Anh định dùng những tiêu chuẩn thông thường dạy dỗ Ninh Lẫm, để cậu ta trở thành một người cảnh sát có lòng chính nghĩa và trái tim yêu thương nhân loại. Nhưng cuối cùng anh phát hiện ra cậu ta trái ngược hoàn toàn so với những gì anh nghĩ.
Bởi vì Ninh Lẫm không phải người bình thường, cậu ta là một con chó điên.
Học kỳ một của năm thứ ba, bọn họ lại có một khoá huấn luyện quân sự bí mật, lần này Giang Dụ vẫn là huấn luyện viên.
Lúc ấy Ninh Lẫm và Diêu Khởi Đông đã nổi tiếng khắp trường, hai người cả ngày bày trò nghịch ngợm, nhưng điểm chuyên môn và thành tích thể lực lúc nào cũng đứng đầu, điều này khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Cả hai thường xuyên rủ nhau làm việc xấu, nghiêm trọng nhất là trong một lần tham gia huấn luyện mô phỏng, họ đã đánh vị lãnh đạo của trường bầm tím mặt mày và gãy một chiếc xương sườn.
Giang Dụ vô cùng đau đầu, anh tức giận mắng mỏ làm hai người không kịp vuốt mặt.
Ninh Lẫm cãi lại, “Trên chiến trường không nhắc tới tình cha con, anh ta đánh lén sau lưng em, chẳng lẽ em không thể đánh trả?! Thầy như này là đang cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn, làm quan tha hồ hoành hành, còn làm dân không chút tự do!”
Giang Dụ dùng ngón tay dí đầu Ninh Lẫm, “Cậu nói hay lắm, nhưng hiện tại cậu không đủ tư cách nói những lời này.”
Ninh Lẫm lớn tiếng chất vấn: “Dựa vào đâu không cho em nói!”
Tưởng tượng đến khả năng hai tên nhóc này bị kỷ luật là Giang Dụ lại tức hộc máu, anh đáp lại cậu ta bằng một chất giọng đanh thép hơn, “Dựa vào việc cậu ta là lãnh đạo, là cấp trên của cậu!”
Ninh Lẫm im lặng.
Bầu không khí bỗng ngưng trệ, trên bậc thang dưới mái hiên, bọn họ đứng thẳng lưng không chịu cúi đầu.
Giang Dụ liếc mắt nhìn người thanh niên đối diện, “Sao lại không nói gì nữa?”
Ninh Lẫm nâng cằm, cơ bắp siết chặt, vẻ mặt quật cường, “Em không dám nói.”
“Cậu mà không dám nói?!” Giang Dụ lạnh lùng cười, “Cho cậu một cái xẻng là cậu có thể chọc thủng bầu trời! Nói! Nghĩ cái gì thì nói cái đó cho tôi!”
Ninh Lẫm nhướng mày nhìn thẳng vào Giang Dụ, giọng anh đầy sắc bén.
“Đợi ông đây trở thành lãnh đạo, ông đây sẽ đập chết mấy người!”
Giang Dụ trợn mắt, biểu tình không thể kiềm chế, trên mặt hiện rõ ràng mấy chữ “Thằng nhóc chết tiệt này đang nói cái quái gì vậy?!”
Ninh Lẫm lặp lại từng chữ một:
“Đợi ông đây trở thành lãnh đạo, ông đây sẽ đập chết mấy người!”
Ánh mắt Giang Dụ như dao găm, lạnh lùng xuyên thẳng vào Ninh Lẫm. Nhưng Ninh Lẫm vẫn duy trì tư thế quân đội, mắt nhìn về trước, sống lưng dựng thẳng.
Không phục là không phục, dù có chết cũng không phục.
Giang Dụ bực đến nỗi bật cười, anh duỗi tay túm cổ Ninh Lẫm kéo tới thao trường rồi ném mạnh cậu ta xuống đất.
Lúc này ngoài trời đang mưa rất to, nước mưa tạt vào người có cảm giác đau rát, khuôn mặt của cả hai nhạt nhoà trong màn mưa.
Giang Dụ lau mặt, anh lạnh lùng ra lệnh, “Hít đất, bao giờ tôi bảo dừng thì cậu mới được dừng!”
Ninh Lẫm nhìn thầy của mình, “Tại sao?”
“Chuẩn bị hít đất!”
Hai mắt Ninh Lẫm tràn đầy tơ máu, anh cao giọng hỏi, “Tại sao?!”
Giang Dụ giơ chân đạp vào kheo chân Ninh Lẫm, dễ dàng khiến cậu ta khuỵu đầu gối xuống đất.
Ninh Lẫm điên cuồng giãy giụa, lòng bàn tay anh bị đá cứa chảy máu, nhưng lại được nước mưa nhanh chóng rửa sạch.
Giang Dụ đè chặt Ninh Lẫm, anh nghiến răng gằn từng chữ, “Chuẩn bị hít đất!”
Ninh Lẫm không hề che giấu vẻ bực bội, khuôn mặt anh dữ tợn, ánh mắt tức tối nhìn Giang Dụ.
Trong thoáng chốc Giang Dụ đã có suy nghĩ người thanh niên này sẽ vùng dậy phản công lại mình.
Tuy nhiên cậu ta chỉ nhìn anh chằm chằm vài giây, sau đó chậm rãi chống tay xuống đất và bắt đầu động tác hít đất.
Do quân trang ướt sũng nên cơ bắp trên cánh tay Ninh Lẫm hằn lên rõ ràng, trông chúng không khác gì một con thú dữ hung hãn.
Giang Dụ bước tới gần, anh dùng khuỷu tay đè lên gáy Ninh Lẫm rồi dùng sức nhấn mạnh xuống.
“Cậu có phục hay không?”
Giọng nói mạnh mẽ của Ninh Lẫm xuyên qua màn mưa, “Không phục!”
Giang Dụ thu tay về, anh xoay người khom lưng rồi ngồi hẳn lên lưng Ninh Lẫm.
Trọng lượng của đàn ông trưởng thành đè nặng trên lưng khiến mặt mũi Ninh Lẫm bị ép tới đỏ bừng, cánh tay anh run run, hàm răng nghiến chặt, cổ họng phát ra tiếng như thú hoang gào rống. Anh giữ người thẳng từ đầu đến chân rồi siết cơ bụng lại để giữ cho hông không bị oằn xuống, sau đó lặp đi lặp lại động tác hạ xuống đẩy lên.
Khoang mũi Ninh Lẫm tràn ngập nước mưa, mỗi khi cúi xuống là anh có thể ngửi thấy mùi thối rữa của cỏ cây, máu chảy ra từ vết cứa trong lòng bàn tay cũng bị nước mưa gột sạch, ngay cả khoang miệng cũng vậy, nhưng không hiểu sao mùi tanh ngọt của máu lại ập lên cổ họng và tràn ngập khoang miệng anh.
Giang Dụ ngồi trên lưng Ninh Lẫm, anh nghiêm giọng hỏi: “Cậu có phục hay không?”
Ninh Lẫm nghiến răng, “Không phục!”
“Có phục không?”
“Không phục!”
Tay Ninh Lẫm ghim sâu vào bùn đất, trái tim anh đập rất nhanh nhưng anh vẫn ương ngạnh, không chịu cúi đầu thừa nhận lỗi sai của mình.
Anh hét khàn cả giọng, “Không phục là không phục!”
Sau khi hét xong câu này, Ninh Lẫm kiệt sức nằm sụp xuống đất và không ngừng há miệng thở dốc.
Nước mưa vào khoang mũi, hơi thở nồng nặc mùi rỉ sắt, sườn mặt Ninh Lẫm dán trên mặt đất, sỏi đá thô ráp cọ vào mặt anh phát đau. Nhưng anh không cảm nhận được nữa, lúc này anh chỉ há miệng thở như con cá thoi thóp trên cạn.
Lồng ngực bị đè nén làm anh không thể phát ra âm thanh, anh cố gắng mở mắt nhìn chằm chằm Giang Dụ trong màn mưa.
Giang Dụ đi đến trước mặt Ninh Lẫm, anh khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống người thiếu niên đang nằm trên mặt đất.
Trận mưa to này khiến cả hai đều chật vật, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói cũng lạnh băng.
Mưa to tầm tã.
Giang Dụ chỉ chỉ tay lên trời, sau đó anh nhàn nhạt hỏi, “Ninh Lẫm, cậu nhìn bầu trời kìa, có phải rất cao đúng không?!”
Ninh Lẫm mím chặt môi không nói lời nào.
Giang Dụ túm tóc Ninh Lẫm, bắt cậu ta phải ngẩng đầu lên, anh lạnh lùng tiếp tục, “Còn cậu hãy nhìn lại xem mình đang ở đâu?!”
Giọng điệu của anh không chỉ lạnh lùng mà còn nghiêm túc, Ninh Lẫm là người kiêu ngạo, bị Giang Dụ hành hạ như này, anh tức giận đến nỗi mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Ninh Lẫm đã chẳng còn sức lực, anh nghiến răng hỏi, “Thầy có ý gì?”
Giang Dụ buông tay, anh xốc người Ninh Lẫm, sau đó giữ chặt vai cậu ta rồi thụi một cú thật mạnh vào bụng.
“Cậu là thằng nhóc thối không biết trời cao đất dày là gì!”
Chỉ bằng câu nói này đã kéo về sự thân thiết quen thuộc giữa bọn họ.
Ninh Lẫm nằm sõng soài trên đất, sau khi bị Giang Dụ đánh, lửa giận trong lòng anh đã tiêu tan rất nhiều, thay vào đó là sự thoải mái, dễ chịu.
Ninh Lẫm mỉm cười nhìn Giang Dụ, anh siết chặt tay và gọi tên anh ta, “Lão Giang.”
Thật ra Ninh Lẫm đúng là kiểu người càng được cưng chiều càng kiêu ngạo, nhưng anh biết rõ người nào là quan tâm thật lòng và việc gì là tốt cho bản thân anh.
Giang Dụ chưa có con, tuy anh còn lâu mới đến tuổi làm cha nhưng người tinh tường đều nhìn ra anh coi Ninh Lẫm không khác gì con trai của mình.
Không nói đến việc ưu ái Ninh Lẫm, anh còn tự nấu cơm ở ký túc xá rồi gọi Ninh Lẫm tới ăn, có đôi khi còn thêm cả hàng tặng kèm là Diêu Khởi Đông.
Nếu phải dùng bốn chữ để hình dung thì Giang Dụ đối với Ninh Lẫm chính là: Tận tình tận nghĩa.
Dù Ninh Lẫm thường quậy phá khiến Giang Dụ tức giận, nhưng người thiếu niên không sợ trời không sợ đất này vẫn khiến anh phải bật cười vui vẻ.
Giang Dụ buông tay khỏi người Ninh Lẫm, anh bất lực nói: “Thằng nhóc thối giống hệt chó điên.”
Giang Dụ cũng từng trải qua những năm tháng trẻ tuổi ngông cuồng, kiêu ngạo và thích làm theo ý mình.
Cho nên đó cũng là một trong những lý do khiến anh quý mến Ninh Lẫm, bởi anh có thể nhìn thấy tuổi trẻ của chính mình ở trên người cậu ta.
Cũng chính vì vậy mà anh muốn Ninh Lẫm càng ngày càng hoàn thiện bản thân hơn. Do tuổi trẻ kiêu ngạo mà anh phải chịu không ít thiệt thòi, nếm không ít khổ sở, đã thế còn phải đi đường vòng mất nhiều năm, anh không muốn Ninh Lẫm cũng giống mình khi xưa.
Những khổ sở đó nếu không phải nếm thì tốt nhất đừng nếm. Những con đường vòng đó, nếu có thể tránh thì hãy tránh thật xa.
Nhưng lúc đó Giang Dụ lại không biết được rằng cuộc đời mỗi con người ai cũng có quỹ đạo riêng, dù là đau khổ hay phải đi đường vòng, điều gì tới ắt sẽ tới, có tránh cũng không thoát khỏi số trời. Kể cả phải đổ máu, kể cả phải hối hận suốt đời.Chương 10
editor: Moe
______________________
Có lẽ do đêm đó cậu nhóc kia chạy hết 20km việt dã, cũng có lẽ do hai câu nói “Tôi không có con trai” và “Trùng hợp em cũng không có bố”, kể từ đó Giang Dụ càng để ý tới Ninh Lẫm hơn.
Anh định dùng những tiêu chuẩn thông thường dạy dỗ Ninh Lẫm, để cậu ta trở thành một người cảnh sát có lòng chính nghĩa và trái tim yêu thương nhân loại. Nhưng cuối cùng anh phát hiện ra cậu ta trái ngược hoàn toàn so với những gì anh nghĩ.
Bởi vì Ninh Lẫm không phải người bình thường, cậu ta là một con chó điên.
Học kỳ một của năm thứ ba, bọn họ lại có một khoá huấn luyện quân sự bí mật, lần này Giang Dụ vẫn là huấn luyện viên.
Lúc ấy Ninh Lẫm và Diêu Khởi Đông đã nổi tiếng khắp trường, hai người cả ngày bày trò nghịch ngợm, nhưng điểm chuyên môn và thành tích thể lực lúc nào cũng đứng đầu, điều này khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Cả hai thường xuyên rủ nhau làm việc xấu, nghiêm trọng nhất là trong một lần tham gia huấn luyện mô phỏng, họ đã đánh vị lãnh đạo của trường bầm tím mặt mày và gãy một chiếc xương sườn.
Giang Dụ vô cùng đau đầu, anh tức giận mắng mỏ làm hai người không kịp vuốt mặt.
Ninh Lẫm cãi lại, “Trên chiến trường không nhắc tới tình cha con, anh ta đánh lén sau lưng em, chẳng lẽ em không thể đánh trả?! Thầy như này là đang cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn, làm quan tha hồ hoành hành, còn làm dân không chút tự do!”
Giang Dụ dùng ngón tay dí đầu Ninh Lẫm, “Cậu nói hay lắm, nhưng hiện tại cậu không đủ tư cách nói những lời này.”
Ninh Lẫm lớn tiếng chất vấn: “Dựa vào đâu không cho em nói!”
Tưởng tượng đến khả năng hai tên nhóc này bị kỷ luật là Giang Dụ lại tức hộc máu, anh đáp lại cậu ta bằng một chất giọng đanh thép hơn, “Dựa vào việc cậu ta là lãnh đạo, là cấp trên của cậu!”
Ninh Lẫm im lặng.
Bầu không khí bỗng ngưng trệ, trên bậc thang dưới mái hiên, bọn họ đứng thẳng lưng không chịu cúi đầu.
Giang Dụ liếc mắt nhìn người thanh niên đối diện, “Sao lại không nói gì nữa?”
Ninh Lẫm nâng cằm, cơ bắp siết chặt, vẻ mặt quật cường, “Em không dám nói.”
“Cậu mà không dám nói?!” Giang Dụ lạnh lùng cười, “Cho cậu một cái xẻng là cậu có thể chọc thủng bầu trời! Nói! Nghĩ cái gì thì nói cái đó cho tôi!”
Ninh Lẫm nhướng mày nhìn thẳng vào Giang Dụ, giọng anh đầy sắc bén.
“Đợi ông đây trở thành lãnh đạo, ông đây sẽ đập chết mấy người!”
Giang Dụ trợn mắt, biểu tình không thể kiềm chế, trên mặt hiện rõ ràng mấy chữ “Thằng nhóc chết tiệt này đang nói cái quái gì vậy?!”
Ninh Lẫm lặp lại từng chữ một:
“Đợi ông đây trở thành lãnh đạo, ông đây sẽ đập chết mấy người!”
Ánh mắt Giang Dụ như dao găm, lạnh lùng xuyên thẳng vào Ninh Lẫm. Nhưng Ninh Lẫm vẫn duy trì tư thế quân đội, mắt nhìn về trước, sống lưng dựng thẳng.
Không phục là không phục, dù có chết cũng không phục.
Giang Dụ bực đến nỗi bật cười, anh duỗi tay túm cổ Ninh Lẫm kéo tới thao trường rồi ném mạnh cậu ta xuống đất.
Lúc này ngoài trời đang mưa rất to, nước mưa tạt vào người có cảm giác đau rát, khuôn mặt của cả hai nhạt nhoà trong màn mưa.
Giang Dụ lau mặt, anh lạnh lùng ra lệnh, “Hít đất, bao giờ tôi bảo dừng thì cậu mới được dừng!”
Ninh Lẫm nhìn thầy của mình, “Tại sao?”
“Chuẩn bị hít đất!”
Hai mắt Ninh Lẫm tràn đầy tơ máu, anh cao giọng hỏi, “Tại sao?!”
Giang Dụ giơ chân đạp vào kheo chân Ninh Lẫm, dễ dàng khiến cậu ta khuỵu đầu gối xuống đất.
Ninh Lẫm điên cuồng giãy giụa, lòng bàn tay anh bị đá cứa chảy máu, nhưng lại được nước mưa nhanh chóng rửa sạch.
Giang Dụ đè chặt Ninh Lẫm, anh nghiến răng gằn từng chữ, “Chuẩn bị hít đất!”
Ninh Lẫm không hề che giấu vẻ bực bội, khuôn mặt anh dữ tợn, ánh mắt tức tối nhìn Giang Dụ.
Trong thoáng chốc Giang Dụ đã có suy nghĩ người thanh niên này sẽ vùng dậy phản công lại mình.
Tuy nhiên cậu ta chỉ nhìn anh chằm chằm vài giây, sau đó chậm rãi chống tay xuống đất và bắt đầu động tác hít đất.
Do quân trang ướt sũng nên cơ bắp trên cánh tay Ninh Lẫm hằn lên rõ ràng, trông chúng không khác gì một con thú dữ hung hãn.
Giang Dụ bước tới gần, anh dùng khuỷu tay đè lên gáy Ninh Lẫm rồi dùng sức nhấn mạnh xuống.
“Cậu có phục hay không?”
Giọng nói mạnh mẽ của Ninh Lẫm xuyên qua màn mưa, “Không phục!”
Giang Dụ thu tay về, anh xoay người khom lưng rồi ngồi hẳn lên lưng Ninh Lẫm.
Trọng lượng của đàn ông trưởng thành đè nặng trên lưng khiến mặt mũi Ninh Lẫm bị ép tới đỏ bừng, cánh tay anh run run, hàm răng nghiến chặt, cổ họng phát ra tiếng như thú hoang gào rống. Anh giữ người thẳng từ đầu đến chân rồi siết cơ bụng lại để giữ cho hông không bị oằn xuống, sau đó lặp đi lặp lại động tác hạ xuống đẩy lên.
Khoang mũi Ninh Lẫm tràn ngập nước mưa, mỗi khi cúi xuống là anh có thể ngửi thấy mùi thối rữa của cỏ cây, máu chảy ra từ vết cứa trong lòng bàn tay cũng bị nước mưa gột sạch, ngay cả khoang miệng cũng vậy, nhưng không hiểu sao mùi tanh ngọt của máu lại ập lên cổ họng và tràn ngập khoang miệng anh.
Giang Dụ ngồi trên lưng Ninh Lẫm, anh nghiêm giọng hỏi: “Cậu có phục hay không?”
Ninh Lẫm nghiến răng, “Không phục!”
“Có phục không?”
“Không phục!”
Tay Ninh Lẫm ghim sâu vào bùn đất, trái tim anh đập rất nhanh nhưng anh vẫn ương ngạnh, không chịu cúi đầu thừa nhận lỗi sai của mình.
Anh hét khàn cả giọng, “Không phục là không phục!”
Sau khi hét xong câu này, Ninh Lẫm kiệt sức nằm sụp xuống đất và không ngừng há miệng thở dốc.
Nước mưa vào khoang mũi, hơi thở nồng nặc mùi rỉ sắt, sườn mặt Ninh Lẫm dán trên mặt đất, sỏi đá thô ráp cọ vào mặt anh phát đau. Nhưng anh không cảm nhận được nữa, lúc này anh chỉ há miệng thở như con cá thoi thóp trên cạn.
Lồng ngực bị đè nén làm anh không thể phát ra âm thanh, anh cố gắng mở mắt nhìn chằm chằm Giang Dụ trong màn mưa.
Giang Dụ đi đến trước mặt Ninh Lẫm, anh khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống người thiếu niên đang nằm trên mặt đất.
Trận mưa to này khiến cả hai đều chật vật, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói cũng lạnh băng.
Mưa to tầm tã.
Giang Dụ chỉ chỉ tay lên trời, sau đó anh nhàn nhạt hỏi, “Ninh Lẫm, cậu nhìn bầu trời kìa, có phải rất cao đúng không?!”
Ninh Lẫm mím chặt môi không nói lời nào.
Giang Dụ túm tóc Ninh Lẫm, bắt cậu ta phải ngẩng đầu lên, anh lạnh lùng tiếp tục, “Còn cậu hãy nhìn lại xem mình đang ở đâu?!”
Giọng điệu của anh không chỉ lạnh lùng mà còn nghiêm túc, Ninh Lẫm là người kiêu ngạo, bị Giang Dụ hành hạ như này, anh tức giận đến nỗi mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Ninh Lẫm đã chẳng còn sức lực, anh nghiến răng hỏi, “Thầy có ý gì?”
Giang Dụ buông tay, anh xốc người Ninh Lẫm, sau đó giữ chặt vai cậu ta rồi thụi một cú thật mạnh vào bụng.
“Cậu là thằng nhóc thối không biết trời cao đất dày là gì!”
Chỉ bằng câu nói này đã kéo về sự thân thiết quen thuộc giữa bọn họ.
Ninh Lẫm nằm sõng soài trên đất, sau khi bị Giang Dụ đánh, lửa giận trong lòng anh đã tiêu tan rất nhiều, thay vào đó là sự thoải mái, dễ chịu.
Ninh Lẫm mỉm cười nhìn Giang Dụ, anh siết chặt tay và gọi tên anh ta, “Lão Giang.”
Thật ra Ninh Lẫm đúng là kiểu người càng được cưng chiều càng kiêu ngạo, nhưng anh biết rõ người nào là quan tâm thật lòng và việc gì là tốt cho bản thân anh.
Giang Dụ chưa có con, tuy anh còn lâu mới đến tuổi làm cha nhưng người tinh tường đều nhìn ra anh coi Ninh Lẫm không khác gì con trai của mình.
Không nói đến việc ưu ái Ninh Lẫm, anh còn tự nấu cơm ở ký túc xá rồi gọi Ninh Lẫm tới ăn, có đôi khi còn thêm cả hàng tặng kèm là Diêu Khởi Đông.
Nếu phải dùng bốn chữ để hình dung thì Giang Dụ đối với Ninh Lẫm chính là: Tận tình tận nghĩa.
Dù Ninh Lẫm thường quậy phá khiến Giang Dụ tức giận, nhưng người thiếu niên không sợ trời không sợ đất này vẫn khiến anh phải bật cười vui vẻ.
Giang Dụ buông tay khỏi người Ninh Lẫm, anh bất lực nói: “Thằng nhóc thối giống hệt chó điên.”
Giang Dụ cũng từng trải qua những năm tháng trẻ tuổi ngông cuồng, kiêu ngạo và thích làm theo ý mình.
Cho nên đó cũng là một trong những lý do khiến anh quý mến Ninh Lẫm, bởi anh có thể nhìn thấy tuổi trẻ của chính mình ở trên người cậu ta.
Cũng chính vì vậy mà anh muốn Ninh Lẫm càng ngày càng hoàn thiện bản thân hơn. Do tuổi trẻ kiêu ngạo mà anh phải chịu không ít thiệt thòi, nếm không ít khổ sở, đã thế còn phải đi đường vòng mất nhiều năm, anh không muốn Ninh Lẫm cũng giống mình khi xưa.
Những khổ sở đó nếu không phải nếm thì tốt nhất đừng nếm. Những con đường vòng đó, nếu có thể tránh thì hãy tránh thật xa.
Nhưng lúc đó Giang Dụ lại không biết được rằng cuộc đời mỗi con người ai cũng có quỹ đạo riêng, dù là đau khổ hay phải đi đường vòng, điều gì tới ắt sẽ tới, có tránh cũng không thoát khỏi số trời. Kể cả phải đổ máu, kể cả phải hối hận suốt đời.
“Ninh Lẫm, hãy nhớ kỹ những gì cậu đã nói hôm nay, không phục chính là không phục.”
Giang Dụ nói xong liền rời đi.
Đôi bốt quân đội lướt qua tầm mắt Ninh Lẫm, Giang Dụ trầm ổn bước đi, bóng lưng ấy vững chãi tựa như ngọn núi.
Ninh Lẫm nằm trên mặt đất, mặc cho nước mưa gột rửa chính mình. Nhìn bóng lưng Giang Dụ đi xa, anh bỗng bật cười vui vẻ.
Ninh Lẫm cảm thấy Giang Dụ giống như một cái sàng, anh ta dùng cách của mình để sẩy hết sỏi cát dư thừa, cuối cùng chỉ còn lại viên ngọc sáng bóng nhất.
Anh không dám chắc bản thân mình có giống như kỳ vọng của Giang Dụ hay không, nhưng anh có thể cảm nhận được Giang Dụ hy vọng anh có thể trở thành một sĩ quan có trái tim thuần khiết.
Và khi nhìn bóng lưng đã đi xa của Giang Dụ, đây cũng là lần đầu tiên anh toát ra suy nghĩ muốn trở thành hình mẫu mà Giang Dụ kỳ vọng.
Thật ra ở trong lòng anh sớm đã coi Giang Dụ như là bố của mình.
…
Vụ đánh cấp trên cuối cùng vẫn bị Giang Dụ đè xuống.
Anh tưởng sau vụ này thì Ninh Lẫm sẽ yên ắng một thời gian. Ai ngờ chưa quá ba ngày, thằng nhóc xấu xa kia đã lại gây chuyện.
Trong lúc đang huấn luyện quân sự bí mật, Ninh Lẫm dám leo tường trốn học.
Xui xẻo thế nào lại bị đội trưởng tóm sống ngay lúc đang trèo tường, thế là Ninh Lẫm nhanh chóng được người ta đưa tới chỗ Giang Dụ.
Giang Dụ mất hết mặt mũi với đồng nghiệp, anh nổi trận lôi đình hỏi Ninh Lẫm muốn trốn học ra ngoài làm gì.
Ai ngờ đáp án rất đơn giản, Ninh Lẫm nói muốn ra ngoài chúc mừng sinh nhật bạn gái nhỏ, nên cậu ta mới lẻn ra ngoài để gặp mặt và tạo bất ngờ cho bạn gái.
Giang Dụ trợn mắt há mồm khi biết được cái lý do tầm phào này, anh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, “Cậu muốn đi ra ngoài thì không biết xin nghỉ sao?!”
Ninh Lẫm ngạc nhiên hỏi lại, “Ơ thế xin nghỉ được hả thầy?”
Giang Dụ quắc mắt nhìn Ninh Lẫm, “Không được!”
Tuy là không được nhưng nếu Ninh Lẫm ngoan ngoãn xin thì không chừng anh vẫn có cách để cho cậu ta âm thầm được nghỉ.
Giờ thì hay rồi, leo tường trốn học làm ai ai cũng biết, đường thẳng không đi, lại cứ thích đâm đầu vào bụi rậm.
Giang Dụ thở dài, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên (川).
“Kiểu gì cũng có ngày tôi tức chết vì cậu!”
Nhưng cuối cùng Giang Dụ vẫn phê chuẩn cho Ninh Lẫm được nghỉ, chuyện này khiến mọi người xì xào bàn tán khắp nơi, làm anh áp lực đến nỗi mất ngủ, trong mơ cũng có người chỉ trích anh bất công.
Còn thằng nhóc thối vô lương tâm kia thì không hề cảm kích anh chút nào, vừa được nghỉ một cái là tung tăng chạy ra cổng trường, vui vẻ ôm chầm bạn gái.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng Ninh Lẫm vô cùng hoạt bát, dù đứng cách xa nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được sức sống tươi trẻ và niềm vui dâng trào trong con người cậu ta.
Giang Dụ bật cười, anh bỗng nhiên nhớ tới ước mơ sến súa mà Ninh Lẫm từng nói, ngày ăn ba bữa, nam nữ hoan ái, sống lâu trăm tuổi.
Trở thành sĩ quan được mọi người ngưỡng mộ và cưới người con gái mình yêu thương.
Mộng tưởng “không có tiền đồ” này là thứ mà nhiều người cầu cả đời còn không được.
Giang Dụ cho rằng Ninh Lẫm sẽ thuận lợi đi theo quỹ đạo đã định của mình, nhưng khi vụ cướp xảy ra trên phố Vân Đồng, khi tiếng súng vang lên và đến khi Ninh Liệt bị bắn chết …
Mọi điều tốt đẹp đều nhanh chóng chấm hết, guồng quay vận mệnh đã đẩy Ninh Lẫm sang một ngã rẽ khác của cuộc đời.
Giang Dụ nhớ rõ ngày hôm đó bầu trời trong xanh, đẹp đẽ đến lạ thường.
Khi ấy anh đã hỏi Ninh Lẫm: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
Ninh Lẫm cúi đầu nhìn điện thoại, anh nhỏ giọng trả lời, “Em nghĩ kỹ rồi.”
Thực lòng Giang Dụ không muốn Ninh Lẫm nhận nhiệm vụ này, anh là người nhìn cậu ta từ thằng nhóc ngỗ ngược trở thành người đàn ông trưởng thành chín chắn, có thể nói Ninh Lẫm là đứa trẻ do một tay anh “nuôi nấng”, anh đau lòng nhưng anh cũng biết bản thân mình không thể khuyên can Ninh Lẫm.
Cậu ta đã quyết định vứt bỏ ước mơ kiêu hãnh mà mình quý trọng nhất, nghĩa là cậu ta đã chấp nhận dấn thân vào con đường một đi không trở lại này.
Giang Dụ không thể biết trước được Ninh Lẫm sẽ gặp phải những nguy hiểm gì, đừng nói đến tiền đồ, ngay cả sống chết còn chưa biết. Anh không đành lòng nói với Ninh Lẫm ngày cậu ta quyết định đi có thể không có ngày mai.
Hai mắt Giang Dụ đỏ hoe, anh nghèn nghẹn hỏi, “Cậu thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Nếu như cậu chết thì ngay đến lễ truy điệu cũng không có.”
Ninh Lẫm không nói gì.
Anh chỉ dịu dàng nhìn bức ảnh trong điện thoại di động.
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, cô gái nhỏ cầm chiếc giỏ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Ninh Lẫm nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần. Anh hiểu rõ lần này rời đi là từ biệt hoàn toàn với quá khứ. Từ nay về sau mọi thứ chỉ còn là kỷ niệm và anh biết mình sẽ một đi không trở lại.
Còn cô cũng sẽ trở thành hồi ức trong trái tim anh.
Đến phút cuối cùng anh vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng xoá ảnh và video, sau đó âm thầm ném điện thoại vào thùng rác.
- HẾT CHƯƠNG 10-