“Chị có làm sao không?”
Khuông Ngữ Điềm nhíu mày lắc đầu, cô nói không có việc gì, sau đó rút tay ra, ngẩng đầu nhìn em gái, giọng điệu cũng lạnh đi, “Chị cần một lời giải thích từ phía em.”
Nhắc tới chuyện này là Khuông Tư Mẫn lại thấy mình oan uổng, cô nhóc chỉ vào Chu Hàm rồi lớn tiếng nói, “Là nó gây sự trước, huấn luyện viên không chọn nó đâu phải lỗi do em, nó nói em mua chuộc huấn luyện viên, còn nói em lên giường với người ta nên mới được lọt vào danh sách!”
Vẻ mặt Khuông Ngữ Điềm không có biểu cảm gì, “Sau đó thì sao?”
Khuông Tư Mẫn bỗng ỉu xìu, giọng nói lí nhí như muỗi kêu, cô nhóc lúng ta lúng túng trả lời, “Thì… thì em gọi vài người tới đánh nó.”
Nghe xong lời này sắc mặt Khuông Ngữ Điềm càng khó coi.
Mấy cảnh sát nghe được hai chị em nói chuyện liền biết đây là mâu thuẫn cá nhân, họ bèn bảo đám đầu húi cua ra chỗ khác để lấy lời khai, chỉ để lại mình Chu Hàm, cả sảnh lớn như vậy cuối cùng chỉ còn mấy người Ninh Lẫm và Khuông Ngữ Điềm.
Khuông Ngữ Điềm không định hỏi tội em gái ngay lúc này, nhưng nhớ lại dáng vẻ Ninh Lẫm bị đánh là cô liền khó chịu, vừa rồi cô còn nhìn thấy vết đỏ trên lưng anh đã biến thành màu xanh tím, cổ tay sưng vù rất đáng sợ.
Giọng Khuông Ngữ Điềm trở nên nghiêm khắc, “Chị đã dặn em tránh được thì tránh, đừng có mà gây sự đánh nhau! Lúc ấy em hứa với chị thế nào? Có phải quăng hết lời hứa lên chín tầng mây rồi không?”
Khuông Tư Mẫn hoảng sợ, cô nhóc vội vàng biện mình, “Là nó gây sự trước, không phải em. Đã thế lần đó nó còn dùng bóng đập chị…”
Khuông Ngữ Điềm đau đầu: “Vậy tại sao em lại đánh nhau? Nếu cảm thấy oan ức khó chịu thì có thể nói với chị, hoặc nói với giáo viên, hay nói với huấn luyện viên cũng được, vì sao phải dùng nắm đấm giải quyết vấn đề?”
Tuổi trẻ thường máu lửa hiếu thắng, trả thù là một chuyện, nhưng quan trọng hơn chính là — “Em là vận động viên, đã bao giờ em nghĩ chỉ vì một lần đánh nhau sẽ khiến cả sự nghiệp của em bị hủy hoại hay không?!” Khuông Ngữ Điềm nói, “Tư Mẫn, em làm chị quá thất vọng.”
Khuông Tư Mẫn bĩu môi cúi gằm mặt, dáng vẻ vừa oan ức vừa tủi thân giống hệt chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
Từ Cẩn Sơ bước tới ngăn giữa hai chị em, “Tiểu Điềm, đừng nóng giận.”
Anh ta không ngờ tới Khuông Ngữ Điềm phản ứng dữ dội như vậy, rõ ràng nhìn thương thế thì nữ sinh tên Chu Hàm kia chật vật hơn, còn cô gần như không hề hấn gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là lần này Khuông Tư Mẫn quá bốc đồng, hoàn toàn thiếu sự điềm tĩnh của một vận động viên nên có, loại tính tình này nếu không được uốn nắn cẩn thận, chắc chắn sẽ phải chịu thua thiệt trong tương lai.
Từ Cẩn Sơ nhỏ giọng khuyên nhủ, “Chỗ này toàn là người ngoài, chúng ta về nói chuyện tiếp.”
Lời này của Từ Cẩn Sơ không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai mỗi người có mặt ở đây.
Ninh Lẫm khoanh tay đứng nghe ở bên cạnh, thấy Từ Cẩn Sơ nói vậy, anh lập tức ngẩng đầu liếc mắt nhìn người kia.
Dù Khuông Ngữ Điềm đang tức giận, nhưng cũng không đành lòng nhìn dáng vẻ muốn khóc lại thôi của Khuông Tư Mẫn, cuối cùng cô chỉ thở hắt ra một hơi và nói, “Ừm, thế thì…”
“Chị dựa vào đâu mà mắng em?!!”
Khuông Tư Mẫn đột nhiên ngẩng đầu hét to, “Trước đây anh Đại Ninh đánh nhau như cơm bữa, chị có nói gì anh ấy đâu, vậy mà em đánh nhau thì chị lại trách mắng em! Chị không công bằng! Lúc nào chị cũng chỉ khư khư mình anh Đại Ninh, từ nhỏ đến lớn đã vậy rồi, chị thương mỗi anh ấy thôi!”
So với câu “người ngoài” vừa rồi, lời này của Khuông Tư Mẫn rơi vào tai mọi người khiến ai nấy đều giật mình.
Trong lòng bất cứ ai ở đây đều biết rõ đoạn quá khứ kia, nhưng tình huống hiện tại giống hệt câu chuyện Bộ đồ mới của Hoàng đế bị đứa nhỏ lên tiếng vạch trần, khiến sự thật hoàn toàn phơi bày trước mắt mọi người.
Từ Cẩn Sơ im lặng.
Giang Dụ và Diêu Khởi Đông cùng nhìn về phía Ninh Lẫm.
Khuông Tư Mẫn há mồm thở dốc, nước mắt lăn dài nhưng vẫn quật cường mở to mắt nhìn chằm chằm Khuông Ngữ Điềm.
Còn Khuông Ngữ Điềm xúc động qua đi thì phản ứng đầu tiên là thấy như chút được gánh nặng. Nói ra cũng tốt, có một số việc sớm muộn gì mọi người cũng biết.
“Chị không thiên vị ai cả, hai người là người quan trọng nhất trong lòng chị.”
Khuông Tư Mẫn quay phắt đầu, “Vậy mà chị còn mắng em.”
Khuông Ngữ Điềm mím môi, vừa nãy đúng là cô nóng giận mất khôn, không hề giống cô ngày thường. Lại nói đến chuyện này, nếu không phải liên lụy đến Ninh Lẫm, chưa chắc cô đã thành như vậy.
Cô tức giận vì Khuông Tư Mẫn bốc đồng không biết suy nghĩ, càng tức giận hơn khi khiến Ninh Lẫm bị vạ lây, nhưng suy cho cùng thì đó không phải là lỗi của một mình Khuông Tư Mẫn.
“Chị xin lỗi, Tư Mẫn.” Cô vuốt tóc em gái, “Chị sai rồi, em đừng khóc nữa, đáng lẽ chị phải bình tĩnh nói chuyện rõ ràng với em.”
Khuông Tư Mẫn né khỏi tay chị gái, cô nhóc hờn giận hừ ra tiếng.
Khuông Ngữ Điềm thuận thế ôm Khuông Tư Mẫn vào lòng, cô nhóc hơi giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn để chị gái ôm.
Chu Hàm vốn im lặng nãy giờ lại đột nhiên lên tiếng đúng lúc này.
“Đừng diễn chị em tình thâm nữa, mùi plastic nồng nặc quá đấy.” Chu Hàm vào đồn công an vẫn không hề an phận, cô ta khoanh tay, vẻ mặt chán ghét nói, “Giả bộ đủ chưa?”
Khuông Ngữ Điềm liếc mắt sang.
Chu Hàm chẳng sợ, vừa nãy là bên ngoài, còn hiện tại là ở đồn công an, cô ta không tin bà cô già kia có thể dùng gậy gỗ không chế mình.
“Chẳng lẽ tôi nói sai?”
Khuông Ngữ Điềm buông Khuông Tư Mẫn ra, sau đó đứng trước mặt cô ta, “Cô nói em gái tôi lên giường với huấn luyện viên?”
Chu Hàm không cam lòng yếu thế, cô ta lớn giọng đáp, “Đúng vậy còn gì?!”
Khuông Ngữ Điềm nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Cô lặp lại lần nữa.”
“Nói mấy lần cũng được.” Chu Hàm chống nạnh, trợn to mắt nhìn Khuông Ngữ Điềm, giọng đầy gay gắt, “Em gái cô chính là giày rách, là con điếm thích dạng chân cho đàn ông chơi, lên giường với đàn ông để được…”
Chát.
Tiếng bạt tai giòn tan vang lên, đầu Chu Hàm nghiêng sang một bên, tóc mái xõa trên trán, che khuất nửa bên má.
Khuông Ngữ Điềm giữ một cánh tay Chu Hàm, cô lạnh lùng nói, “Bố mẹ cô không dạy cô cách nói chuyện à?”
Hai mắt Chu Hàm đỏ ngầu toàn tơ máu, cô ta quay đầu, giận tím mặt giơ tay còn lại lên đánh trả, thực sự cô ta không ngờ tới Khuông Ngữ Điềm dám ra oai ở ngay đồn cảnh sát.
Khuông Ngữ Điềm không cho Chu Hàm đạt được mục đích, cô vươn tay ngăn lại, thế là hai người phụ nữ xông vào đánh nhau ở sảnh lớn.
Khuông Tư Mẫn đứng ngây người, Giang Dụ nhíu mày, còn Diêu Khởi Đông thì ngậm điếu thuốc trong miệng, sau đó cầm bút máy chọc chọc cánh tay Giang Dụ, nghẹn họng hỏi người bên cạnh, “Lão Giang, chú nhìn thấy trường hợp này bao giờ chưa?”
Giang Dụ cầm bút máy trong tay, ông thở dài nói: “Chú già này sống ngần này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên thấy phụ nữ đánh nhau.”
Mẹ kiếp, đúng là đáng sợ.
Nhờ lần trước Giang Dụ chỉ điểm, Diêu Khởi Đông đã ngộ ra Khuông Ngữ Điềm chính là “Mối tình đầu của Ninh Lẫm”. Phải nói Ninh Lẫm đã dùng hết những mỹ từ để miêu tả mối tình đầu của mình, nào là dịu dàng đáng yêu, nào là xinh đẹp nhã nhặn, nào là đằm thắm như một cô tiểu thư quý tộc Pháp.
Nhưng hiện tại Diêu Khởi Đông bắt đầu hoài nghi chính mình, đồng thời cũng hoài nghi cả trình độ văn hóa của Ninh Lẫm, cậu ta không cách nào gộp cô tiểu thư quý tộc Pháp với người phụ nữ hung hăng đánh nhau trước mặt thành một được.
Hai người đánh nhau được một lúc, Chu Hàm là vận động viên, thể lực và hình thể đều chiếm ưu thế, Khuông Ngữ Điềm dần dần bị áp đảo, động tác cũng đuối sức hơn.
Khuông Tư Mẫn sốt sắng đứng ngoài, cô nhóc vừa nhìn chằm chằm hai người, vừa đẩy tay Từ Cẩn Sơ.
Không còn cách nào khác, ở đây ngoại trừ chị gái thì cô nhóc chỉ quen mỗi Từ Cẩn Sơ, “Anh Cẩn Sơ, hình như chị gái em sắp không trụ nổi rồi, giờ phải làm sao đây? Hay là chúng ta cản họ lại.”
Khuông Tư Mẫn lại dùng sức đẩy tay Từ Cẩn Sơ, lúc này anh ta mới giật mình hoàn hồn hỏi, “Em vừa nói gì?”
Khuông Tư Mẫn nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ trước sự thất thần của anh ta, “Anh nghĩ cái gì mà mất tập trung nãy giờ vậy.”
Từ Cẩn Sơ lắc đầu, “Không có gì.”
Anh ta dời tầm mắt tới hai người phụ nữ đang đánh nhau ở sảnh lớn, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới câu nói vô ý kia của Khuông Ngữ Điềm.
[ Chị không thiên vị ai cả, hai người là người quan trọng nhất trong lòng chị. ]
Người quan trọng nhất ư… Từ Cẩn Sơ chua xót nghĩ.
Đa số đàn ông đều yêu thích những cô gái có vẻ ngoài hoạt bát, còn Từ Cẩn Sơ anh lại gặp phải một người con gái lạnh lùng, dù biết trong lòng cô luôn có một người đã chết, anh ta vẫn rất thích cô.
Phải thừa nhận khi yêu Khuông Ngữ Điềm, anh ta vẫn giữ lại một chút cho bản thân mình, nhưng anh ta nghĩ rằng đến một ngày nào đấy bọn họ sẽ sưởi ấm con tim lẫn nhau và yêu nhau không đắn đo điều gì.
Thế nhưng vừa rồi cô nói hai người quan trọng nhất trong lòng cô, một người là “người đã chết” kia, còn một người là Khuông Tư Mẫn, không hề có anh ta.
Khuông Tư Mẫn đẩy người bên cạnh, “Anh Cẩn Sơ, anh Cẩn Sơ.”
Từ Cẩn Sơ ừ một tiếng, anh ta bước lên chuẩn bị tách Khuông Ngữ Điềm và Chu Hàm.
Bỗng nhiên một người đi tới chắn trước mặt bọn họ.
Ninh Lẫm cúi đầu, tay phải trống không, vết bầm tím lan từ cổ xuống dưới rồi biến mất trong lớp áo.
“Không sao đâu, để cô ấy đánh.”
Từ Cẩn Sơ nhận ra Ninh Lẫm, khóe môi bất giác cong xuống, “Nhưng mà…”
Ninh Lẫm quay đầu nhìn hai người phụ nữ, khóe môi anh hơi nhếch lên mang theo ý cười, “Không sao.”
Anh đi ngang qua bọn họ, phớt lời ánh mắt kinh hãi của Khuông Tư Mẫn, anh lấy một thứ gì đó trong tay Diêu Khởi Đông, sau đó lặng lẽ bước tới gần.
Khuông Ngữ Điềm không đánh lại Chu Hàm nên bị đối phương đè dưới đất, quần áo cả hai đã bám đầy bụi đất, trông Khuông Ngữ Điềm lại càng chật vật hơn.
Cô duỗi tay chặn ngang cổ Chu Hàm, giữ cô ta cách xa mình nhất có thể. Còn Chu Hàm thì vung tay loạn xạ đánh xuống vai, ngực rồi cả mặt của cô.
Hai mắt Chu Hàm đỏ bừng, lồng ngực lên xuống phập phồng, cô ta hận không thể đánh chết người phụ nữ dưới thân, đánh tới khi nào người này phục mới thôi.
Khuông Tư Mẫn là con đĩ nhỏ, còn chị cô ta là con đĩ lớn, hai chị em đều là những con đĩ đáng chết!
Chu Hàm thở hổn hển giơ tay định giáng cho Khuông Ngữ Điềm một đòn trí mạng, trong lúc không để ý, bỗng nhiên có một vật cứng và lạnh bằng kim loại chĩa thẳng vào đầu cô ta, sau đó là giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau, “Giơ tay lên, không được nhúc nhích.”
Chu Hàm rùng mình, trong tiềm thức nghĩ tới thứ đồ cảnh sát hay đeo bên hông, họng súng đen ngòm, chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò là đi một mạng người.
Nghĩ tới là run rẩy, cô ta lập tức buông bàn tay đang khống chế Khuông Ngữ Điềm.
Ninh Lẫm bật cười, anh thả đồ trong tay xuống, dùng một tay kéo hai tay Chu Hàm bắt chéo ra sau lưng, sau đó siết thật chặt.
Chu Hàm không tránh kịp, đau đến nỗi buộc phải ngửa đầu, cô ta nhìn thấy trần nhà rồi ánh đèn chiếu rọi, tiếp đó là khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông.
Người đàn ông kia cắn cây bút máy, nhướn mày nhìn cô ta, trong mắt lộ rõ vẻ giễu cợt không thèm che giấu — Đây chẳng phải là cái tên cụt tay ở nghĩa trang à!!!
“Đcm chằng chó, mày chơi tao!”
Chu Hàm nhìn chằm chằm cây bút máy, cô ta giãy giụa như kẻ điên nhưng người đàn ông dùng sức lực rất lớn, cô ta càng giãy càng bị siết chặt, cánh tay và các khớp xương càng ngày càng đau, sau lưng chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Ninh Lẫm nhả cây bút trong miệng ra, bút máy rơi lạch cạch xuống đất, vẻ mặt anh không hề làm cho người ta sợ hãi, thậm chí còn thấy ngả ngớn, nhưng lời anh nói ra lại làm người khác run sợ.
Ninh Lẫm lạnh lùng liếc Chu Hàm, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với Khuông Ngữ Điềm còn đang ngây người, cuối cùng thản nhiên nói với cô, “Nhìn cái gì, tiếp tục đánh đi em.”
“Mày —— con mẹ nó mày bị điên à, nơi này là đồn công an!”
HẾT CHƯƠNG 33