Nàng ném thẻ vào bình rượu liền song quán và nhiều lần ném vòng thắng, sau nửa canh giờ, những hạ nhân đi theo sau trên tay đều đầy ấp những đồ chơi nhỏ.
"Không sai biệt lắm, không chơi nữa, đem những đồ vật này trả cho chủ quán đi", Ngọc Kiều đang cao hứng, cũng không có hứng thú lắm với những đồ chơi nhỏ này.
Khi hạ nhân chuẩn bị trả lại mọi thứ cho chủ quầy hàng, Ngọc Kiều nhìn thấy một đôi găng tay bông màu nâu trên tay hạ nhân và hét lên "Chờ đã."
Nàng rút đôi găng tay bông màu nâu ra, rồi vẫy tay cho hạ nhân lui ra.
Mạc Thanh Đình hơi khó hiểu khi thấy Ngọc Kiều lấy một đôi găng tay bông của nam nhân. Đôi găng tay bông này cũng không có đáng tiền lắm, nên Ngọc Kiều không thể đưa cho phụ thân nàng, vậy nàng sẽ đưa nó cho ai?
Vì tò mò, nàng nghiêng người hỏi: "Ngươi lấy thứ này để làm gì?"
Ngọc Kiều sửng sốt khi bị hỏi, nàng nhìn xuống đôi găng tay bông trên tay và không nói nên lời.
Nàng chỉ nghĩ rằng bàn tay của Bùi Cương rất thô ráp, và nghe Phúc Toàn nói rằng vào mùa đông tay của Bùi Cương sẽ bị nứt ra. Vì vậy, khi nàng nhìn thấy đôi găng tay bằng vải bông, nàng vô thức lấy chúng ra.
"Ngọc Kiều?"
Mạc Thanh Đình gọi nàng. Ngọc Kiều định thần lại, sau đó đưa găng tay bông cho Tang Tang, nàng trả lời: "Thời tiết gần đây hơi lạnh. Ta chỉ muốn đưa cho lão quản gia, ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, chịu không nổi cái lạnh."
Mạc Thanh Đình nghe xong liền bật cười: "Ngươi chỉ đưa cho quản gia, ngươi không sợ cha ngươi ghen sao."
Ngọc Kiều cũng cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất có lỗi.
Lúc chuẩn bị rời đi, Ngọc Kiều hỏi Mạc Thanh Đình: "Ngươi có cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm chúng ta không?"
Lúc đầu, nàng cho rằng đó là ảo giác và không quan tâm đến nó, nhưng cảm giác này càng ngày càng mạnh khiến Ngọc Kiều cảm thấy không thoải mái.
Mạc Thanh Đình nói: "Ngươi lớn lên trông xinh đẹp như vậy, nên rất có nhiều người nhìn trộm ngươi." Ngọc Kiều
Lắc đầu: "Không phải, cái nhìn này làm cho ta rất khó chịu, làm cho ta có cảm giác rợn người.." Vừa
Nói, nàng vừa dừng lại và tìm kiếm xung quanh, mắt nàng nhìn đến tấm lưng màu đỏ sẫm trong gian đình phía trên.
Không biết vì sao, Ngọc Kiều cảm thấy bóng dáng kia có vẻ quen thuộc..
Mạc Thanh Đình an ủi nàng: "Ngọc Kiều, ngươi nhất định suy nghĩ nhiều rồi. Hôm trước ta có nghe Tang Tang nói ngươi bị bệnh mấy ngày. Nên chắc ngươi bị ảo giác."
"Có lẽ là do ta quá đa nghi thôi." Ngọc Kiều gật đầu, tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn là có chút nghi hoặc.
"Nghe nói ở Hương Tô lâu có rất nhiều bánh làm bằng hoa quế. Vẫn còn sớm, chúng ta đi xem thử đi."
Nghe thấy có món ngon, Ngọc Kiều đưa mắt nhìn về phía sau, dù gì Thẩm hộ vệ cũng đi theo. Nên chắc không có chuyện gì xảy ra.
Hai tỷ muội có thể nói nhiều như vậy, có lẽ vì cả hai đều thích đồ ngọt và đều thích ăn vặt.
Sau khi người nam nhân trong gian đình ngồi xuống ghế đá, một người theo sau bước vào bên ngoài gian đình, đưa tay về phía người nam nhân và gọi một cách kính trọng "Gia".
Người nam nhân nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì?" Tùy
Tùng nói: "Đại tiểu thư Ngọc gia thật sự cùng Thẩm gia từ hôn. Về phần nguyên nhân, thì mọi người đều không biết." Người
Nam nhân khịt mũi rồi lập tức nói: "Quản nguyên nhân làm gì, hãy chuẩn bị một số lễ vật. Mấy ngày nữa ta sẽ đến Ngọc gia cầu hôn." Tùy
Tùng khẽ cau mày nói: "Dù sao gia cũng đã có phu nhân rồi, Ngọc lão gia rất yêu thương con gái, nếu không đồng ý thì sao?" Người
Nam nhân cười tủm tỉm, "Nếu dám không đồng ý thì chỉ có thể dùng cách mạnh bạo thôi."
Ngọc gia rất giàu có về tiền tài, nhất định hắn phải có được.
Sau khi
Ngọc Kiều và Mạc Thanh Đình chia tay, họ trở về phủ.
Mới trở về, nàng gặp Bùi Cương đang chuẩn bị rời khỏi phủ.
Đã bảy tám ngày kể từ khi hắn được chuyển đến chỗ Ngọc Thịnh. Đã nhiều ngày, Bùi Cương và Ngọc Thịnh đi sớm về muộn, đừng nói đến trò chuyện với Ngọc Kiều, gặp mặt cũng chưa bao giờ, hôm nay về đột ngột, Ngọc Thịnh quên sổ sách nên nhờ hắn quay lại lấy.
Vì sắc trời còn sớm, Bùi Cương đã đi một vòng Ngọc Tiểu viện.
Nhưng khi hắn đang đi dạo quanh, tình cờ gặp Phúc Toàn. Phúc Toàn là người nhiều chuyện, nên hắn luôn tự nói ra không cần phải hỏi, vì vậy Bùi Cương đã nghe nàng và Mạc tiểu thư đi dạo ở Quế Hoa viên.
Bùi Cương cau mày, hắn tưởng rằng Mạc Tử Ngôn cũng đi theo, người mà nàng ngưỡng mộ. Vì vậy, hắn đi lấy sổ sách với vẻ mặt hung thần ác sát, suýt nữa khiến người quản gia nghĩ rằng thứ hắn muốn không phải là sổ sách, mà là chìa khóa vàng của kho!
Ngọc Kiều không biết tại sao nàng nhìn thấy Bùi Cương lại muốn trốn đi, nhưng mới một bước, nàng phản ứng lại.
Đây là nhà của nàng, nàng là chủ nhân, Bùi Cương không nhớ rằng hắn nói thích nàng, vậy thì tại sao lại phải bỏ trốn?
Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng Bùi Cương, nhưng nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Bùi Cương, dường như bởi vì nhìn thấy nàng, một chút màu sắc tươi sáng dần dần hiện ra, dần dần trong nắng thu. Ánh mắt sáng đến mức khiến trái tim Ngọc Kiều run lên.
Biểu cảm trong mắt Bùi Cương đôi khi khiến Ngọc Kiều cảm thấy mâu thuẫn. Rõ ràng là sâu sắc và nội tâm, dường như đã trải qua vô số gian khổ, nhưng đôi khi lại thuần khiết và thấu đáo đến vậy.
Ngọc Kiều hơi ngoảnh mặt đi, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vào lúc Ngọc Kiều đang sững sờ, Bùi Cương đã bước đến trước mặt nàng.
Hắn nói nhỏ: "Tiểu thư."
Ngọc Kiều gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ân." Sau một hồi im lặng, cảm thấy có chút không thoải mái nên tìm đề tài hỏi: "Mấy ngày nay ở bên cạnh phụ thân ta có quen không?" Sau khi
Hỏi chuyện này, Ngọc Kiều nghĩ rằng Bùi Cương sẽ giống như trước đây. Khi bị nàng chuyển đến sân ngoài, hắn sẽ hỏi khi nào hắn quay về Xích Ngọc tiểu viện, nhưng bất ngờ Bùi Cương lại không hỏi.
"Lão gia đang dạy dỗ nô tài. Nô tài sẽ khiêm tốn thụ giáo. Tiểu thư chớ có lo lắng."
Nghe Bùi Cương nói, Ngọc Kiều hơi sửng sốt, lo lắng?
Bản thân nàng cũng không biết sự quan tâm trong lời nói của mình ở đâu, nhưng không biết hắn nhìn ra nàng quan tâm hắn ở chỗ nào?
Nàng thực sự không biết phải trả lời như thế nào.
Nhìn thấy lông mày nàng hơi nhíu lại, Bùi Cương mới suy nghĩ một chút nói: "Lão gia đang chờ nô tài đưa sổ sách, nô tài đi trước."
Hắn cúi đầu nói rồi đi qua Ngọc Kiều.
Ngọc Kiều sững sờ, có chút không phản ứng.
Không phải Bùi Cương nói thích nàng sao, khi có cơ hội gặp nàng nên nói thêm vài câu sao?
Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều có chút không tin tưởng cười cười.
Nhìn thấy Ngọc Kiều đột ngột cười, Tang Tang bên cạnh hỏi: "Tại sao tiểu thư lại cười?"
Ngọc Kiều nghiêng đầu lẩm bẩm một mình không rõ lý do: "Nam nhân trên đời này thật sự rất khó hiểu."
Đặc biệt là Bùi Cương đã khiến mọi người không thể đoán trước được.
Nàng ngạc nhiên quay trở lại sân nhỏ của mình.
Sau khi trở vào phòng, Tang Tang nói: "Tiểu thư, ta đi đưa bao tay cho Phúc Bá, để sau em lại quên mất."
Ngọc Kiều nhìn bao tay trên tay Tang Tang, hỏi lại: "Ta khi nào nói muốn đưa cho Phúc Bá"
Chuẩn bị đưa bao tay cho Phúc Bá, Tang Tang nghe vậy "Ah" một tiếng. Nàng hơi bối rối vì ở Quế Hoa viên nói rằng sẽ đưa cho Phúc Bá.
"Nếu không đưa cho Phúc Bá, vậy thì đưa cho ai.." Sau khi dứt lời, dường như nghĩ ra điều gì đó, trên mặt nở một nụ cười đầy ẩn ý. "Tiểu thư, có phải người muốn đưa cho Bùi hộ vệ không?"
Ngọc Kiều lúc trước thật sự có tâm tư muốn đưa cho Bùi Cương. Nàng chỉ nghĩ có suy nghĩ này là do thói quen đối xử tốt với Bùi Cương, nhưng làm thế nào nàng đột nhiên cảm thấy những lời này nói ra từ miệng Tang Tang có chút không ổn?
Mặc kệ Tang Tang đang nghĩ gì, Ngọc Kiều vươn tay ra "Đưa cho ta."
Tang Tang càng nhận định là tiều thư là muốn đưa cho Bùi hộ vệ, nên nàng mỉm cười và đưa nó cho tiểu thư.
Mặc dù lão gia đã giam giữ Bùi hộ vệ vài ngày trước đó, nhưng lão gia rất coi trọng Bùi hộ vệ. Rất nhiều thuộc hạ có thể quan sát lời nói, ánh mắt mà đoán được suy nghĩ của chủ tử, Bùi Cương đột nhiên được đánh giá cao, lão nhân trong lòng cũng có tâm tư.
Vô luận ý nghĩ nào, sau này tương lai của Bùi hộ vệ chắc cũng không đơn giản là làm hộ vệ.
Ngọc Kiều lấy găng tay bông và đứng dậy. Bước đến tủ, mở tủ và ném thẳng găng tay vào tủ, nghĩ đến Bùi Cương, nàng bực bội không thể giải thích được và nói: "Ta ai cũng không cho, ta cất nó đi."
LỜI NHẮN
Mấy ngày nay do bận ôn thi và thi nên ra chương hơi chậm, mong xin lỗi. Có gì mọi người ủng hộ truyện