"Một trăm vạn. . . . . . Một trăm vạn. . . . . ." Đại Nhi đang ngủ say mê sảng.
Mạc Vô Tâm bị thanh âm kia làm cho tỉnh giấc, từ từ mở mắt.
"Một trăm vạn. . . . . ." Cô vẫn còn ở trong mơ.
Anh ngồi dậy, gãi gãi đầu, nhìn bộ dáng mê sảng của cô không nhịn được cười.
"A! Một trăm vạn mọc cánh bay đi. . . . . ."
Đại Nhi chợt sợ hãi kêu lên, đánh tay ngồi bật dậy.
"Ha…ha . . . . ." Mạc Vô Tâm nhịn không được nữa tuôn ra tiếng cười, tiếng cười từ trầm thấp đến điên cuồng vang vọng bên trong phòng.
Cô ngay cả ngủ cũng nằm mơ đến tiền, thật là bị một trăm vạn làm cho điên rồi!
"Ách. . . . . ." Đại Nhi lắc lắc đầu hoàn hồn, tiếng cười của anh làm cho cô tỉnh lại, “Là mộng?”
Cô do dự. . . . . . Sau đó xác định. Thật may mắn, tiền mặt của cô không phải mọc cánh bay đi thật!
"Hô……" cô an tâm, thở phào nhẹ nhõm."Là mộng là tốt rồi, là mộng là tốt rồi! Hoàn hảo không phải là thật!"
"Tiền mặt mọc cánh?" Anh cười hỏi.
Thanh âm của anh, làm cô "Tỉnh lại" — trời ạ. . . . . . Cô làm chuyện gì tốt!
Vội vàng kéo chăn trùm kín thân thể trần trồng của mình, gương mặt cô trong nháy mắt ửng hồng.
Vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng kia làm Mạc Vô Tâm không khỏi rung động, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Có đói bụng hay không?" Anh vừa hỏi vừa hôn lên má cô.
"Ừ." cô đỏ mặt gật đầu.
"Em rửa mặt trước đi, anh chuẩn bị bữa ăn sáng cho em." Anh kéo cô ra khỏi chiếc giường xốc xếch, mở tủ quần áo ra, giúp cô lấy một bộ quần áo sạch sẽ.
Đại Nhi nhận lấy quần áo anh chuẩn bị.
"Tại sao lại là váy? Không có quần dài?" Cô hỏi, thói quen quần jean áo phông làm cô có chút mất tự nhiên khi mặc váy.
“Phụ nữ vốn dĩ nên mặc váy, không đúng sao?” Anh không hiểu tại sao cô cứ thích cái phong cách nam tính kia, quá lôi thôi.
"Thật vậy sao?" Đại Nhi ngây ngốc tự hỏi.
"Em mặc váy rất đẹp mắt, về sau ít mặc quần dài!" giọng điệu của Mạc Vô Tâm có phần bá đạo.
"Uhm,” nhẹ nhàng trả lời, tầm mắt của Đại Nhi một lần nữa rơi vào bên trong tủ quần áo……
"Anh thường mang phụ nữ tới đây?”
Cô đột nhiên cảm thấy có chút gì đó mất mát, một chút ghen tuông xông lên, chuẩn bị tâm lý đón nhận câu trả lời của anh. Trải qua đêm vừa rồi, không biết vị trí của cô là như thế nào?
"Không có, chỉ có em." Anh trả lời.
Câu trả lời của Mạc Vô Tâm khiến Đại Nhi sửng sốt.
Cô hoài nghi ngẩng đầu lên, không biết có phải vì câu trả lời của anh mà cô cảm thấy có chút hạnh phúc, tận sâu trong nội tâm ôm ấp một tia hy vọng…..
Cô nghĩ là….cô yêu anh! Nhưng, chuyện có chút phức tạp, khó có thể lí giải.
Mạc Vô Tâm biết cô đang mâu thuẫn những gì.
"Em còn muốn biết chuyện gì nữa?" Cố che giấu sự rung động, anh nghiêm túc hỏi.
"Anh sẽ nói cho em biết sao?" cô lưỡng lự hỏi anh
". . . . . ." Anh trầm mặc.
"Rốt cuộc. . . . . . Anh có hay không. . . . . ." đề cập đến vấn đề nhạy cảm này…..
Lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng. Chết tiệt! Cô không có dũng khí hỏi tiếp rồi.
Động đậy cơ thể, cô xoay người đi tới phòng tắm.
Mạc Vô Tâm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, ánh mắt lóe ra một tia trầm ngâm.
Chân giò hun khói, trứng, bánh mì nướng, nước ép trái cây tươi.
Mạc Vô Tâm đã chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai người, mặc dù ngon miệng, nhưng Đại Nhi ăn không ngon , tâm tình có chút phiền muộn.
"Lúc nào thì trở về?" Cô mở miệng hỏi anh.
"Chờ một chút, máy bay trực thăng sẽ đến đón chúng ta." Mạc Vô Tâm vẫn giữ bộ dáng nghiêm nghị.
"Máy bay trực thăng. . . . . ." Đại Nhi tự lẩm bẩm, tiếp tục ăn điểm tâm.
Cuộc sống của người giàu có thật đặc biệt, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày được máy bay trực thăng đưa đón. Điều này làm cô không ngừng suy nghĩ…..Nếu anh giàu có như vậy, có cần thiết phải đi lừa gạt chút tiền bảo hiểm kia?
Tựa hồ. . . . . . Vấn đề nan giải trở nên đơn giản, cô vui sướng hiểu ra.
Kích động ngẩng mặt lên nhìn thấy anh, vẫn gương mặt lạnh lùng như vậy, Đại Nhi có chút buồn bã, rèm mắt rũ xuống che giấu nụ cười.
Bữa ăn sáng trong bầu không khí ngột ngạt cuối cùng cũng kết thúc, ngồi một lúc, cô nghe thấy âm thanh của máy bay trực thăng.
Thán phốc phốc phốc. . . . . . tiếng động cơ của máy bay trực thăng ngày càng gần.
"Nên đi ra ngoài thôi." Mạc Vô Tâm dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Đại Nhi đi theo anh tới bãi đất trống bên ngoài, cùng nhau chờ đợi máy bay trực thăng đáp xuống mặt đất.
Bãi đất trống bên cạnh đã có người tài xế ngày hôm qua chờ sẵn, anh ta đi đến phía trước, thấp giọng cùng Mạc Vô Tâm nói chuyện với nhau mấy câu, Mạc Vô Tâm dặn dò một số việc, người nọ liền rút lui.
Sau đó, tài xế lái chiếc xe jeep ngày hôm qua hướng đến nhà để xe, Mạc Vô Tâm đi đến bên cạnh, cầm hộp điểu khiển nhấn một cái, giải trừ mật mã, cánh cử thép nặng nề từ từ cuốn lên cao.
Xem ra, tài xế chuẩn bị lái xe vào bên trong.
Chợt, Đại Nhi trừng lớn con ngươi.
Trong khi cánh cửa thép chậm rãi di chuyển lên trên, cô nhìn thấy lẳng lặng ở bên trong một chiếc xe con. . . . . .
Một sự ngạc nhiên không hề muốn! Đại Nhi cố kìm nén ánh mắt thất vọng, cùng sự sôi sục nơi đáy lòng.
Chiếc xe mất trộm . . . . . Ở bên trong!
Tài xế dừng xe xong, cánh cửa thép bắt đầu đi xuống, mãi cho đến khi tiếp xúc với mặt đất, phát ra thanh âm nặng nề, Đại Nhi mới hoàn hồn thức tỉnh.
**********************
"Người nhân viên kia đi theo Mạc Vô Tâm, mất tích gần hai ngày, anh không phải biết tung tích của bọn họ chứ?"
Bên trong phòng làm việc của Bao Thành Công, Thường Bước Bùi đối diện với anh gào thét.
"Không biết! Vấn đề giao thông trên biển thật không có cách nào quản lý được, cô ấy lại theo anh ta ngồi cano đi, chẳng lẽ ông lại muốn tôi lái phi cơ đi theo?" Bao Thành Công trả lời hắn.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, một mặt Đại Nhi tận sức theo dõi hành tung của Mạc Vô Tâm, mặt khác, sau lưng Đại Nhi còn có Bao Thành Công bí mật theo dõi, nắm bắt mọi hành tung.
"Hừ! Năng lực làm việc của anh hiển nhiên so với người bên này của tôi còn kém!" Thường Bước Bùi cười nhạt khinh bỉ.
"Có ý tứ gì?" Bao Thành Công vẻ mặt thay đổi, có chút khó chịu.
"Cô ta qua đêm với Mạc Vô Tâm ở Khẩn Đinh! Hiện tại đang cùng anh ta ngồi máy bay trực thăng, đang trên đường về."
Thường Bước Bùi dĩ nhiên đã bày Thiên La Địa Võng, không thể nào khiến chuyện có chút chỗ sơ hở cùng không may!
"Cô ấy cùng Mạc Vô Tâm ở chung một chỗ suốt đêm?!" Bao Thành Công kinh ngạc hỏi.
"Nghi ngờ à?" Thường Bước Bùi sắc mặt thâm sâu, nở nụ cười mỉa.
“Tại sao lại thành ra thế này……” Bao Thành Công gương mặt lộ vẻ lo lắng trầm tư.
"Tôi đã sớm đoán được, sẽ gặp khó khăn với người phụ nữ này mà.”
"Vậy làm sao bây giờ? Muốn mượn cô ta đi gài tang vật vu khống Mạc Vô Tâm giờ thành không thể nào."
"Chỉ có thể thuận theo tình thế mà làm, hoặc là tương kế tựu kế, bằng không làm sao bây giờ! Tôi sẽ nghĩ lại biện pháp!"