• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn phòng trong chốc lát trở nên yên tĩnh và lạnh lẽo, Tiền Kim Xán dường như cảm nhận được điều gì đó không ổn, khuôn mặt tròn trịa của tiểu cô nương bên cạnh hắn nhăn mặt lại, cẩn thận kéo tay áo hắn, nói nhỏ: "Thất ca, huynh nói sai rồi."

Nghe vậy, trong đầu Tiền Kim Xán lướt qua những gì vừa nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ngọc Kiều thực sự biết Tiền Kim Xán nói sai, nhưng mấy ngày nay nàng có chút không vui, tuy có thư của Bùi Cương, nhưng vẫn cảm thấy không cao hứng, vì vậy muốn hù dọa một chút Tiền Kim Xán này. Cố ý tối sầm mặt lại.

Ngọc Kiều: "Vừa rồi ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ, ngươi có thể nói lại không?"

Tiền Kim Xán vốn biết mình nói sai, hoảng sợ vội vàng giải thích: "Không, không không, ý của ta là sư nương tịch mịch, ta đến bồi.. không phải, là sư nương tịch mịch.. Phi, phi!"

Chắc vì trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh Bùi Cương chặt cánh tay người như củ cải trắng. Vì thế, nên nói rất lộn xộn.

Bát cô nương đứng bên cạnh bất đắc dĩ thở dài, nàng thay Thất ca giải thích: "Ý của Thất ca ta là sư phụ không có ở đây, sư nương ở phủ thì sẽ rất buồn chán, nên huynh ấy cố ý dẫn ta đến đây để bồi sư nương giải buồn"

Nhìn tiểu muội nhà hắn giải thích, Tiền Kim Xán gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, ý của ta chính là vậy. Lời nãy ta mới nói chính là mê sảng, nên sư nương đừng nói cho sư phụ biết nha!" Ngọc Kiều mỉm cười, thân thể theo ánh mắt mà chuyển. Quay đầu lại, quan sát tất cả những người trong đại sảnh này, rồi chậm rãi nói: "Ta có thể không nói, nhưng bọn họ có nói hay không thì ta không biết"

Ngoài Ngọc Kiều và hai huynh muội Tiền gia, trong phòng còn có năm người khác. Là gia nhân của Ngọc gia.

Tiền Kim Xán: .

Ngọc Kiều ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nha hoàn rót ly trà nóng.

Nàng cầm tách trà lên, đóng nhẹ nắp và cố ý dùng giọng ngữ điệu không nhanh không chậm nói: "Lúc trước Bùi Cương đã nói qua, ta mà với nam nhân bên cạnh mà cười, hắn sẽ móc tròng mắt của người nam nhân đó."

Sau đó, nàng chậm rãi uống một ngụm trà, trong mắt mang theo ý cười, nhàn nhạt.

Dù gì thì hắn cũng đã nhìn thấy bộ dạng tàn bạo nhất của Bùi Cương, nên sắc mặt của Tiền Kim Xán đột nhiên tái đi khi nghe những lời của Ngọc Kiều.

Nhìn thấy ca ca của mình vô cùng sợ hãi, cho dù chưa từng nhìn thấy vị sư phụ Bùi Cương này, Tiền tiểu cô nương cảm thấy người này thật đáng sợ, nàng không biết vị sư nương Ngọc Kiều tại sao lại thích Bùi Cương.

Hay là vị Ngọc gia tỷ này so với sư phụ Bùi Cương còn đáng sợ hơn?

Nghĩ đến điều này, Tiền tiểu cô nương lại nhìn Ngọc Kiều, ánh mắt có chút rụt rè. Do dự một lúc,

Nàng rụt rè hét lên: "Ngọc Kiều sư nương.." Cái tên vừa vang lên, Ngọc Kiều vội đưa tay ngăn lại: "Gọi ta.." Ngừng một chút, thấy nàng có vẻ trẻ hơn mình, nàng nói:" "Cứ gọi ta là Ngọc Kiều tỷ tỷ đi."

Tiền tiểu cô nương liền vội đổi: "Ngọc Kiều tỷ tỷ, có thể hay không đừng dọa thất ca ca ta, Thất ca ca ta rất dễ bị dọa đến sợ hãi, ban đêm còn gặp ác mộng."

Từ trước đến nay Tiền Kim Xán là người rất trọng sĩ diện, lúc này cũng gật đầu như giã tỏi, xem ra Bùi Cương ở trong lòng hắn thật sự dọa người. "

Ngọc Kiều nói thầm trong lòng, Bùi Cương không đáng sợ như hắn nghĩ, nhưng nghĩ lại, Bùi Cương chỉ có sắc mặt tốt trước mặt mình, còn trước mặt người khác thì ít nói mặt đen.

Cũng không tốt khi dọa Tiền cục vàng sợ hãi, Ngọc Kiều nở nụ cười xinh đẹp:" Cũng được, nếu ngươi dã nói, ta sẽ không nói chuyện này với Bùi Cương, bọn họ cũng sẽ không. "

Nhìn Ngọc Kiều cười đến xinh đẹp động lòng, Tiền Kim Xán hơi mếu máo cầu xin:" Nếu là như vậy, sư nương người đừng cười với ta nha! "

Mọi người: .

Ngọc Kiều" Phốc "một cái, cười đến vui vẻ.

Tiền Kim Xán có chút tuyệt vọng nghĩ rằng, chắc sư phụ sẽ đem hắn rút gân nhổ xương.

Sau khi bị chọc cười, Ngọc Kiều mới dừng lại, uống một ngụm trà để làm ấm cổ họng, mới nhìn Tiền Kim Xán:" Bùi Cương không phải là người không nói đạo lý. Nếu hắn dám lung tung đi móc mắt người khác, vậy hắn sớm đã bị quan phủ bắt lại, với lại vừa rồi ta chỉ đùa ngươi thôi. Ngươi cũng đừng hoảng như vậy? "

Tiền Kim Xán thở phào ra sau khi nghe điều này. Chân bị dọa đến mềm nhũn, không đứng vững được bèn đỡ bàn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Ngọc Kiều phân phó nha hoàn:" Cho Tiền thiếu gia một chén trà nóng để ổn định tinh thần. "

Tiền Kim Xán sau khi uống chén trà mới nhẹ nhõm thở một hơi, nói:" Cũng không biết chuyến đi lần này sư phụ có thể tìm thân nhân mình không? "

Ở bên ngoài, Bùi Cương rời khỏi Dung Thành là vì tìm thân thế của mình, mới đi kinh thành tìm kiếm, nhưng vì lo lắng Ngọc gia lão gia sẽ không vui khi biết chuyện này, hắn đã âm thầm rời khỏi tiệm gạo Ngọc gia, nói rằng hắn ra bên ngoài thu thóc gạo.

Hư hư thật thật, không làm cho người ta phân biệt thật giả.

Ngọc Kiều cười nhẹ:" Có thể tìm được chính là tốt nhất, không tìm được cũng không sao. Dù sao thì sau này ta sẽ là người nhà của hắn. "

Những hạ nhân Ngọc gia đang suy nghĩ có nên thuật lại lời của tiểu thư cho Bùi cô gia. Có thể hay không sẽ được khen ngợi. Toàn bộ Ngọc gia đều biết Bùi cô gia không một chút quan tâm đến những người không liên quan, nhưng chuyện về tiểu thư còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình.

Trừ bên ngoài những bách tích ở Hoài Châu, người trong Ngọc gia cũng nghi ngờ Bùi Cương ở rể vì tiền của Ngọc gia, nhưng sau khi mọi người thấy Bùi Cương và tiểu thư hợp nhau thì nghi ngờ này đã biến mất.

Bùi cô gia có vẻ vô tâm và máu lạnh, nhưng đối với tiểu thư lại không tiết chế mà chiều chuộng.

" Không biết khi nào sư phụ và sư nương thành thân? "Tiền Kim Xán lần này đã suy nghĩ kỹ mới nói.

Ngọc Kiều nhẹ nhàng đóng chiếc nắp lại, cẩn thận nghĩ nghĩ. Bùi Cương từ U Châu trở về cũng đã là tháng giêng, và khi về Hoài Châu đã là mùa xuân. Đương nhiên, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị nếu thành hôn. Ngồi tính toán..

" Mùa xuân năm sau sẽ bắt đầu vào tháng Hai hoặc tháng Ba. "Nói đến việc thành thân, Ngọc Kiều không hề cảm thấy xấu hổ.

Nhắc đến chuyện thành thân, trước đây Ngọc Kiều chưa bao giờ nghĩ nó sẽ nhanh đến vậy, nhưng sau vài ngày xa cách, nàng lại càng ngày nhớ Bùi Cương hơn. Sau khi suy nghĩ về điều đó, lại cảm thấy thành thân cũng không phải là chuyện không tốt, hai người có thể ở bên nhau danh chính ngôn thuận. Chờ một canh giờ uống tách trà nhỏ, Ngô quản sự sẽ không hô to gọi nhỏ.

Nhưng nàng không biết chính xác khi nào Bùi Cương trở lại, đây là điều khó khăn nhất.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm..

Ngọc Kiều đang tính thời gian Ngọc Kiều rời đi và thời gian hắn sẽ trở lại.

Khoảng một tháng đã trôi qua. Lúc này là đầu tháng mười hai, Khoảng cách đến Dung Thành và U Châu là nửa tháng, nếu vừa đi đường vừa thu thập lương thực, thì giờ hắn cũng đã đến U Châu rồi.

Và vào thời điểm này, cách hàng ngàn dặm, Bùi Cương vừa đem lương thực đến U Châu. Bởi vì họ đi bằng đường bộ, trong khi tiền gia đi bằng đường thủy, mặc dù Bùi Cương vừa đi trên đường vừa thu thập lương thực, họ tụ họp trong vòng năm ngày.

Trước đó Tiền gia hộ tống thóc phân chia hai nhóm phân biệt mang đến U Châu cùng Kinh Châu. Nạn châu chấu ở U Châu nghiêm trọng hơn, vì vậy Bùi Cương đem thóc đến U Châu.

Trước đây, ở Hoài Châu hay Dung Thành xa xôi, chỉ có những tin tức vụn vặt về nạn châu chấu ở U Châu và Kinh Châu, sau khi đến U Châu, Bùi Cương mới biết mùa thu năm trước nạn châu chấu nghiêm trọng như thế nào.

Do hạn hán quanh năm, lương thực của người dân vào mùa xuân hầu như không đủ cho đến mùa thu. Đang trông chờ vào vụ thu, nhưng trước ngày thu hoạch lại gặp phải nạn châu chấu hiếm gặp trong mười năm qua, bên triều đình cũng có chút khó khăn, kho thóc cũng không có, lúc này cả nước cũng nên trưng thu lúa. Gửi đến U Châu và Kinh Châu.

Nhưng bây giờ là mùa đông, triều đình vẫn chưa mở kho thóc, và nhiều bách tính đã kiệt quệ, không có lúa và lương thực.

Những bách tính ở U Châu đều uể oải suy sụp, hầu hết có bộ dáng xanh xao vàng vọt. Các Thứ sử ở U Châu đều sầu đến bạc đầu, chưa kịp làm gì thì nghe tin người giàu nhất Hoài Châu là Ngọc gia đưa lương thực đến trợ giúp. Những hạt gạo kia tuy còn lâu mới đủ để giải quyết nạn đói, nhưng chắc chắn chúng có thể chống đỡ mười ngày, hoặc tốt xấu gì cũng kéo dài thêm thời gian triều đình phát mở kho thóc.

Vài ngày sau, còn nói cô gia của Ngọc gia lại đưa tới lương thực, Thống đốc U Châu nói rằng hắn sẽ trực tiếp đến gặp người của Ngọc gia.

Sau thảm họa này, rất ít người chủ động lấy tiền tư xuất ra viện trợ U Châu và Kinh Châu. Chỉ khi bị bức ép mới viện trợ. Chưa bao giờ nghĩ Ngọc gia ở Hoài Châu, cách hàng ngạn dặm xa xôi lại tích cực như vậy, làm cho người ta cảm giác ngoài ý muốn.

Bùi Cương được mời vào phủ Thứ sử ở U Châu, lẳng lặng chờ Thứ sử U Châu.

Thứ sử U Châu vội vã chạy đến và thấy một nam tử mặc áo bào đen khoác lên áo choàng sẫm màu đang ngồi trong sảnh. Ngay cả khi nhìn từ bên cạnh, mặc dù trầm ổn nội liễm, vẫn khó có thể che giấu một khí chất mạnh mẽ.

Thứ sử U Châu vốn nghĩ rằng người kinh thương này phải như một thư sinh nhu nhược, và ít nhiều giống như một thương nhân, nhưng vị cô gia của Ngọc gia này ở Hoài Châu không giống một thương gia một chút nào, và hoàn toàn không giống một người ở rể.

Bùi Cương dường như đã nhận ra nên hắn đứng dậy và nhìn ra ngoài hành lang. Nhìn thấy Thứ sử U Châu, liền ra cửa bái kiến.

" Tại hạ Bùi Cương là cô gia của Ngọc gia ở Hoài Châu, ta được lệnh của nhạc phụ đại nhân hộ tống lương thực đưa đến U Châu. "

Vừa nãy, khi Thứ sử U Châu thấy mặt của Bùi Cương, hắn hơi sững sờ, sau đó bước vào đại sảnh. Bảo Bùi Cương không cần đa lễ.

" Lần này Ngọc gia gửi lương thực đến, thật sự là đưa than trong tuyết rơi! "Vấn đề nan giải bị hoãn lại, Thứ sử U CHâu mặt tràn đầy ý cười, tâm tình rất tốt.

Bùi Cương kính cẩn nói:" Nhạc phụ đại nhân từng nói tuy là thương gia nhưng khi quốc gia gặp khó khăn, chúng ta nên cố gắng hết sức giúp đỡ. "

" Tốt, tốt! "Thứ sử U Châu nói hai lời tốt, trên mặt nở nụ cười:" Ngọc gia có tâm lo việc nước, việc dân, giải quyết việc cho triều đình, ta sẽ viết chi tiết báo cho triều đình và báo cho thánh thượng biết. "Điều

Thứ sử U Châu nói cũng là mục đích chuyến đi của Bùi Cương và Ngọc Thịnh khi chuẩn bị thóc gạo.

Không cần bất kỳ ban thưởng nào, chỉ cần một cái khen ngợi là đủ. Khen thưởng này dù sao cũng có thể khiến Tổng binh Ngô Duy Hoài Châu kiêng kị, Ngọc gia sau đó sẽ quyên góp tiền cho triều đình, nếu Ngô Duy không muốn, triều đình sẽ chú ý nhiều đến hắn, liền sẽ không động tới Ngọc gia.

" Lần này đến U Châu, trước tiên ta sẽ an bài chỗ ở cho ngươi ở mấy ngày. "

Bùi Cương nói" Bởi vì có vị hôn thê đang vội vã chờ ta trở về, nên ngày mai liền khởi hành. "

Thứ sử U Châu sửng sốt một chút:" Nhanh như vậy? "

Bùi Cương nheo mắt," Ta cũng rất nhớ vị hôn thê. "

Biết bây giờ là thời điểm người trẻ tuổi tình cảm mặn nồng, cho nên Thứ sử U Châu mỉm cười hiểu rõ. Trả lời:" Được rồi, ngày mai ta đến tiễn ngươi! "

Bùi Cương kính cẩn hành lễ:" Đa tạ đại nhân. "Khi

Rời đi, Thứ sử U Châu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bùi Cương và tò mò hỏi." Không biết Bùi công tử là người nơi nào? "

Dù sao cũng không phải người quen, cũng không cần phải nói rõ, Bùi Cương đáp:" Hoài Châu. "Thứ sử Hoài Châu gật đầu, suy nghĩ một chút rồi cười:" Ta chỉ cảm thấy Bùi công tử không giống người phương nam, mà giống người phương bắc chúng ta, cho nên mới hỏi, không cần quan tâm. "

Sau đó liền gọi quản gia tiễn khách.

Nhìn bóng lưng Bùi Cương rời đi, trong mắt Thứ sử U Châu hiện lên một chút khó hiểu, hắn thấp giọng lẩm bẩm một mình:" Thật nhìn có mấy phần quen mắt.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK