy nghĩ lại cảm thấy không đáng.

So sánh điều này với tương lai của Ngọc gia và Hoài Nam vương thì đó chính là phí phạm thời gian

Nàng không có thời gian xem kịch của hai người này, còn không bằng ở trước mặt Bùi Cương diễn kịch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK