“Ngươi quen biết ta sao?” Diệp Thanh Y nghe được lời Âm Thư, tò mò nghiêng đầu nhìn sang hỏi.
“Tiểu shota này thật sự là cái kia Phú Nhiêu Thành a?!” Giang ca nhảy nhảy tới trước mặt Diệp Thanh Y, vươn tay nhéo khuôn mặt tròn tròn đô đô một phen, “Ta bảo sao tên lại quen tại như vậy a, khuôn mặt này nhìn thật quen mắt… Tiểu Phong, ngươi còn có nhớ thằng cháu trai của đồng học cũ họ Hải của cha không, gọi là Hải Dương.”
Giang ca vừa nói, Giang Phong Nguyệt liền xoay xoay “Hải Dương” tự hỏi thật lâu, mới nói: “Là đứa nhỏ vừa tròn vừa trắng sao?”
“Đúng đúng, chính là bánh bao trắng đó, nếu chọt vào mặt nó một cái, thả tay ra sẽ đàn hồi về lại dạng bánh bao.” Giang ca vui vẻ rạo rực nói xong. lại tiếp tục liên tiếp chọt chọt mặt Diệp Thanh Y, bị Nguyệt Hạ Tiểu Lâu hung ác ngăn trở.
Giang Phong Nguyệt một đầu hắc tuyến, “Anh cứ thích khi dễ con nít.” Thần kinh não của anh trai hắn không thể so với người bình thường, lâu lâu thì cứ như một đứa nhỏ, nhưng đôi khi lại còn nam nhân hơn cả cha hắn.
“Tiểu Phong, em đừng nghĩ việc em trộm chọt mông bánh bao anh không biết.” Giang ca không chút khách khí bóc trần hắn.
Giang Phong Nguyệt nghe vậy khóe miệng co rút, vội vàng ngăn cản Giang ca tiếp tục lải nhải: “Được rồi ca, em không nói, vậy Diệp Thanh Y cùng với nhóc bánh bao kia có quan hệ gì?”
Giang ca thần thần bí bí ghé sát tai hắn, nói: “Mặt tiểu shota Diệp Thanh Y chính là bắt chước mặt bánh bao nhỏ khi lớn lên, tuy có chút chênh lệch, nhưng viên bánh bao kia lớn lên nhất định chỉ có hơn chứ không có kém, ha ha…”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, Tiếu Khinh Trần, nhanh chóng gọi người, chúng ta chuẩn bị rời bến.” Giang Phong Nguyệt có chuyện còn chưa hỏi đã bị Giang ca hoàn toàn đánh trả lại, hơn nữa Giang ca bây giờ hoàn toàn không xem Tiếu Khinh Trần là người ngoài.
Những người khác trong lòng có vài phần nghi hoặc, nhưng lại không thể nói rõ là không đúng chỗ nào, đành phải nén vào trong lòng.
Tiếu Khinh Trần nể mặt Giang Phong Nguyệt, kêu tượng trưng thêm vài người, về phần bọn họ có tới hay không, không quan hệ gì tới y.
Y gọi đều là người Giang Phong Nguyệt quen thuộc: Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, Yên Chi Triều Tuyết.
“Đúng rồi em dâu, kêu bang chủ của em dâu gọi tới luôn đi!” Giang ca chạy tới bên cạnh Tiếu Khinh Trần, không chút hảo ý nói.
Tiếu Khinh Trần nhíu mày, không để ý đến xưng hô “em dâu”, tà tà đáp: “Như thế nào, Bang chủ Cửu Triều Phong Hoa muốn cùng Bang chủ Thái tử gia của chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa [1] sao?”
(Nguyên văn [1]: 化干戈为玉帛 – hóa kiền qua vi ngọc bạch: dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Kiền qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau)
“Còn gọi cái gì mà Bang chủ Cửu Triều Phong Hoa nữa, em nên giống như Tiểu Phong, gọi anh là ca ca.” Giang ca ngẩng đầu ưỡn ngực, khí vũ hiên ngang, nhướng mày nói: “Em trước hết gọi Hoàng Bang chủ tới, chúng ta mới có thể biến chiến tranh thành tơ lụa a!”
“Ngươi có thể tự mình liên lạc với hắn ta, có điều, Thái tử gia gần đây có khả năng tương đối bận rộn, không lên mạng.” Tiếu Khinh Trần cũng không để mắt đến danh hiệu “Ca” này, y là con trai độc nhất, huynh đệ tỷ muội đối với y đều là mây khói.
…
Cuối cùng, người Dự Chiến Thiên Hạ quả thực đến đây, người tới không như nhân số đã dự liệu.
Dự Chiến Thiên Hạ trừ Tiếu Khinh Trần tổng cộng đến đây năm người: Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, Yên Chi Triều Tuyết, Mặc Thanh Ca, Thỏ Bảo Bảo. Hoàng Thái Tử gần đây bận công tác không thượng tuyến.
Cứ như vậy, Hòang Triều trừ Giang Phong Nguyệt cũng có năm người: Giang ca, Âm Thư, Mộ Dung Bất Lưu Hạ, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, Cửu Nguyệt Vân Dã.
(Xin lỗi, mấy chương trước nhầm Cửu Nguyên Vân Dã thành Cửu Nguyệt Vân. Đã sửa lại)
Hai bang phái tổng cộng là 12 người, trừ Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, Mộ Dung Bất Lưu Hạ, Thỏ Bảo Bảo, tám người còn lại đều là người tiếng tăm lừng lẫy trên Giang Hồ, Giang Phong Nguyệt là người có cấp bậc thấp nhất, nhưng thực lực thủ đoạn của hắn không thể khinh thường.
“Oa, Hồ ly, bang chúng ta cùng Hoàng Triều đồng thời làm nhiệm vụ là thật a!” Yên Chi Triều Tuyết người thứ nhất lên tiếng, nhìn Bang chủ Hoàng Triều Cửu Triều Phong Hoa ở trước mặt, vừa kinh ngạc vừa khẩn trương.
Mặt khác mấy người Dự Chiến Thiên Hạ không thể không khẩn trương, Mặc Thanh Ca nắm cây cung trong tay, một giọt mồ hôi lạnh từ trán rơi tõm xuống đất, Cửu Triều Phong Hoa, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, Âm Thư còn có Cửu Nguyệt Vân Dạ, chỉ cần bốn người này cũng đủ để chống đỡ một bang phái a!
Hai người Mặc Thanh Ca và Yên Chi Triều Tuyết đều là nguyên lão Dự Chiến Thiên Hạ, địa vị trong bang không thấp, nhưng khi chân chính đứng đối mặt với đối thủ một mất một còn, áp lực không phải bình thường.
“Nha, hoan nghênh các ngươi.” Giang ca ngồi xổm dựa vào tường, trên mặt treo nụ cười vô lại nhưng ẩn hiện khí phách, chào hỏi tùy tiện với đám người Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối mở to hai mắt há hốc mềm nhìn, hoảng sợ nhìn Giang ca, hai chân run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời; Tiểu Bạch Lang Cam Sắc như cọc gỗ đóng đinh trên mặt đất, mặt mày hình như cũng trắng ngắt rồi.
Giang Phong Nguyệt đối biểu hiện Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc vô cùng hắc tuyến, hắn lôi kéo Tiếu Khinh Trần đứng ở chỗ xa một chút, thấp giọng nói: “Bọn họ rất dọa người.” Lá gan quá nhỏ đi!
Tiếu Khinh Trần cười khẽ, “Hoàng Triều bang chủ, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được.”
“Ta lần đầu tiên thấy Hoàng Thái Tử cũng không bị dọa thành như vậy.” Giang Phong Nguyệt ngữ khí khinh bỉ.
“Thần kinh bọn họ không bằng một phần hai của ngươi.”
“Mỹ nhân, đừng có mắng xéo ta thần kinh ta không thô được không?”
“Ngươi nghe lầm, ta chưa nói ngươi thần kinh thô.”
“Có, ngươi dùng một câu thần kinh bọn họ ngay cả một phần hai cũng không bằng ta để châm chọc ta.”
“Ta không có ý này, ngươi đừng loạn tưởng…”
“…”
Đây là hình thức ở chung gần đây của bọn hắn, mỗi ngày đều cùng một chỗ, thời gian rảnh rỗi thì cùng nhau đi xoát phó bản, lúc nói chuyện trừ bỏ nói chuyện đúng đắn thì là đấu võ mồm, trên cơ bản là do Giang Phong Nguyệt tìm đề tài.
Tiếu Khinh Trần chưa từng nghĩ qua, sẽ có một ngày y cùng một người khác đứng ở đường cái đấu võ mồm với nhau, chuẩn xác mà nói đông kéo tây xé, tán gẫu đến độ đều toàn dựa trên chủ đề không chút dinh dưỡng. Nhưng mà y không có nửa điểm ghét bỏ nào, ngược lại còn cảm thấy người nào đó đấu võ mồm với y thật đáng yêu.
—— Nếu Giang Phong Nguyệt biết Tiếu Khinh Trần dùng từ đáng yêu để hình dung hắn, phỏng chừng sẽ buồn bực ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn đi.
Khi người hai phe Hoàng Triều cùng Dự Chiến Thiên Hạ “đàm phán” thương lượng công việc nhiệm vụ, Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần đã hạ tuyến, dù sao kế tiếp còn phải đi an bài thuyền chở, không có khả năng lập tức làm nhiệm vụ ngay, cho nên bọn hắn níu kéo đứng đây để làm gì.
Giang Phong Nguyệt mới hạ tuyến, bưu kiện chuyển phát nhanh vừa vặn chuyển giao.
Từ lúc chấm dứt chiến tranh lạnh với Tiếu Khinh Trần, Tiếu Khinh Trần nhắn tin với hắn rất nhiều, Giang Phong Nguyệt bây giờ mỗi ngày đều hạ tuyến đi ngủ, căn phòng lạnh như băng cũng bởi vì có một dòng tin nhắn của người yêu mà ấm áp hẳn lên. Được rồi, kỳ thật chính là tâm hắn ấm áp.
Nấu canh cũng tiếp tục, khi nhân viên chuyển phát nhanh tới cửa thì Giang Phong Nguyệt sẽ đưa anh ta cái nồi hôm trước đặng mà mang về, như vậy chỉ cần hai cái nồi là đủ.
Kỳ thật tay Giang Phong Nguyệt đã không còn vấn đề gì, trừ bỏ gặp ngày xui xẻo sẽ ẩn ẩn có chút đau đớn, ngoài ra thời gian khác đã tự nhiên trở lại, tay cầm bút vẽ rất thuận lợi, nhưng độ chính xác có hơi kém một chút.
Hắn lại nói với Tiếu Khinh Trần, không cần đưa canh cho hắn nữa, tuy rất luyến tiếc, nhưng không muốn để mỹ nhân mệt. Có điều Tiếu Khinh Trần không quan tâm tới, canh vẫn tiếp tục gửi, y chỉ nói: “Ngày nào ta không thích làm thì không làm.”
Trong lòng Giang Phong Nguyệt chậm rãi tràn đầy hạnh phúc, hắn thật muốn rống một câu: trên thế giới này không có ai hạnh phúc hơn ta!
À không, hiện tại đang bưng chén canh sườn heo củ sen hương khí bay tứ phía, hạnh phúc của hắn lần thứ hai lại bốc lên.
Hạnh phúc rất nhiều, không quên bấm điện thoại gọi Tiếu Khinh Trần, thật sự bấm điện thoại, trước giờ hắn không dám, nhưng hôm nay bị canh hạnh phúc xông hơi đến hồ đồ, liền thực hiện ngay.
Giang Phong Nguyệt lo lắng Tiếu Khinh Trần không nhận điện thoại, bởi vì hắn mở ra video trò chuyện.
Tiếu Khinh Trần có thể để hắn nhìn thấy mặt y hay không, vẫn là ẩn số chưa biết.
Hai mươi giây sau, điện thoại nối được.
Khi bóng người mơ hồ xuất hiện trên màn ảnh, Giang Phong Nguyệt đột nhiên có xúc động cúp máy chạy trốn. Đương nhiên, chỉ sắp xúc động thôi.
Cái đầu ẩm ướt của người mình tâm tâm niệm niệm xuất hiện, trên người chỉ mặc một áo choàng tắm màu trắng, tóc còn vương lại chút bọt biển, khăn mặt còn cầm trên tay, hiển nhiên là mới vừa hoảng hoảng bước ra từ phòng tắm.
“… Mỹ nhân?” Giang Phong Nguyệt khó tin hô một tiếng.
Văn Tỉnh đối diện nghe thấy trầm thấp nở nụ cười, thanh âm và bộ dáng Giang Phong Nguyệt không khác gì trong trò chơi, duy độc không có mái tóc dài.
“Như thế nào, không nhận ra?” Hắn hỏi.
“Không, không phải…” Giang Phong Nguyệt ứng một câu, đột nhiên hai tay che lại mặt mình, ngăn chặn ánh mắt, hung hăng xoa nhẹ một phen.
Nhìn thấy hành động này của hắn, Văn Tỉnh rất không biết nói gì, nhưng một lát sau, Giang Phong Nguyệt hạ xuống hai tay, ánh mắt thanh minh.
“Mỹ nhân, ngươi hạ tướng mạo xuống, hơn nữa còn thay đổi giọng nói?” Giang Phong Nguyệt không muốn toi công lãng phí cơ hội gặp mặt với “Tiếu Khinh Trần”.
Văn Tỉnh cũng không thèm che mặt lại, nếu y đã đem phương thức liên lạc cho Giang Phong Nguyệt, chứng tỏ y không bài xích chuyện gặp mặt hắn, chẳng qua, Giang Phong Nguyệt ngược lại làm y cảm thấy ngoài y muốn, hôm nay mới gọi điện cho y.
Trong hiện thực, Văn Tỉnh so với Tiếu Khinh Trần trong trò chơi so sánh với nhau, vẫn xinh đẹp như trước làm nữ nhân ganh tị, tướng mạo rõ ràng còn ứng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân hơn, mặt mày y trong hiện thực ôn hòa không ít, làm gì còn chút gian trá hồ ly nào trong trò chơi, đây quả là “tiên tử” không màng tới khói lửa nhân gian.
Mà giọng nói của y…
“Mỹ nhân, ta hình như đã nghe qua giọng ngươi ở nơi nào rồi.” Khuôn mặt Giang Phong Nguyệt như sắp tiến vào bên trong màn hình, đáng tiếc, cho dù hắn dán tới gần cỡ nào, khoảng cách với Văn Tỉnh cũng không khác bao nhiêu.
“… Phải không?” Văn Tỉnh nhìn mặt hắn ghé sát tới, khóe miệng co rút, “Ngươi tìm ta có việc sao?”
“Không có việc gì a, định bảo ngươi canh sườn heo củ sen hương vị rất ngon, vất vả ngươi, mỹ nhân.” Giang Phong Nguyệt kéo ra khoảng cách với màn hình, đôi mắt lóe lóe nhìn chằm chằm mỹ nhân đối diện.
Chỉ là nhìn cũng khiến người cảnh đẹp ý vui.
Văn Tỉnh bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, hơn nữa hắn chỉ nhìn nhìn mà không nói gì, một bộ ngu ngốc.
“Không có việc gì ta cúp trước.” Văn Tỉnh bị hắn cười lông tơ dựng thẳng đứng, tuy gương mặt hắn không khác gì trong trò chơi, hơn nữa nhìn trong hiện thực càng mang cảm giác đủ lập thể, vả lại… Y còn chưa tắm rửa xong, tóc chưa gội sạch sẽ.
“Ừ, mỹ nhân, ngươi chậm rãi tắm.” Giang Phong Nguyệt gật gật đầu, không có chút điểm gượng ép.
Nhưng mà!
Hắn nói nhưng không làm!
Giang Phong Nguyệt như tên lỗ mãng nhìn chằm chằm màn hình, muốn hắn chủ động chấm dứt trò chuyện hiển nhiên không có khả năng, mà Văn Tỉnh cũng giằng co, loại hành động ngây thơ này y là lần đầu tiên.
Văn Tỉnh không cúp, Giang Phong Nguyệt cũng vui vẻ thưởng thức mỹ nhân.
Hai người giằng co chừng mười phút, cho đến khi tiếng quản gia truyền tới phía bên kia của Văn Tỉnh: “Thiếu gia, nên dùng cơm.” <ins class="adsbygoogle"