Khuông Ngữ Điềm ngồi thẳng người, Ninh Lẫm cũng gắng sức ngồi dậy, dựa đầu vào thành giường.
Vài câu đơn giản khái quát tám năm biến mất, cảnh sát ma túy nằm vùng trên phim truyền hình lúc nào cũng tỏa ánh hào quang rực rỡ, dù xảy ra chuyện gì cũng có thể an toàn thoát thân, vậy mà đổi lại là Ninh Lẫm, kết cục lại quá thê thảm.
Nhưng vậy mới là hiện thực, không những thế còn phải cảm tạ trời đất vì được sống.
Ninh Lẫm nhìn chằm chằm Khuông Ngữ Điềm, giam chặt cô trong tầm nhìn, thấy cô mãi không nói gì, anh vươn bàn tay đang cắm kim truyền chạm vào cô.
“Này.”
Khuông Ngữ Điềm ngẩng đầu.
Ninh Lẫm thấy lòng mình trống rỗng, giọng anh khàn khàn, “Em nói gì đi.”
Khuông Ngữ Điềm đặt tay anh xuống giường, anh vừa mới động, máu đã suýt chảy ngược lên dịch truyền.
Cô thở dài nói: “Anh phải sống mạnh khỏe.”
Sắc mặt Ninh Lẫm thoáng thay đổi.
Khuông Ngữ Điềm nói tiếp, “Sống mới có thể nhận quả báo, chết thì không còn gì cả.”
Cho nên anh phải sống, sống sao cho thật mạnh khỏe, đừng lại xảy ra chuyện gì, bởi vì cô sẽ không chịu nổi.
Ninh Lẫm đâu quan tâm mấy thứ quả báo này, tuy EQ của anh thừa sức đối đầu với tội phạm, nhưng để đối phó với phụ nữ thì hoàn toàn không đủ dùng, anh chỉ hiểu ý trên mặt chữ, chứ không hiểu ẩn ý trong lời nói của Khuông Ngữ Điềm.
Ninh Lẫm siết tay Khuông Ngữ Điềm, kéo cô lại gần hơn.
“Em có ý gì?”
Khuông Ngữ Điềm bị anh kéo, nửa thân trên nằm nhoài lên người anh, tay anh giữ gáy cô, ép cô nhìn thẳng vào mình rồi khẽ hỏi, “Hai ta hết hi vọng rồi sao?”
Ninh Lẫm nhìn chăm chú người con gái trước mặt, anh có đôi mắt rất đẹp, con ngươi sâu thẳm hút hồn như đêm đen, vậy mà ánh mắt ấy giờ đây thật xa lạ, không còn vẻ tự tin như thường này, thay vào đó là phỏng đoán và không chắc chắn.
Khuông Ngữ Điềm chợt nghĩ tới Từ Cẩn Sơ, người đàn ông ấy vô cùng lãng mạn, luôn thích nói “anh yêu em”, nhưng tình cảm của cả hai lại rất hời hợt, rõ ràng giữa bọn họ còn thiếu hụt một thứ gì đó.
Cuối cùng tới giờ cô đã hiểu thứ bọn họ thiếu chính là kích động, sự kích động không thể lý giải giữa những người yêu nhau.
Đích đến của tình yêu là bình yên, nhưng bản chất của tình yêu lại không chỉ có vậy, đó là giằng xé, là thỏa hiệp, là căm hận, là nửa đêm trằn trọc nghĩ đến… nhưng giày vò nhau thế nào vẫn lựa chọn thứ tha.
Và tất cả những cảm xúc kích động đó chỉ có Ninh Lẫm mới có thể mang tới cho cô.
Suốt tám năm này, Khuông Ngữ Điềm không hề tâm sự với bất kỳ một ai, cô không biết rốt cuộc mình đang đợi anh hay là từ bỏ anh nữa. Thế nhưng sau khi được nghe những gì anh trải qua, cô cảm thấy chỉ cần anh còn sống thì thứ khác đều không quan trọng.
Khuông Ngữ Điềm nhỏm người ngồi dậy, cô kéo tay anh xuống, lần này máu thật sự chảy ngược lên dịch truyền.
Khuông Ngữ Điềm cau mày nói, “Anh ngoan ngoãn nằm yên cho em được không.”
Ninh Lẫm vẫn cố chấp hỏi, “Trốn tránh vấn đề tức là không còn hi vọng à?”
Khuông Ngữ Điềm buông tay anh, tạm thời không muốn nói rõ ràng, “Trước tiên anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, em còn chưa nghĩ tới chuyện này.”
Ninh Lẫm ngồi dậy, một chân co lên, tay gác đầu gối, “Thế em có thể hôn anh không, anh đã nghĩ tới từ rất lâu rồi.”
Mấy lời này của anh chỉ là bộc phát nhất thời, không quá mong đợi sẽ được Khuông Ngữ Điềm đáp lại.
Ngờ đâu Khuông Ngữ Điềm đứng dậy, chỉ trầm tư trong giây lát rồi hơi khom người, cúi đầu nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn.
Xúc cảm ấm áp lướt qua môi, Ninh Lẫm ngây người vì nụ hôn của Khuông Ngữ Điềm.
Anh hít sâu một hơi, giơ tay định nhéo Khuông Ngữ Điềm nhưng cô lại né người tránh được.
Khuông Ngữ Điềm đứng cách anh vài bước, cô dựa người vào cửa nhìn chằm chằm tay anh, “Sao lại nhéo em?”
Ninh Lẫm cũng nhìn cô chăm chăm, anh nhíu mày nói, “Em đứng xa vậy làm gì?”
“Em phải về nhà.”
Mặt Ninh Lẫm tràn ngập không muốn, “Sao chưa gì đã phải về rồi?”
Khuông Ngữ Điềm giải thích: “Hôm nay Tư Mẫn sẽ về nhà, có vài việc em cần phải nói với con bé.”
Ninh Lẫm ngẫm cũng thấy đúng, anh ngồi dịch vào trong, tạo thành một khoảng trống, tay vỗ vỗ lên giường, ý bảo Khuông Ngữ Điềm lại đây ngồi.
Khuông Ngữ Điềm bước tới gần, Ninh Lẫm giữ chặt tay cô không buông, “Vậy bao giờ em lại tới?”
Khuông Ngữ Điềm nghĩ nghĩ, “Tối mai.”
Ông lớn Ninh Lẫm không vui làu bàu, “Muộn vậy.”
Anh giỏi nhất là được đằng chân lân đằng đầu, vừa rồi Khuông Ngữ Điềm hôn anh, nếu anh còn không hiểu cô có ý gì thì đúng là đồ ngốc.
Khuông Ngữ Điềm liếc xéo anh một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Anh kì kèo nữa là em không tới.”
Ninh Lẫm lập tức buông tay.
Khuông Ngữ Điềm đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi vẫn không đành lòng quay đầu lại nhìn anh.
Ninh Lẫm ngồi trên giường bệnh, một người đàn ông cao to như anh ngồi trên chiếc giường chật hẹp trông có chút cô đơn, khi thấy cô quay đầu lại, anh lập tức bày ra dáng vẻ đáng thương cùng đôi mắt ướt át.
Khuông Ngữ Điềm suýt nữa thì mềm lòng, cô bất lực cười cười, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa còn nghe thấy người trong phòng nhỏ giọng lầm bầm, “Hừ, nói đi là đi…”
*
Thời điểm Khuông Ngữ Điềm về tới nhà, Khuông Tư Mẫn và Tôn Úc Khả đang ngồi trên thảm đợi cô.
Nghe được tiếng cửa mở, cả hai cùng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, động tác của bọn họ ăn ý một cách lạ thường.
Khuông Ngữ Điềm bình tĩnh đổi dép đi trong nhà, sau đó tới phòng bếp tự rót cho mình ly nước rồi ngồi xuống phía đối diện hai người.
“Hai người muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Khuông Tư Mẫn nhìn chị gái, cô nhóc nuốt nước miếng, ngập ngừng hỏi, “Chị, người kia… là ai?”
Trong lòng cô nhóc đã biết rõ đáp án, nhưng vẫn cảm thấy khó tin nên nhất quyết phải nghe được đáp áp từ chính miệng Khuông Ngữ Điềm.
Khuông Ngữ Điềm uống ngụm nước, cô đặt ly nước xuống bàn, đế ly va chạm với mặt bàn phát ra tiếng “cạch” trong không gian trống trải.
Cô nói: “Ninh Lẫm.”
Ánh mắt Tôn Úc Khả phức tạp, cô đã nhịn lâu đến nỗi suýt nữa bị lòng hiếu kỳ của mình làm nghẹn chết, nhân cơ hội này bèn vội vàng đặt câu hỏi, “Không phải cậu nói anh ấy đã chết rồi sao?”
Khuông Ngữ Điềm lại uống thêm ngụm nước, “Anh ấy không chết, đó là giả.”
Tôn Úc Khả kinh hãi trước câu trả lời nhẹ nhàng bâng quơ của bạn mình, nhất thời không nhịn được tự hỏi có phải bản thân đang làm quá lên hay không.
“Chuyện này cũng có thể giả được?” Tôn Úc Khả cười khan, ngước mắt dò hỏi bạn mình, “Vậy trước đó anh ấy đã đi đâu?”
Khuông Ngữ Điềm: “Khu Tây Nam.”
“Tại sao anh ấy không liên lạc gì với cậu?”
“Anh ấy trở về liền tới tìm tớ.”
“Vậy tại sao trước đó…”
Tôn Úc Khả vẫn muốn hỏi nữa, trọng tâm khiến cô chú ý là lý do Ninh Lẫm biến mất và giả chết, nhưng Tôn Úc Khả hỏi xong mấy vấn đề, sắc mặt Khuông Tư Mẫn càng ngày càng trầm xuống, cô nhóc bỗng nhiên mở miệng, “Chị vẫn còn yêu anh ấy à?”
Tôn Úc Khả yên lặng, cô cũng muốn hỏi bạn mình câu này, trước đó Khuông Ngữ Điềm luôn phản ứng như kiểu không quan tâm đều là giả, xét theo tình hình hiện tại thì người đàn ông kia không chỉ tàn tật còn rất thần bí, chỉ mong người kia đừng là tội phạm truy nã giết người phóng hỏa.
Khuông Ngữ Điềm hơi nghiêng đầu, bình tĩnh đáp, “Đúng vậy.”
Cô làm trò trước mặt Ninh Lẫm nói mình “từ lâu đã không còn yêu anh”, cô cũng thừa nhận để quên đi Ninh Lẫm, cô đã chấp nhận tình cảm của Từ Cẩn Sơ, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới nhưng lại làm không được.
Cô giống như khúc gỗ trôi lơ lửng giữa biển người, chỉ khi Ninh Lẫm xuất hiện, cô mới phát hiện bản thân mình không phải là khúc gỗ, thì ra cô vẫn có thể dễ dàng bùng cháy vì một người.
Bọn họ đều không còn trẻ nữa, yêu là yêu, không việc gì phải chối bỏ.
Cô yêu Ninh Lẫm.
Nếu anh chết, cô có thể cố gắng bắt đầu cuộc sống mới; nếu anh còn sống, cô sẽ tiếp tục yêu anh.
Sống một ngày yêu một ngày.
Khuông Tư Mẫn còn nhỏ, không thể nào hiểu được loại tình cảm này, nhưng cô nhóc biết rõ tình cảm mặn nồng của chị gái và Ninh Lẫm năm đó, cô nhóc chỉ không thể tin tưởng và cũng không dám tin tưởng.
“Anh ấy… Chị không để ý tới những chuyện trước đây anh ấy từng làm sao?”
Khuông Ngữ Điềm gật đầu, “Chị không để ý.”
Khuông Tư Mẫn cuống đến độ đỏ cả hai mắt, không phải cô nhóc ghen tị với Ninh Lẫm, mà là rất lo cho Khuông Ngữ Điềm.
Năm đó Ninh Lẫm đã khiến chị gái cô nhóc mất đi nửa cái mạng, thoi thóp sống qua ngày, vất vả lắm mới khôi phục được như bình thường, vậy mà người đàn ông này nói về là về, chẳng may ngày nào đó anh ta lại biến mất, liệu chị cô sống nổi không?
“Chị quên anh ấy đi.” Khuông Tư Mẫn nói thẳng, “Ninh Lẫm chính là cái hố, chị ngã một lần rồi, chẳng lẽ định ngã xuống hố lần hai? Đến lúc đó ai có thể kéo chị lên khỏi hố? Chị có mấy cái mạng để anh ấy dày vò?”
Khuông Ngữ Điềm híp mắt, cô cầm lấy ly nước, chậm rãi uống một ngụm.
Khuông Ngữ Điềm lo lắng đến nỗi hai mắt đỏ hoe, “Chị, chị phải suy nghĩ cho kỹ…”
“Không cần kéo chị.”
Khuông Tư Mẫn sửng sốt, Tôn Úc Khả ngây người.
Khuông Ngữ Điềm nhìn về phía ngoài của sổ, ánh trăng sáng tỏ, phố thị hiếm khi yên tĩnh.
“Không cần kéo chị.” Khuông Ngữ Điềm nói, “Chị tự chìm xuống hố mất rồi.”
Điều cô muốn chính là như vậy, mặc kệ chiếc hố này sâu đến đâu, cô vẫn bất chấp tất cả, lựa chọn để bản thân chìm xuống hố một cách tàn nhẫn.
Không một ai có thể kéo cô thoát khỏi.
*
Chạng vạng ngày hôm sau, Khuông Ngữ Điềm phải ở lại trường chuẩn bị và giúp học sinh luyện hợp xướng trong giờ tự học buổi tối.
Nhà trường rất coi trọng buổi tiệc lần này, còn đặc biệt dựng một sân khấu bằng ván gỗ ở sân thể dục, đồng thời mua một loạt vật phẩm như đèn flast, dây hoa để trang trí. Nhưng thầy hiệu trường xem qua một lần thấy chưa hài lòng, đã yêu cầu tháo dỡ trang trí lại.
Do thời gian gấp rút, công nhân do trường thuê hối hả làm việc suốt mấy ngày nay, bọn họ khiêng gỗ, băng rôn, dàn âm thanh qua lại trong khuôn viên trường.
Một đống bìa cứng rồi gỗ vụn chất đống dưới gốc cây trong sân thể dục, cản trở lối đi của học sinh, khiến nhiều người rất không hài lòng.
Tiết mục Khuông Ngữ Điềm phụ trách là “Cảm ơn tình yêu”, học sinh của cô sẽ hát hợp xướng, còn cô đệm đàn ghi ta.
Khuông Ngữ Điềm ăn qua loa bữa tối ở trường, còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ học, cô vào lớp dặn dò học sinh đến phòng tập đúng giờ, sau đó một mình ra khỏi cổng trường, trong lòng thầm nghĩ có nên tranh thủ đến gặp Ninh Lẫm hay không.
Nhưng thời gian eo hẹp, cả đi cả về cũng phải mất nửa tiếng, khả năng tới đó cũng chỉ nói được một, hai câu là phải vội về.
Một hai câu quá ít, Khuông Ngữ Điềm ngẫm nghĩ, quyết định không đi.
Gấp làm gì, tập luyện kết thúc đến bệnh viện cũng không muộn.
Khi Khuông Ngữ Điềm đang ngẩn người suy nghĩ thì nhận được điện thoại của Từ Cẩn Sơ.
Trong điện thoại, giọng của Từ Cẩn Sơ gấp gáp, hiếm khi thấy anh nóng nảy như vậy, anh lo lắng hỏi cô, “Tiểu Điềm, em đang ở đâu?!”
Khuông Ngữ Điềm có chút sững sờ, cô đang đứng bên bờ sông cạnh trường học, xung quanh là tiếng nước chảy, loáng thoáng xen lẫn tiếng còi báo động.
Cô vội cảnh giác, “Em đang ở gần cổng trường, có chuyện gì vậy?”
“Em không sao là được rồi.” Nhận được câu trả lời khẳng định, Từ Cẩn Sơ thở phào nhẹ nhõm, “Trường học xảy ra hỏa hoạn, có công nhân hút thuốc dưới gốc cây, không cẩn thận ném mẩu thuốc vào đống bìa cứng, anh ta cũng không để ý, sau đó khu ấy bốc cháy.”
Khuông Ngữ Điềm ngây người, cô vội vã rời khỏi bờ sông, quả nhiên nhìn thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên từ một góc trường học.
Trước cổng trường có vài chiếc xe cứu hỏa, lính cứu hỏa nhanh chóng chạy ra chạy vào dập lửa.
Khuông Ngữ Điềm chạy về phía trước, “Có ai bị thương không?”
Từ Cẩn Sơ an ủi cô, “Không, chỉ có mấy công nhân ở gần đó, lúc phát hiện lửa càng lúc càng lớn đã vội chạy ra, nên không có ai bị thương.”
Khuông Ngữ Điềm thoáng yên tâm, cô đứng dưới gốc cây, đang định hỏi tình huống hiện tại thế nào thì bỗng nhiên thấy đám đông vây quanh một người gần cổng trường, hình như xảy ra tranh chấp gì đó.
Người đàn ông nọ mặc quần áo bệnh nhân quen thuộc, tay trái vùng khỏi người lính cứu hỏa đang chặn trước người, mặt anh đầy tro đen, một nhúm tóc bị lửa xém, trông vô cùng chật vật.
“Anh không được vào trong! Không thấy lửa lớn như vậy sao? Muốn vào đó tìm đường chết hả?”
Sắc mặt Ninh Lẫm vặn vẹo, anh dùng tay trái hất anh chàng lính cứu hỏa ra chỗ khác, “Tránh ra!’
Lính cứu hỏa bị đau, cậu ta mắng một tiếng rồi dùng sức ôm chặt eo anh.
“Mẹ kiếp, anh không nghe hiểu tiếng người à, tôi nói cho anh biết giờ vào đó chỉ có nước đi chết!”
Tay Khuông Ngữ Điềm nắm di động chậm rãi rũ xuống.
Từ Cẩn Sơ còn đang nói gì đó trong điện thoại nhưng cô đều không nghe thấy.
HẾT CHƯƠNG 37