• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gà?

Vịt?

Ngỗng?

Đà điểu?



Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần hai mặt nhìn nhau, đều đối “thân phận” sinh vật không rõ trước mặt mà khó hiểu.

Sinh vật không rõ vừa được ấp ra không có bộ dáng ướt sũng xấu xí như trong hiện thực, lông trên ngươi sinh vật không rõ rất khô ráo, sắc màu vàng nhạt, lông mềm mềm, thân thể lớn khoảng 10cm, hình thể giống con vịt và con ngỗng, cái miệng phấn nộn lại giống gà con, móng vuốt không có màng, có thể kết luận là giống loài trên đất bằng.

Dù vậy, hình dạng sinh vật không rõ này thoạt nhìn vẫn thực… xấu.

“Chít chít…” Sinh vật không rõ há mồm kêu hai tiếng, nhưng thực đáng tiếc, Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần chưa từng gặp qua sinh vật mới ấp trứng nào, tự nhiên không biết thanh âm này thuộc chủng loại gì.

“Con gà con thật đáng yêu.” Diệp Thanh Y đôi mắt sáng sáng như tuyết, cũng bất chấp tội trạng “chạm vỡ” lúc nãy, hiện tại toàn tâm toàn ý nhào vào sinh vật không rõ.

“Mỹ nhân, đây là gà con sao?” Giang Phong Nguyệt hỏi Tiếu Khinh Trần, “Gà con không phải dạng tròn vo sao?”

Tiếu Khinh Trần khóe miệng co rút, y làm sao biết được gà con nó lớn lên thành dạng gì chứ?

Biết sủng vật là gà con, Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần đều mất đi hứng thú, mà sủng vật gà con lại không có hảo cảm thân cha thân mẹ gì với hắn, hoàn toàn kề cận Diệp Thanh Y. Dùng từ chuyên nghiệp mà nói, tụi nó là đồng loại, cho nên có tiếng nói chung.

Từ lúc có sủng vật gà con, Diệp Thanh Y không còn buồn chán, là hai sủng vật tự chủ của hai người Tiếu Khinh Trần và Giang Phong Nguyệt, chỉ cần lưu chút đồ ăn sủng vật cho Diệp Thanh Y, Diệp Thanh Y sẽ chiếu cố con gà cực kỳ tốt.

Về phần xoát phó bản đánh quái, Diệp Thanh Y sẽ bảo hộ con gà con rất tốt, tuy kỹ thuật của nó đề cao, nhưng vẫn phải đánh đến lần thứ 199 mới phát huy được công hiệu một lần.

Quên đi, cuối cùng cũng thăng cấp. Giang Phong Nguyệt an ủi Tiếu Khinh Trần như vậy.

Ba ngày sau, Giang ca rốt cục thượng tuyến, Giang Phong Nguyệt đã lấy lại cấp bậc đã mất, đương nhiên, ba ngày nay hắn đều ở trong phó bản, sinh hoạt có thể nói là phấn khích.

Giang ca thượng tuyến nhận được tán gẫu mật của em trai bảo bối, đương nhiên sẽ dùng Nhật Hành Vạn Lý phù, phía sau còn có Nguyệt Hạ Tiểu Lâu và Âm Thư, Cửu Nguyệt Vân Dã, Mộ Dung Bất Lưu Hạ chậm rãi chạy tới.

Nhiệm vụ Giang ca phát động là một nhiệm vụ có cấp độ khó khăn bốn sao nửa, ẩn tàng nhiệm vụ đều có cấp bậc, cao nhất là năm sau, bốn sao nửa… Khó khăn có thể nghĩ. Âm Thư, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đều cùng hưởng nhiệm vụ này.

Tục ngữ nói, đến sớm không bằng đến đúng lúc, Giang ca tới sớm chỉ có thể đứng chờ.

Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần đang trong hang ổ thích khách, cấp bậc quái ở phó bản này rất cao, nhất là cấp của ba con BOSS, ước chừng cao hơn Giang Phong Nguyệt 26 cấp, nếu không có Tiếu Khinh Trần tại, hắn sớm đã bị phân thây.

Con BOSS cuối cùng bị Tiếu Khinh Trần lăng trì, BOSS ngã xuống, Giang Phong Nguyệt không vội nhặt đồ lên mà ôm lấy Tiếu Khinh Trần, sau đó ôn tồn một phen.

Tiếu Khinh Trần bị hắn hôn đến mặt đỏ tai hồng, tựa hồ Giang Phong Nguyệt sau khi bị y bỏ mặt năm ngày, hành vi Giang Phong Nguyệt càng bị đánh hạnh kiểm xấu, khi rảnh rỗi liền động thủ động cước với y, y khó lòng phòng bị, cảm thấy tên này như bị ma hóa rồi.

Giang Phong Nguyệt còn nhớ rõ chiêu số cha hắn chỉ hắn —— đối xử người phải mềm không được mạnh bạo, tâm của y sớm muộn gì cũng là của con.

Hắn hoài nghi hành động này không khả thi lắm, không nói đến hạn chế trong trò chơi, cho dù không hạn chế… Được rồi, kỳ thật hắn quả thật có nghĩ qua Bá Vương ngạnh thượng cung, nhưng hắn lại sợ hậu quả sau khi thượng cung…

Cuối cùng, Giang Phong Nguyệt cũng không ăn mất Tiếu Khinh Trần, nhưng ngẫu nhiên ha ha ăn đậu hủ, mỗi lần thấy Tiếu Khinh Trần chân tay luống cuống, hắn liền cảm thấy cực kì thỏa mãn.



Ra phó bản, Tiếu Khinh Trần đã điều chỉnh tốt tâm tình, cho dù Giang Phong Nguyệt lại cười tà với y, y cũng có thể ứng đối tự nhiên.

Tiếu Khinh Trần phát hiện, điểm mấu chốt bây giờ của y càng ngày càng sâu, hơn nữa da mặt càng ngày càng dày. Đương nhiên so với người nào đó y còn kém một bậc.

“Tiểu Phong ~~~” Đệ khống Giang ca vừa thấy Giang Phong Nguyệt đã muốn bổ nhào tới, nhưng Tiểu Khinh Trần đang ở, làm sao có thể để anh thực hiện được, “Nha, em dâu a, em cũng tới?”

Em dâu?!

Trong mắt Tiếu Khinh Trần xẹt qua một tia nguy hiểm, Giang Phong Nguyệt nhanh chóng chặn trước mặt y, “Anh trai ta ăn nói lung tung, ngươi không phải em dâu, là em rể, em rể được rồi đi?”

“Phốc…” Tiếu Khinh Trần bị hắn chọc cười, vươn ra hai ngón nắm lấy cằm Giang Phong Nguyệt, cao giọng hỏi: “Ta nhận sai giới tính ngươi sao? Hay là nói, thật ra ngươi luôn nữ phẫn nam trang lừa ta?”

“Em dâu, tâm tình yêu đương giữa ban ngày ban mặt sẽ bị người xem thường.” Giang ca tựa người vào tường, không chút hình tượng móc mũi.

Tầm mắt Tiếu Khinh Trần quét tới người Giang ca, cười lạnh anh: “Nghe nói ngươi mấy hôm trước bị Thái tử gia giết?”

Kết quả trận chiến giữa Giang ca và Hoàng Thái Tử được công bố, Hoàng Thái Tử giết Giang ca, làm cho người Dự Chiến Thiên Hạ gia tăng sĩ khí. Có điều Bang chủ Hoàng Triều bị giết, hậu quả rất nghiêm trọng, bang chúng Dự Chiến Thiên Hạ rất đông, nhưng cao thủ Hoàng Triều rất nhiều, đặc biệt am hiểu ám sát, cho nên mỗi ngày bang chúng Dự Chiến Thiên Hạ bị giết chết cơ hồ gấp ba gấp bốn lần đoạn thời gian trước.

“Đó là do ta nhường chiêu cuối, không xuất ra toàn lực.” Giang ca trả lời không chút áp lực.

Trên thực tế, thực lực anh và Hoàng Thái Tử đều sàn sàn như nhau, nhưng khi đánh thật, người chiếm thượng phong sẽ là anh. Về phần nguyên nhân chân chính để Hoàng Thái Tử thắng cũng rất đơn giản —— anh nhàm chán.

Giang ca chơi trò chơi chỉ muốn tìm đối thủ, từng người trong bang phái đều đã động qua tay anh, đối với chiêu thức hay năng lực bọn họ đã thuộc như lòng bàn tay. Cho nên anh chơi trò chơi không có lạc thú gì, em trai thì mỗi ngày chạy theo em dâu, cũng thèm quan tâm tới thằng anh này.

Hoàng Thái Tử là một đối thủ tốt, đối thủ tốt như vậy, nếu chỉ đánh một lần thì thật làm người khác thất vọng rồi. Cho nên anh cố ý thua chiêu cuối cùng nhường Hoàng Thái Tử. Theo tâm lý bình thường mà phân tích, bị đối thủ của mình nhường tay, tuyệt đối là một sự sỉ nhục.

Bởi vậy, Giang ca đã sẵn sàng chờ Hoàng Thái Tử tới cửa.

Sự thật cũng như thế, Hoàng Thái Tử cảm thấy mình bị Cửu Triều Phong Hoa đùa giỡn, người khác nhìn đoán không ra chiêu cuối cùng của anh ta là đánh bừa, nhưng giao thủ với Cửu Triều Phong Hoa gã rất rõ ràng.

Hơn nữa, Giang ca tại thời điểm ra tay cuối cùng còn nói một câu bên tai Hoàng Thái Tử: “Lần này, coi như ta nhường ngươi.”

Đây là khiêu khích, trừ bỏ khiêu khích vẫn là khiêu khích!

Giang ca liền đánh cuộc Hoàng Thái Tử nuốt không trôi khẩu khí này, dù sau anh có thời gian, không sợ Hoàng Thái Tử tìm tới.

“Em… Thôi, gọi ngươi Tiếu Khinh Trần cũng tốt. Nhiệm vụ này phải ra biển, ngươi có cần gọi thêm vài người trong bang cùng làm không?” Giang ca tính toán như lão tinh, anh không nói thẳng bảo Tiếu Khinh Trần tìm Hoàng Thái Tử, mà đánh từ bên hông.

Nhưng Tiếu Khinh Trần không phải Giang Phong Nguyệt, y không biết tâm tư Giang ca, y không biết người anh ta đánh thọc sườn là Hoàng Thái Tử, tuy rằng trực giác của y là Hoàng Thái Tử.

“Đây là nhiệm vụ Hoàng Triều, ta là Dự Chiến Thiên Hạ, hơn nữa ngươi chắc không quên, chúng ta là bang phái đối địch.” Tiếu Khinh Trần nâng cằm, không nhanh không chậm nói.

“Ngươi không phải hòa thân với Tiểu Phong nhà chúng ta rồi sao, nếu hai bang phái chúng ta còn tiếp tục đối địch sẽ tổn thương hòa khí?” Giang ca nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Giang Phong Nguyệt đối Giang ca đem hắn và Tiếu Khinh Trần thành “vợ chồng” thực vừa lòng, “Đúng vậy mỹ nhân, nếu cứ đánh đấu nhau như vậy không biết đấu tới khi nào đâu!”

Tiếu Khinh Trần nhìn hắn một cái, ánh mắt Giang Phong Nguyệt thực vô tội, giống như chỉ đơn thuần nói không muốn hai bang tiếp tục đấu đá với nhau. Nhưng ở chung với hắn đã lâu, Tiếu Khinh Trần sao có thể tin hắn thực sự thuần lương vô tội được?

“Vì tương lai của ngươi và Tiểu Phong, hai đại bang phái chúng ta thông gia đi!” Giang ca vỗ vỗ bả vai Tiếu Khinh Trần, cùng dạng như Giang Phong Nguyệt, biểu tình cực kỳ thuần lương vô tội.

Không hổ là hai anh em! Tiếu Khinh Trần đỡ trán.

Mấy người Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đuổi tới chợt nghe lão đại nói chuyện thông gia, vẻ mặt vài người không giống nhau, nếu như khi trước, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu tuyệt đối là người thứ nhất nhảy ra la phản đối —— cho dù em trai lão đại là người yêu Tiếu Khinh Trần cũng không thể để hai bang phái liên minh được, chuyện này rõ ràng không khoa học!

Nguyên nhân Nguyệt Hạ Tiểu Lâu không bão nổi cũng đơn giản —— Diệp Thanh Y.

Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nhìn thấy Diệp Thanh Y, so Giang Phong Nguyệt khi nhìn Tiếu Khinh Trần còn khoa trương hơn, ít nhất Giang Phong Nguyệt nhìn thấy Tiếu Khinh Trần sẽ không đột nhiên đỏ mặt, bộ dáng ngượng ngùng thẹn thùng sau khi bị người khi dễ.

“Ta đã gặp ngươi.” Diệp Thanh Y cũng chú ý tới Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, tay cầm con gà con trưởng thành một vòng đến trước mặt Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, lộ ra hai khỏa răng nanh.

“Phải, phải không?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nói chuyện lắp bắp, mặt mày càng hồng.

“Ngươi quên ta sao? Ngày đó bla bla bla…” Lời nói Diệp Thanh Y tốc độ cực nhanh kể lại tình huống gặp mặt đầu tiên giữa bọn họ là khi nào ở đâu, thanh âm giòn giòn, tựa hồ vì Nguyệt Hạ Tiểu Lâu quên mất nó mà có chút ủy khuất.

“Không, không, ta chưa quên ngươi, ta nhớ rõ ngươi.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu bị ánh mắt ủy khuất của cậu nhóc mà ủy khuất, sợ nó nói xong sẽ đột ngột khóc lên. Mặt khác, Diệp Thanh Y nhớ rõ mỗi tiếng nói cử động của gã, làm gã thụ sủng nhược kinh.

“Thật sự?” Diệp Thanh Y tựa hồ có chút không xác định.

“Ân, thật sự, ta phát thệ không lừa ngươi, ta nhớ rõ ngươi.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu hận không thể thề với trời.

“Hì hì, ngươi thật tốt, đúng rồi, ngươi tên là gì, ta kêu Diệp Thanh Y.” Diệp Thanh Y chủ động trên báo tên của mình, biểu hiện cực kỳ hữu hảo.

“Ta, ta là Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu khẩn trương báo ID của mình, thiếu chút nữa bật thốt ra tên thật bản thân.

Phản ứng của Nguyệt Hạ Tiểu Lâu làm người quanh đó không biết nói gì, Mộ Dung Bất Lưu Hạ và Cửu Nguyệt Vân Dã khóe miệng co rút, Cửu Nguyệt Vân Dã kéo kéo ống tay áo Mộ Dung Bất Lưu Hạ nói: “Phó bang đây là nhất kiến chung tình …”

Lấy tính tình Giang ca kỳ thật phải tới trêu chọc Nguyệt Hạ Tiểu Lâu một phen, nhưng lực chú ý của anh bị cái tên Diệp Thanh Y hấp dẫn.

“Diệp Thanh Y, tên này sao lại nghe quen tai?” Anh vuốt cằm, nghiêng đầu nghĩ.

Biểu tình Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt đều có chút vi diệu, Diệp Thanh Y không phải ngoạn gia, tuy vẻ ngoài là hình người, nhưng nó chính là sủng vật hàng thật giá thật, hơn nữa thân phận của nó chính là thành chủ Phú Nhiêu thành!

“Đương nhiệm thành chủ Phú Nhiêu thành cũng gọi là Diệp Thanh Y.” Âm Thư nhìn Tiếu Khinh Trần, lạnh như băng nói.

Tháng Mười 22, 2013•Natane•bạo quân, Tang Phi Ngư, toàn tức võng du, võng du, đam mỹĐể lại phản hồi

TOÀN TỨC VÕNG DU CHI BẠO QUÂN

Tác giả: Tang Phi Ngư

Edit: Natane <ins class="adsbygoogle"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK