(Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)
Hắn sau khi trở về từ địa phủ, trở lại Long Khê thôn, không còn thấy đám dược sư truy lùng hắn nữa, quả là may mắn trong bất hạnh.
Buổi tối, Giang Phong Nguyệt mất ngủ, chuẩn xác mà nói, là bị ác mộng giật tỉnh.
Nội dung ác mộng —— khiêu nhai. (nhảy vực)
Một người bình thường, người bình thường ở đây ý chỉ thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh, không có chứng tự bế hay bệnh tâm thần phân liệt, tuyệt đối sẽ không muốn tự sát…
Giang Phong Nguyệt nhắm mắt lại, cảnh tượng nhảy xuống huyền nhai từ độ cao trăm mét hiện lên, lúc khiêu nhai thì không có sợ hãi như vậy, nhưng di chứng để lại tương đối lớn.
Dù cho có ngủ được cũng sẽ bị lần rơi tự do làm bừng tỉnh, không nói đến quỷ đảo môi bị hắn đè chết, việc đè chết người lúc rơi xuống làm kinh sợ trong lòng khiến hắn khó mà quên được.
Phỏng chừng hắn sẽ mắc chứng sợ độ cao trong thời gian ngắn.
“Chưa ngủ?” Long Bá nhĩ thanh mắt sáng, Giang Phong Nguyệt khinh thủ khinh cước từ ra khỏi phòng nhưng không tránh được lỗ tai lão.
Giang Phong Nguyệt ngồi ở viện trúc, tính ngồi một chút rồi đi ngủ, sau đó bị “miêu bước” của Long Bá cấp dọa.
“Long… Sư phụ, trễ như thế sao người chưa ngủ?” Giang Phong Nguyệt xoay người.
Long Bá lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Giang Phong Nguyệt suýt nữa gọi hắn “Long Bá”, chứng tỏ trong tiềm thức của hắn vẫn chưa coi lão là sư phụ. Giang Phong Nguyệt tự biết mình nói lỡ xấu hổ sờ sờ chóp mũi, đem ghế trúc đến cho Long Bá ngồi, lấy lòng nói: “Sư phụ, ngài ngồi.”
Sắc mặt Long Bá lúc này mới hòa hoãn đôi chút.
Ban đêm không có gió lạnh, cho dù ngồi ở trong sân, Giang Phong Nguyệt mặc vải bông y do phần thưởng nhiệm vụ mấy hôm trước nhận được, không lạnh lắm. Hắn bắt đầu hoài nghi lúc trước bị đuổi phải trốn vào mê thất sơn cốc, cơn gió lạnh kia có phải là ảo giác của mình hay không.
“Ta có vài lời muốn nói.” Long Bá đánh giá hắn hồi lâu, cho đến khi hắn nhịn không được tự nhiên đứng lên mới sâu kín đã mở miệng: “Long Khê thôn không phải chỗ cho ngươi ở lâu, ngươi mau ly khai.”
“Cái gì?” Giang Phong Nguyệt kinh ngạc, “Sư phụ người đây là… muốn đuổi ta đi?” Hắn bái sư chỉ mới có vài ngày đi?
“Chẳng lẽ ngươi muốn ở Long Khê thôn cả đời?” Long Bá hừ lạnh một tiếng, tay tùy tiện lấy hai quyển sách ném cho hắn.
Giang Phong Nguyệt bắt lấy, nương thep ánh nến nhìn thấy trên một quyển có ghi “Y Kinh”, quyển khác thì viết “Độc Kinh”.
“Sư phụ, đây là…” Giang Phong Nguyệt giống như lại thấy trên trời lại rơi xuống bánh nhân thịt có độc.
Long Bá thả lỏng thân thể, tựa lưng vào ghế ngồi, “Giang hồ hiểm ác, hai quyển này ngươi nên hảo hảo học, ngày sau hành tẩu giang hồ, ngươi nếu còn bị người khi dễ, đừng nói ngươi là đồ đệ của ta.”
Nghe như thế, Giang Phong Nguyệt nhất thời buồn bực, chẳng lẽ học xong hai quyển này, hắn liền thiên hạ vô địch? Hắn bây giờ là một tiểu thái điểu cấp 9 còn chưa tới a, có thể nhảy trở thành đệ nhất thiên hạ sao?
Hiển nhiên là lừa đảo!
Như nhìn thấu tâm tư của hắn, khóe miệng Long Bá gợi lên một tia khinh miệt, cười, “Ngươi làm đệ nhất thiên hạ, trừ phi trời sập.”
“…” Cho dù là sự thật, ngài cũng không cần phải đả kích ta trắng trợn như vậy đi? Giang Phong Nguyệt không nói gì nhìn lão.
“Ta trước truyền hai quyển sách này cho ngươi, hảo hảo lợi dụng, đừng vọng tưởng một bước lên trời, luyện đến nơi đến chốn cho ta.” Long Bá không nói lời thừa, trực tiếp ra lệnh.
“… Sư phụ, ngài không sợ ta học công phu rồi làm chuyện xấu?” Giang Phong Nguyệt 囧囧 hỏi, nghe ngữ khí này của Long Bá, hai bản bí tịch này hiển nhiên là hiếm có.
Long Bá cao thấp đánh giá hắn một chút, châm biếm: “Cho dù ngươi đem toàn bộ Giang Hồ lật tới lật lui, đều không liên quan đến lão hủ.” Điều kiện tiên quyết là ngươi có bổn sự này.
Lời sau Long Bá không nói, nhưng Giang Phong Nguyệt cũng nhìn ra được từ trong ánh mắt lão.
—— Kỳ thật sư phụ ngài sợ thiên hạ bất loạn đi? Giang Phong Nguyệt cùng Long Bá ở chung gần nửa tháng, làm đồ đệ hắn cũng biết vài chuyện, đối với vị “sư phụ” này, hắn đã có hiểu biết hoàn toàn mới.
Long Bá là thần y hành y tế thế? Không, xóa đi bốn chữ “hành y tế thế” ngay.
“Sư phụ, cái này không có võ công a?” Giang Phong Nguyệt nhìn xem Y Kinh, lại nhìn xem Độc Kinh, sau tội nghiệp mà nhìn sư phụ nhà mình. Lúc rảnh rỗi hắn phải đi dạo một vòng diễn đàn, nghiên cứu một chút thuộc tính kỹ năng của dược sư.
Lục đại môn phái, mỗi một môn phái đều có ba hệ kỹ năng, ba kỹ năng của dược sư phân biệt là: Châm Cứu Kinh, Y Kinh, Độc Kinh.
Trong đó Châm Cứu Kinh là võ công, phòng thân đối địch, công hiệu bình thường; Y Kinh dùng để cứu người; Độc Kinh dùng để đả thương người, giết người, phân công minh xác.
Sách kỹ năng có thể đánh quái rớt hoặc đi mua, dạng như Giang Phong Nguyệt, được NPC đưa tặng, khả năng để được NPC tặng đồ cực kì nhỏ, hơn nữa bản cũ cùng phổ thông hơi có sai biệt, sai biệt sau này khi so tài có thể nhìn ra.
Long Bá đem Y Kinh cùng Độc Kinh truyền thụ cho Giang Phong Nguyệt, lại duy độc thiếu Châm Cứu Kinh.
“Châm Cứu Kinh tại mê thất sơn cốc.” Long Bá hai tay giao điệp đặt ở đầu gối, ánh mắt hình như mê mang, nhưng chỉ chợt lóe qua rồi khôi phục lại thái độ bình thường.
“Mê thất sơn cốc?”
“Mười năm trước, ta đem Châm Cứu Kinh đặt ở mê thất sơn cốc, khi ngươi đạt trên cấp 20, trở về đây, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Long Bá ý vị sâu sa nhìn hắn một cái.
[Nhiệm vụ nhắc nhở]: Long Bá yêu cầu ngươi sau 20 cấp trở về gặp lão, có hay không tiếp nhận nhiệm vụ?
Trên 20 cấp rồi trở về… Sao?
Hắn còn có mệnh sống đến 20 cấp sao?
…
Hôm sau, Giang Phong Nguyệt nhận được một nhiệm vụ dấu chấm hỏi, nhiệm vụ này do thôn trưởng cho hắn, yêu cầu phải đi đến Lý gia thôn bên cạnh tìm thợ rèn làm một thanh sài đao sắc bén.
(sài đao: dao chặt củi)
Giang Phong Nguyệt lúc đầu cảm thấy nhiệm vụ này thật sự rất đơn giản, hai nhiệm vụ dấu chấm hỏi lần trước, kinh nghiệm và phần thưởng nhiệm vụ thực phong phú, hiện tại lại có một cái khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hoàn thành nhiệm vụ là hắn có thể thăng lên cấp 9.
Sáng sớm, hắn ly khai Long Khê thôn, đến Lý gia thôn.
Lý gia thôn cùng Long Khê thôn giống nhau, đều là biên giới Dược Vương cốc, Long Khê thôn ở phía tây Dược Vương cốc, Lý gia thôn lại ở phía tây bắc. Tuy nói hai thôn gần nhau, nhưng từ Long Khê thôn đi Lý gia thôn cần phải vượt qua một ngọn núi.
Thật vất vả đến Lý gia thôn, hỏi nhà thợ rèn ở đâu, Giang Phong Nguyệt lúc này mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, có cảm tưởng như kinh nghiệm hoàn thành nhiệm vụ đang ngoắc ngoắc mình lại đây.
Nhưng mà, sao vị đại thúc hắn hỏi đường lại cùng hai vị phụ nữ đứng một bên nói nhỏ, còn dùng… ánh mắt quỷ dị nhìn hắn?
Giang Phong Nguyệt trên người nổi da gà lên xuống, sau khi hỏi đường đại thúc bát quái cùng hai vị phụ nữ kia một hồi, hai vị phụ nữ kia biến thành bát quái di động, vì thế, dọc đường mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
Ai có thể nói cho hắn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Du hý ngươi sao phải thiết kế NPC kỳ quái như vậy a!
Lý gia thôn, Long Khê thôn hai thôn chỉ có một thợ rèn, dân quê chủng điền cày ruộng, chặt cây đốn củi, dùng thiết khí (vũ khí bằng thiết) không ít. Theo lý thuyết, thợ rèn chắc là có một ít khí cụ dùng rồi đi, hiện tại tới cửa hàng thợ rèn, sao lại có… không khí âm trầm như vậy?
Nhà thợ rèn cũng không thể gọi là nhà, chỉ dùng một thiết trụ chống lều lên, phía trước có công cụ rèn cơ bản như đại hỏa bồn và búa cặp gắp than, phía sau có một bàn nhỏ cao cỡ nửa người, hai băng ghế dài, sâu bên trong nữa… Dùng vải rèm che lại, chắc là chỗ ngủ.
Giang Phong Nguyệt nhìn rồi nhìn cũng không thấy trừ bỏ búa cặp gắp than không có thiết khí nào khác.
“Huynh đệ, ngươi cũng đến kiếm thợ rèn?” Đang lúc Giang Phong Nguyệt buồn bực có phải ở đây không có ai, đột nhiên thanh âm như u linh truyền tới bên cạnh, làm hắn cả kinh lông tơ đều dựng đứng.
Giang Phong Nguyệt nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy một mảnh vải rách cuốn tròn lại, một nam ngoạn gia cuộn thân mình ở bên trong, lúc này u oán nhìn hắn.
“… Ờ.” Giang Phong Nguyệt vuốt cằm.
“Ta ở chỗ này chờ 12 ngày, mãi không thấy ông ta đi ra.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc chậm rãi đứng lên, ánh mắt như trước vô cùng oán niệm.
“Thợ rèn ở bên trong?” Giang Phong Nguyệt nghe ý tứ trong lời nói của hắn, đại khái là vậy.
“Luôn luôn ở.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc gõ chân cũng không có run lên, u oán ánh mắt lại dừng trên người Giang Phong Nguyệt, “Ngươi lúc tới đây, có phải có rất nhiều thôn dân nhìn ngươi rất kỳ quái?”
Giang Phong Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt đang hỏi “Chẳng lẽ ngươi cũng thế”.
“Huynh đệ, ngươi không biết a, nghe nói thợ rèn Lý gia thôn là NPC nổi danh nhất trong Giang Hồ, ngươi biết tại sao ông ta nổi danh hay không?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc hỏi.
“… Vì sao?” Giang Phong Nguyệt hỏi.
“Bởi vì cha già đó là một tên biến thái!” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc lúc nói lời này tựa hồ có chút ác độc, “Ông ta có thể làm ra đinh ba, cuốc cho nông dân dùng, còn có thể tạo ra đao cho đao khách, kiếm của thích khách, châm của dược sư châm đều được, có thể nói, ông ta là vũ khí chế tạo sư xuất sắc.”
Nếu ông ta lợi hại như vậy, ngươi sao lại có biểu tình như thế?
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc dường như không thấy ánh mắt ý tứ hàm súc của hắn, tiếp tục nói: “Huynh đệ ngươi là dược sư nhẩy, ta khuyên ngươi sau này đừng dùng ngân châm mà chuyển sang dùng tú hoa châm (kim thêu hoa) đi, đừng tìm tới tên biến thái này.”
Dùng tú hoa châm? Nếu mặc thêm một thân hồng y, có phải hay không có thể COS Đông Phương Bất Bại? ( =)))
“Ông ta biến thái chỗ nào?”
“Ông ta a… Khi ngươi tìm cha già đó tạo đồ, nếu là mỹ nhân, ông ta sẽ cắt mỹ nhân một nhúm tóc; nếu ngươi không phải, ông ta sẽ cắt ngón tay ngươi, lấy máu.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc hạ giọng nói, “Lấy máu thì cũng không có gì, vấn đề là tóc của mỹ nhân ổng cắt bỏ, ngươi biết không, ổng sẽ mỗi ngày ôm tóc ngủ say, rồi làm riêng thành một con búp bê, đem một nửa tóc bỏ vào, YY các loại…”
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc kể khổ một tràng, sau khi nói xong, hai người đều một thân mồ hôi lạnh.
Tên thiết kế NPC này tâm lý chắc chắn có vấn đề đi! Công ty trò chơi sao lại mướn tên thiết kế sư này a!!!
“Huynh đệ, ngươi nếu tới tìm biến thái kia để tạo đồ, chuẩn bị tốt tóc đi!” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nhìn chằm chằm Giang Phong Nguyệt nhìn hai phút, rốt cục nói ra tiếng lòng của hắn ta.
“…” Hắn có thế hay không bỏ nhiệm vụ này?
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc lại nhìn chằm chằm Giang Phong Nguyệt nhìn nửa phút, sau đó hỏi: “Ngươi có bạn trai chưa?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nói, hai ngày trước nhìn thấy một văn có vai chính là mỹ nhân, người khác liếc mắt một cái liền mê muội, chính là tục xưng vạn nhân mê… Tang Ngư yên lặng rơi lệ, yếu ớt bày tỏ: Tiếu mỹ nhân cùng Tiểu Phong Tử đều là mỹ nhân, nhưng tuyệt đối không phải là loại vạn nhân mê đó /(ㄒoㄒ)/~~ <ins class="adsbygoogle"