Ông xã của cô là Mạc Tĩnh, anh cả của Mạc Vô Tâm, không nhịn được cười, nhếch miệng nói:
"Cũng giống với Tiểu Nghiên, là một người phụ nữ ngốc nghếch." Mạc Tĩnh lắc đầu.
"Hử? Ông xã, anh nói cái gì? Anh dám nói em là phụ nữ ngốc nghếch?" Phí Tiểu Nghiên hai tay chống nạnh, đem tiêu điểm hướng đến trên người ông xã của mình.
"Không có nha!" Anh phủ nhận, chuyển đề tài."Vấn đề chúng ta đang thảo luận bây giờ là Nghê Đại Tuy, không phải là em, cho nên em không cần phải để ý làm gì.”
"Em sẽ không để ý đâu! Yên tâm, hơn nữa em cảm thấy cô ấy tương đối ngốc hơn em, lại đi cho rằng anh Vô Tâm là loại người như vậy!" Một người phụ nữ ngốc đang phê bình một người khác cũng ngốc không kém, biểm cảm cực kỳ buồn cười, Phí Tiểu Nghiên bất mãn nói.
Mạc Vô Tâm trước sau không nói lời nào, dựa vào quầy bar, trên tay cầm một ly rượu, như có điều suy nghĩ đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
"Vô Tâm, tiếp theo em muốn xử lý như thế nào? Lão hồ ly Thường Bước Bùi quả nhiên muốn dùng biện pháp ăn vạ, em cảm thấy lão ta có làm gì ngoài dự đoán của chúng ta không?” Mạc Tĩnh hỏi.
"Không lâu đâu! Lão ta sẽ lập tức hành động ngay thôi, chuyện này rất nhanh sẽ hạ màn." Mạc Vô Tâm nói một cách chắc chắc, khóe môi giương lên nụ cười đắc thắng.
"Vậy anh cũng giải quyết xong văn phòng thám tử tư của Bao Thành Công sao?" Phí Tiểu Nghiên lại hiếu kỳ đến bên cạnh Mạc Vô Tâm.
"Dĩ nhiên."
"Vậy, cái người phụ nữ mang tai họa kia thì sao?” Phí Tiểu Nghiên đối với cô ấy rất có hứng thú.
"Để cho cô ấy mang theo năm trăm vạn rời đi, từ nay về sau không dính dánh gì nữa.” Mạc Vô Tâm trả lời.
"Rời đi? Anh để cô ấy rời đi nơi nào? Anh không phải muốn cô ấy sao? Không cần cô ấy tới bên cạnh của anh sao?" Phí Tiểu Nghiên thẳng thắn hỏi tới.
". . . . . ." Mạc Vô Tâm trầm mặc, gương mặt thoáng qua một chút mất mát.
Mạc Tĩnh bật cười, thấy Mạc Vô Tâm bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, anh cảm thấy bà xã của mình cũng có lúc thông minh đó chứ!
Người trong nhà ai cũng hiểu, Mạc Vô Tâm vốn lạnh lùng, nếu không phải rung động trước cô gái kia, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ, dễ dàng lấy ra năm trăm vạn, cũng không đến mức bảo vệ cô như vậy. Cô không tin tưởng anh làm cho anh thất vọng, anh lại càng không chịu thừa nhận mình rung động.
Xem ra, thế giới tình cảm bị chôn chặt đã lâu của Mạc Vô Tâm, đến lần này vẫn quyết định buông tay vuột mất. . . . . .
"Anh Vô Tâm, làm sao anh không nói lời nào?" Tiểu Nghiên nghiêng đầu qua hỏi.
Mạc Vô Tâm nhìn chằm chằm cô."Thời điểm nên thông minh thì không thông minh, lúc không cần thiết thì lại nói thật nhiều!"
"Anh nói em sao?"
Tiểu Nghiên bộ dáng nghiêm túc, tra hỏi sự việc kỹ càng, Mạc Tĩnh không yên lặng nữa, mở miệng nói sang chuyện khác, giải cứu Mạc Vô Tâm.
"Nói thật, cô gái kia kinh nghiệm sống chưa nhiều, cũng không nghĩ chuyện như vậy rất kì lạ sao? Ít nhất, cô ấy cũng nên biết, công ty bảo hiểm sẽ có thám tử tư riêng của họ, làm sao còn đi nhờ vả thám tử bên ngoài xử lý, cô ấy thật sự bị một trăm vạn làm cho hồn bay phách tán phải không?"
Mạc Vô Tâm không nhịn được, vì Đại Nhi cãi lại."Cô ấy cũng không phải là loại phụ nữ nhu nhược như vậy, chẳng qua là chỉ hơi đơn thuần một chút."
"Ồ…" Mạc Tĩnh nghe vậy, lông mày nhấc lên, liếc nhìn Mạc Vô Tâm, sau đó hiểu rõ cười một tiếng, nói."Là đơn thuần, phải không?"
Mạc Vô Tâm suy nghĩ một chút cũng liên tiếp lắc đầu, nói thật, cô ấy thật là ngu ngốc! Nhưng mà. . . . . . Anh chính là thích cô, yêu cô. . . . . .
Nhưng còn có người ngu xuẩn hơn ——
"Thường Bước Bùi còn không biết chiếc xe mất trộm hôm qua đã được tìm trở về, còn chính mình thoải mái vui vẻ ở nhà an bài, suy nghĩ một chút thật là buồn cười!" Mạc Tĩnh nói.
"Em có nhắn với cảnh sát đừng tiết lộ chiếc xe đã tìm được cho Thường Bước Bùi." Mạc Vô Tâm nhàn nhạt nói.
"Anh Vô Tâm! Chiếc xe yêu thích có thể tìm được, làm sao mà vẻ mặt của anh vẫn không vui vậy?” Tiểu Nghiên ở một bên không nhịn được chen miệng vào.
"Tiểu Nghiên, tìm được dĩ nhiên là vui, nhưng là dọn dẹp mớ hỗn độn kia lại càng vui hơn."
"Nhưng rất là đáng tiếc! Nếu như không tìm được xe, anh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!” suy nghĩ của Tiểu Nghiên khá bất đồng với quan điểm của bọn họ, cô cảm thấy số tiền bảo hiểm kia tương đối mê người.
"Chiếc xe này giá trị hơn bất cứ thứ gì, huống chi, Thường Bước Bùi căn bản muốn chối bỏ món nợ này, chúng ta không bị ông ta vu cáo thành công là may rồi, em lại còn suy nghĩ đến món tiền kia!" Mạc Tĩnh cười nói.
"Người ta chỉ cảm thấy rất đáng tiếc!" Tiểu Nghiên giận nói.
"Em cảm thấy đáng tiếc sao? Anh để ở nhà để xe trên núi chiếc xe không có mua bảo hiểm, hay anh đi mua bảo hiểm, sau đó đem nó làm mất, để em đếm tiền mặt?" Mạc Tĩnh đưa ra đề nghị, đùa giỡn với cô.
"Không được! Các anh không phải nói, loại xe đó trên thế giới chỉ còn lại ba chiếc ở nhà họ Mạc chúng ta, tại sao có thể làm như vậy!"
Đầu óc của Phí Tiểu Nghiên chưa đến mức bỏ đi, cô biết đề nghị kia căn bản là không thể.
"Biết là tốt rồi!" Hai anh em liền cười, đồng thời liếc nhìn cô một cái.
"Cha. . . . . ." Âm thanh nũng nịu từ bên trong phòng truyền ra.
Mạc Vô Tâm vội buông ly rượu trên tay, dời bước tới bên trong phòng, ôm cô bé 5 tuổi ra.
"Phỉ Phỉ, cháu tỉnh ngủ rồi?" Phí Tiểu Nghiên cười hì hì tiến lên nhéo má tiểu nha đầu.
"Bác gái." Mạc Phỉ Phỉ gọi Phí Tiểu Nghiên.
" Ra đây một chút cho bác xem cháu lớn như thế nào rồi.” Mạc Tĩnh cưng chiều ôm tiểu bảo bối của nhà họ Mạc.
Tiểu bảo bảo này mấy ngày trước mới từ Mĩ trở về, trước giờ đều do ông nội, bà nội chăm sóc. Đột nhiên tiểu nha đầu này muốn Đại ma vương của nhà họ Mạc chăm sóc, làm mọi người bắt đầu lo lắng, tiếp theo không biết chuyện khủng bố gì sẽ xảy ra đây…
Trong bốn anh em nhà họ Mạc, người kết hôn sớm nhất là Mạc Vô Tâm, nhưng được hai năm thì tan đàn xẻ nghé, mẹ đứa bé ngoại tình đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân của bọn họ.
Từ đó, Mạc Vô Tâm mất đi lòng tin đối với phụ nữ, với hôn nhân lại càng vô vọng. Cho nên, anh vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng khó nắm bắt kia trước mặt phụ nữ, giữ hình tượng nghiêm nghị cũng bởi vì anh không cảm thấy hứng thú.
Nhưng, còn có một nguyên nhân làm Mạc Vô Tâm không muốn cân nhắc đến các mối quan hệ khác là tiểu bảo bối đang bế trên người.
Tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi nhưng cá tính đã hết sức mạnh mẽ, bá đạo, người nào đến gần Mạc Vô Tâm, kết quả nhất định là bị con bé dọa chạy. Vì vậy, nếu như Mạc Vô Tâm có tính toán đến việc tái hôn đi nữa, đến cửa gặp tiểu nha đầu này, tuyệt đối là trở ngại lớn nhất.
************************
Vết thương lòng lại bất giác cảm thấy nhức nhối.
Sau nhiều ngày khổ sở, cuối cùng Đại Nhi cũng nghĩ thông suốt! Chẳng quản anh có phải là loại người tráo trở kia hay không, cũng không màng việc anh muốn mua chuộc cô. Đạo lý, chính nghĩa đều bị cô quẳng ra sau đầu, cô không thể vĩnh viễn tự trói buộc mình trong giới hạn, gông xiềng đạo đức. Quyết định là do cô, cô muốn hay không mà thôi, không phải dựa vào nhận định của người khác.
Cô yêu anh, cho nên thoát khỏi sự trói buộc, cô quyết định, bất kể anh là người như thế nào, cho dù là chạy trốn, cô cũng muốn đi theo anh!
Cô càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng mong đợi, hào hứng chạy đến chỗ ở của Mạc Vô Tâm tìm anh.
Đinh Đong. . . . . .
Chuông cửa nhà Mạc Vô Tâm vang lên.
Anh tiến về phía trước, vừa mở cửa ra, chạm mặt là nụ cười rực rỡ của cô làm cho anh có chút kinh ngạc.
"Làm sao em lại đến đây?"
"Em đã thông suốt rồi!" Đại Nhi vui vẻ nói.
"Nghĩ thông suốt cái gì? Để anh mua chuộc?" Anh khẽ động khóe miệng, cười trào phúng.
"Không phải là mua chuộc, em bán mình cho anh!" Cô cười toe toét.
Bán đi tình cảm của mình, bán đi chính mình, trái tim, tất cả đều cho anh, cam tâm tình nguyện đi theo anh.
Mạc Vô Tâm nở nụ cười."Em không bán cũng không được!"
Một lần nữa bọn họ lại đối mặt với vấn đề giữa hai người, chẳng qua là lần này không liên quan đến lợi ích, không liên quan đến xung đột, cái bọn họ đối mặt, là tình cảm của hai người
Đại Nhi cắn môi nhịn cười, cắm đầu cắm cổ bước vào bên trong nhà.
"Hiện tại chúng ta nên làm cái gì? Chuẩn bị chạy trốn sao?" Cô hầm hầm hỏi, bộ dáng giống như trời sập xuống cũng không sợ.
"Tại sao muốn chạy trốn?" Mạc Vô Tâm bật cười.
Cô gái ngốc này! Thật sự cho rằng anh là người xấu, đang chờ bị bắt giữ? Nếu cô nhận định như vậy, còn chịu giao mình cho anh!
Hai người đang đi đột nhiên dừng lại trước một thân hình nho nhỏ.
Một cô bé ước chừng bốn đến năm tuổi nhút nhát đứng ở cửa phòng, ghé đầu nhìn.
Đại Nhi sửng sốt.
"Phỉ Phỉ, con ở bên kia làm cái gì?" giọng điệu của Mạc Vô Tâm trước giờ vốn nghiêm túc, nhưng ở trước mặt con gái nhỏ luôn hết sức nhẹ nhàng.
"Cha! Cô ấy là ai?"
Mạc Phỉ Phỉ âm thanh non nớt hướng về phía cha hỏi, âm điệu cực kỳ nhẹ nhàng làm người khác ưa thích, con ngươi tròn vo hoạt linh hoạt chạy một vòng, liếc qua Đại Nhi, ánh mắt hiển nhiên có chút bướng bỉnh.
"Cô ấy là bạn của cha, con phải lễ phép, chào hỏi cô một tiếng."
Mạc Vô Tâm thân hình cao lớn ngồi xổm xuống bên cạnh con gái nhỏ, anh thân mật ôm con gái, lấy ngôn ngữ trẻ con để giải thích.
Đại Nhi vô cùng kinh ngạc nhìn cô bé. . . . . . Con bé, con bé… là con gái Mạc Vô Tâm ?!
Này. . . . . . Đây là thật hay sao? Anh có con gái?!
"Gọi cô đi nào!" Mạc Vô Tâm nhìn con gái nhỏ nhắc nhở, rồi lẳng lặng nhìn Đại Nhi.
Anh đối với con gái rất chú trọng lễ nghĩa, không cho phép con của mình thất lễ.
"Cô." Tiểu Phỉ Phỉ bất đắc dĩ mở miệng, mặc dù không tình nguyện, nhưng giọng nói rất ngọt ngào, rung động lòng người.
"Ách. . . . . .Thật ngoan!"
Đại Nhi chậm rãi khụy gối xuống, miễn cưỡng khẽ động khóe môi mỉm cười, mất tự nhiên vuốt ve mấy sợi tóc của cô bé.
"Cha Phỉ Phỉ, anh có thể giúp tôi cầm quần áo tới đây hay không?"
Tiếng gọi của Phí Tiểu Nghiên từ trong phòng tắm truyền đến.
Mạc Tĩnh vào Nam làm việc, đem Tiểu Nghiên gửi ở nhà Mạc Vô Tâm. Mấy ngày nay từ việc ăn uống đến những việc thường ngày đều do Mạc Vô Tâm xử lý. Giống như hiện giờ, ngay cả đi tắm cô cũng sẽ quên mang theo quần áo.
Đại Nhi nghe thanh âm như vậy, thái độ càng thêm ngạc nhiên ngây ngô. . . . . .
Cô do dự nhìn Mạc Vô Tâm.
Mạc Vô Tâm nghiêng mắt nhìn cô một cái, sau đó, đi vào bên trong phòng.
Đại Nhi chần chờ lưỡng lự muốn đi theo, ngay sau đó. . . . . . cô liền nhấc chân lên bước đi.
"Tại sao lần nào cô cũng hồ đồ như thế!" Mạc Vô Tâm vào phòng, sau đó cầm quần áo ở trên giường của Phí Tiểu Nghiên lên, đi tới phòng tắm, mở cửa.
Đại Nhi mắt đã thấy tất cả, đáy lòng bỗng dưng sôi sục.
"Hắc hắc! Thanks!" Phí Tiểu Nghiên hé mở cánh cửa, ngượng ngùng cười mỉa, vươn tay nhận lấy vài món quần áo kia.
Đại Nhi hít thở lấy hơi, cô nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ bên trong phòng tắm, hơn nữa, nhìn vòng quanh bên trong phòng, đệm giường xốc xếch rõ ràng là chứng cứ ái muội.
Anh. . . . . . Anh hẳn là đã có vợ, có con gái! Vậy cuối cùng tất cả những việc mà anh làm cho cô là có ý gì?
Sự tức giận sôi trào trong đáy mắt cô!
Mạc Vô Tâm quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tức giận của cô chống lại anh.
Thoáng chốc Mạc Vô Tâm liền hiểu ý, biết cô đang hiểu lầm cái gì!
“Đừng nói với em những chuyện mà em đang thấy là giả đó!" Mặc dù cô cũng không muốn tin.
"Lại một lần nữa, em nghi ngờ anh?" Ánh mắt anh lạnh như băng ."Anh không thích người không tin anh!"
"Ai biết được trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì! Ai biết anh yêu em ở điểm nào! Anh điều tra em là vì muốn mua chuộc em, đoạt lấy thân thể của em, lợi dụng tình cảm của em. Từ khi bắt đầu anh đã có ý xấu, tất cả mọi chuyện đều là mưu kế của anh. . . . . ."
Cô hét to! Lấy thái độ mạnh mẽ che giấu đi sự yếu ớt.
Những lời nói này mặc dù miễn cưỡng không muốn nói ra, nhưng, cô nói là sự thật. . . . . . Cô vĩnh viễn không hiểu suy nghĩ của anh, cô không hiểu, một con người hoàn hảo như anh, tại sao lại đi coi trọng một người hết sức bình thường như cô!
Thì ra, là cô với cao rồi, cô không dám hy vọng xa vời anh thật lòng yêu cô! Càng không thể nào trở thành đối tượng đáng được anh yêu.
Mạc Vô Tâm bình tĩnh đứng nhìn thái độ tức giận của cô, hồi lâu không mở miệng. Đại Nhi cảm thấy xấu hổ cùng oán hận, không đợi nước mắt tuôn trào, cô nhấc chân tông cửa xông ra.
Anh không có đuổi theo cô. . . . . .
**************
"Đã xảy ra chuyện gì? Người nào hung dữ như vậy dám ở đây la hét.” Sau một hồi chậm chạp mặc quần áo, Phí Tiểu Nghiên đi ra khỏi phòng tắm, buồn bực hỏi Mạc Vô Tâm.
"Cô gái ngốc chạy mất." Giọng nói có chút buồn, anh trả lời.
"Cô gái ngốc nào? Cái cô mang tai họa đó sao? Làm sao cô ấy đến đây? Lần này lại xảy ra chuyện gì sao?" Phí Tiểu Nghiên hưng phấn hỏi.
Mạc Vô Tâm tức giận trừng mắt nhìn cô.
"Lần này là cô đó….Phí mang tai họa!”
****************
Ba ngày không ăn không ngủ, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi! Đại Nhi bơ phờ đi về nhà, cô trông như một u hồn, bộ dáng rối bù khiến cho người khác nghĩ cô là bệnh nhân tâm thần.
Cô mệt mỏi bước từng bậc thang, từng bậc thang từ từ leo lên lầu cuối, chỉ cảm thấy vĩnh viễn cũng đi không đến nơi. Ngay sau đó cô cảm thấy hai mắt mờ dần, thân thể mềm nhũn. . . . . .
Đây là ý thức cuối cùng của Đại Nhi trước khi bất tỉnh.
Ngã xuống, cô mơ hồ cảm giác được mình ngã vào một lồng ngực cường tráng.