Hai tháng nhanh chóng đi qua, đã dùng rất nhiều linh dược, tinh thần Văn Tín thật sự tốt hơn nhiều, mấy ngày gần đây hắn phá lệ đình chỉ ngồi xuống tu hành, chỉ cùng hai đồ đệ nói chuyện, ba người cũng là vui vẻ hòa thuận.
Trong phòng, Hông Ngưng thật cẩn thận bưng chén thuốc lên: “Sư phụ.”
Văn Tín ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, đã thay đổi bộ đồ mới, nghe vậy tiếp nhận thuốc, nhưng không có lập tức uống, tùy tay gác qua trên bàn: “Bạch Linh đi ra ngoài mấy ngày rồi?”
Hồng Ngưng vội nói: “Hắn đi hái thuốc, lần này có thể đi được xa một chút, hẳn là mau trở lại.”
Văn Tín gật đầu: “Thuốc đã không ít, ngày hôm nay nóng, pháp lực của hắn có thể sẽ chịu chút ảnh hưởng, vẫn là ít đi ra ngoài mới tốt.”
Hồng Ngưng nói: “Sư huynh làm việc từ trước đến nay cẩn thận, sẽ không sao.” Ánh mắt lại không tự giác liếc qua cửa.
Văn Tín vươn tay kéo nàng tới trước mặt: “Mấy ngày nay ngươi đang ở đây khổ sở có phải hay không?”
Hồng Ngưng đỡ đầu gối của hắn ngồi xổm xuống, trong miệng cười: “Làm sao có thể, chuông tiên nói sư phụ sớm hay muộn sẽ vào lại tiên tịch, ta chỉ là có chút luyến tiếc.”
Văn Tín thở dài: “Ta nguyên tưởng rằng qua kiếp nạn này, sau trăm tuổi lại lên trời, nay tuy chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhưng có thể bỏ đi thân thể phàm trần này, gọn gàng trường sinh, cũng coi như làm thỏa mãn ý chí bình sinh của ta.”
Hồng Ngưng trầm mặc một lát, nói: “Sư phụ tu thành Quỷ Tiên, liền thực không còn dây dưa với thế gian?”
Tiên phàm có khác, quá mức lưu luyến trần thế chỉ dẫn tai họa, Văn Tín không đáp, sờ sờ đầu của nàng: “Lúc trước thu ngươi làm đồ đệ, cũng là bởi vì ta và ngươi có duyên, sau này ta đều có nơi đi, ngươi không cần nhớ nhiều hơn nữa, trải qua như bình thường mới tốt.”
Thấy hắn lo lắng, Hồng Ngưng ngược lại nở nụ cười: “Sư phụ yên tâm, ta cũng không phải một mình, không phải còn có sư huynh ở sao.”
Văn Tín lắc đầu, muốn nói lại thôi.
Hồng Ngưng lại không lưu ý, rũ mắt xuống, cười nói: “Sư phụ nuôi ta đây bao lớn, ta lại không kết thúc nửa điểm hiếu tâm, kiếp sau càng sẽ các ngươi, không khỏi có chút không có tim không có phổi, sư phụ không tức giận là tốt rồi, nếu không ta dập đầu ba cái tạ tội với người trước?” Nói xong, nàng quả thực quỳ đến trước mặt Văn Tín, cung kính dập đầu lạy ba cái.
Văn Tín bất đắc dĩ, kéo nàng đứng lên: “Ta vốn muốn bảo ngươi tu tiên, nhưng ngươi. . . .”
“Nhưng ta trời sinh một viên phàm tâm, thật sự không thích hợp tu hành,” Hồng Ngưng ghé vào trên gối hắn, “Không bằng kiếp sau sư phụ lại đến làm phép cho ta đi.”
Văn Tín cười nói: “Ta đang có ý tứ này.”
Hồng Ngưng nói: “Chỉ sợ ta là người tục, không có tiên duyên như vậy.”
Văn Tín nói: “Cố tình tu hành, chưa hẳn không thể thành, trước kia ta từng viết một quyển sách, phương pháp tu hành đều ở trên, ngươi nếu có chút tâm, liền tự mình đến xem, tương lai có thể có ngày gặp lại.”
Hồng Ngưng thở dài: “Cùng sư phụ ở một chỗ là tốt, nhưng tu tiên ăn không ngon uống không tốt chơi không vui, ngột nhỡ đời này còn chưa có tu thành đã chết, kiếp sau có thể nhớ tới tu nữa hay không? Còn có, ta vất vả tu mấy trăm năm, đến lúc đó nếu không thành tiên được, đây không phải là rất không có lợi?”
Văn Tín bật cười: “Thôi, còn chưa bắt đầu đã nghĩ những thứ này, ngươi sớm đừng tu.”
Thầy trò hai người cứ như vậy chê cười kéo việc nhà, đem chuyện cũ từng chuyện đến tính, không khí lại thoải mái trước nay chưa có, bi ai bảo phủ ở trong lòng một năm tới nay giống như tất cả đều tiêu tán.
Hồi lâu, Hồng Ngưng rốt cục nâng mặt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ tính khi nào thì đi?”
Văn Tín không đáp: “Đợi Bạch Linh trở về nói sau.”
Nhắc tới Bạch Linh, Hồng Ngưng nhịn không được tò mò: “Sư huynh trước kia dường như là ở tại núi Côn Lôn? Chẳng lẽ hắn bị sư phụ thu phục, cho nên mới đi theo tu hành?”
Văn Tín nhìn nàng, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Bạch Linh vội vàng từ bên ngoài đi tới, mấy ngày không thấy, trên mặt xinh đẹp có vẻ hơi mỏi mệt, áo trắng trên người vẫn sạch sẽ bằng phẳng như cũ, không một chút vết bẩn.
Hồng Ngưng đứng lên, thầm oán: “Ngươi trở về thật khéo.” Bạch Linh liếc nhìn nàng một cái. Hồng Ngưng cố ý trừng trở về.
Văn Tín lôi kéo nàng hồi lâu, mới buông tay ra, phân phó: “Ngươi trước đi ra ngoài đi một chút đi, ta có mấy câu muốn nói với Bạch Linh.”
Hồng Ngưng nhìn xem hai người, không nói gì, đi ra cửa . . . cửa đóng lại, phòng khôi phục yên tĩnh.
Xác nhận nàng đã rời đi, lúc này Văn Tính mới nhìn Bạch Linh, mở miệng: “Đêm qua Thần Quân báo mộng cùng ta, chỉ sợ cũng cần phải đi.”
Bạch Linh nói: “Sư phụ không cần đi vội vã, trước tạm xem này.” Nói xong, hắn nâng lên tay phải mỉm cười sáng ngời, lòng bàn tay lập tức hiện ra một gốc cây cỏ nhỏ xanh tím, phiến lá nho nhỏ tròn tròn, lá cyâ tản ra ánh vàng nhạt mà nhu hoà.
Văn Tín sững sờ: “Đây. . . . Đây là. . . .”
Bạch Linh nói: “Đây là thần vật Cửu Diệp linh chi của bổn tộc.”
Cửu Diệp linh chi, người tu hành ai chẳng biết hiểu, truyền thuyết nó có hiệu quả khởi tử hồi sinh giống như cửu chuyển tiên đan, ngay cả hồn phách rời xác, cũng có thể từtrên tay Địa phủ Diêm Quân mạnh mẽ dẫn về, đáng tiếc nó sinh trưởng ở Côn Luân Thần giới, đều không phải là vật thế gian, trên đời khó tìm, người có duyên mới có thể có được, bởi vậy phần lớn là xuất hiện ở trong truyền thuyết, ít có người có thể phân biệt, nay Bạch Linh có thể vào tay bảo bối như vậy, sao Văn Tín không khiếp sợ, lập tức chửi nhỏ: “Ngươi trộm thứ này làm cái gì, mau chóng trả lại đi, nếu để cho thượng thần phát hiện, tất sẽ giáng tội!”
Bạch Linh nói: “Sư phụ ăn nó vào có thể bảo trụ thân thể, đợi trăm năm sau tu hành viên mãn, nhất định có thể lên trời làm Tán tiên, không thể tốt hơn Quỷ Tiên sao?”
Văn Tín lắc đầu: “Sao ngươi hồ đồ như thế! Cũng không phải là ta không muốn lưu lại, chỉ là hưởng dụng vật ấy, cần phúc đức cùng tiên duyên thật lớn, ta chỉ sợ không có, lấy việc không thể cưỡng cầu, tuổi thọ của ta sắp hết, phải nên như thế, ngươi tự tiện đào trộm bảo bối Thần tộc bóp méo mệnh số, tương lai vỡ ra tất gây tai hoạ họa, ta càng vô ích.”
Bạch Linh nói: “Nếu ta có thể vào tay, có thể thấy được sư phụ chính là người có duyên, làm gì chối từ.”
Văn Tín nghĩ nghĩ: “Như thế, ta liền. . . ” Bỗng nhiên dừng lại.
Bạch Linh cũng kinh: “Này. . .” thời gian nháy mắt, Cửu Diệp linh chi kia không ngờ héo rũ, hóa thành một gốc cây cỏ khô!
Hai người hai mặt nhìn nhau, trầm mặc.
Hồi lâu, Văn Tín thở dài: “Ngươi làm này đó, vì không yên tâm nàng? Ta xem nàng mặc dù tuổi trẻ, lại rất có chủ ý, nhất thời thương tâm tất nhiên là khó tránh khỏi, nhưng sau này cho dù ta và ngươi không ở, cũng không cần quá lo lắng, sau khi ta rời đi, ngươi liền lập tức về núi Côn Lôn.” Nói tới đây, ngữ khí chuyển nghiêm túc: “Còn nhiều thời gian, trước mặt trăm triệu không thể chậm trễ, cùng ngươi thầy trò một hồi, ngươi nên nghe ta lúc này.”
Bạch Linh trầm mặc nửa ngày, gật đầu. Văn tín sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi tới, khoanh chân ngồi vào trên giường, nói: “Ta đi rồi, hậu sự chiếu ta lúc trước phân phó mà làm.”
Bạch linh lập tức xoay người: “Ta đi gọi nàng.”
Văn Tín cản hắn: “Không cần, đứa bé kia quá mức coi trọng tình nghĩa nhân gian, đỡ phải nàng một hồi khổ sở, tương lai của ta cũng không thể an tâm tu hành.”
Bạch Linh nói: “Nhưng nàng rất muốn đưa sư phụ.”
Văn Tín lắc đầu, nhắm mắt. . .
Thời tiết nắng nóng, gió hoàng hôn lại thổi trúng người rét run, có một đoá hoa không biết tên tùy nước chảy ở khe núi bay xuống. Hai tay Hồng Ngưng ôm đầu gối, đờ đẫn nhìn khe nước.
Cho tới nay đều là tự mình chiếu cố, thân thể Văn Tín đến tột cùng có khởi sắc nhiều hơn, cho dù nàng không thập phần rõ ràng, cũng tuyệt không rất hồ đồ, gần đây hắn không hiểu sao đình chỉ tu hành, hôm nay lại sớm tắm rửa thay quần áo, còn có thời khắc đó không ngờ hiện ra thiên luân chi nhạc (chẹp ko rõ là gì, giống như là một biểu tượng vui mừng từ trời), cũng khiến cho nàng sợ hãi cùng bất an. Đáp án rõ ràng xảy ra trước mặt, cũng không nguyện tin tưởng.
Một khắc được Văn Tín cúi người ôm lấy ven đường kia, nụ cười an tường kia (giống như vui vẻ an tâm), và mười mấy năm sống cùng nhau, đã làm cho nàng không tự chủ sinh ra ỷ lại, ngay cả biết hắn là người tu hành, sẽ không quá lưu luyến cảm tình nhân gian. Nàng vẫn cho rằng mình mới là người rời đi sớm nhất, thời gian còn rất nhiều, tất cả đều nghe theo trong tưởng tượng phát triển.
Chạm phải nhiều cảm tình sẽ gây trở ngại tu hành, nàng biết lợi hại trong đó, cho nên mới phải tận lực phối hợp, muốn cho hắn an tâm rời đi, đáng tiếc nàng rốt cuộc là người thường không thể bình thường hơn, không nghĩ ra cũng không hiểu ra nhiều đạo lý huyền diệu như vậy, chỉ biết là người thân làm bạn giáo dưỡng mình nhiều năm sắp sửa rời đi, muốn trơ mắt nhìn hắn rời đi mà thờ ơ, quá khó khăn. Tử vong cũng không xa lạ, mỗi người đều trải qua, kỳ quái là, rõ ràng mỗi người cũng biết đạo lý đơn giản này, đợi cho người thân bên cạnh rời đi thì vẫn nhịn không được thương tâm khổ sở một phen.
Nàng là người sống qua hai đời, vốn nên càng rộng rãi hơn người khác, ai ngờ kết quả vẫn là khó có thể may mắn thoát khỏi. Thế gian không có tình cảm vĩnh hằng. Màn đêm chưa buông, chân trời đã có ánh trăng treo lên, đợi lâu như vậy đều không có tin tức trong dự đoán, Hồng Ngưng thấy an tâm, thế này mới giật giật thân thể, chuẩn bị đứng dậy trở về chiếu cố Văn Tín uống thuốc.
Sau lưng truyền đến thở dài một tiếng. . . thanh âm quen thuộc, rất nhẹ, lại có thể khiến cho người ta tinh tường cảm nhận được một ít tia lo lắng cùng xin lỗi trong đó, Hồng Ngưng nhanh chóng xoay mặt, nhìn hắn sững sờ. Người tới cẩm bào thêu, ánh mắt thân thiết an tường.
Hồng Ngưng nhẹ giọng: “Là ngươi.”
Cẩm tú mỉm cười, vươn tay: “Là ta.”
Tay rất được, màu sáng ôn nhuận, sạch sẽ không tỳ vết, năm ngón tay thon dài, lộ ra lực lượng khiến người ta an tâm, Hồng Ngưng nhìn nó do dự, chậm chạp không hề động đậy, nó lại chủ động đỡ tay của nàng, đem nàng từ trên đá kéo.
Hồng Ngưng nhìn cặp mắt kia: “Ngươi đã sớm biết.” Cẩm Tú cam chịu.
Hồng Ngưng chậm rãi cúi đầu, đem mặt vùi sâu vào trong lòng ngực của hắn. Cẩm tú không có cự tuyệt, nhẹ nhàng ôm nàng. Ôm ấp phát ra độ ấm khiến người lưu luyến, Hồng Ngưng trầm mặc hồi lâu, thấp giọng: “Ngươi thật sự không thể cứu hắn?”
“Trong số mệnh đã có định kiếp, tự tiện sửa đổi chỉ chọc tới tai bay vạ gió, ngươi muốn cứu hắn, nhưng có hỏi qua chính hắn có nguyện ý hay không?” Cẩm tú nâng tay, vỗ vỗ ở trên lưng nàng, “Còn không nhìn hiểu được? Không phải mỗi người đều có thể thăng tiên, khó được hắn có cơ duyên, nếu bởi vậy liền phải sai sót cơ hội thăng tiên, hắn sẽ vừa lòng?” Hồng Ngưng không đáp.
Cẩm Tú nói: “Như lời ngươi nói, sinh tử luân hồi cùng trường sinh căn bản không khác biệt, sư phụ ngươi đã biết sửa thành Quỷ Tiên, từ nay về sau không vào luân hồi, làm gì phiền não.”
Hồng Ngưng lại nói: “Hắn là sư phụ ta, là người thân ở trên đời này của ta, ta không muốn hắn bước đi sớm như vậy.”
Cẩm Tú nói: “Nay không đi, tương lai cũng sẽ đi.”
Hồng Ngưng nâng mặt: “Ta là người phàm, cho nên vô luận khi nào thì người bên cạnh đi, ta đều sẽ như vậy, trừ phi ta rời đi trước so với bọn hắn.”
Nàng có chút phiền muộn: “Kiếp sau ta còn sẽ quên bọn họ, ngươi nói đúng, nhân gian không có tình cảm vĩnh hằng.”
Cẩm Tú mỉm cười: “Ngươi tính như thế nào?”
Hồng Ngưng dời tầm mắt, không đáp.
Cẩm Tú nói: “Tiên đạo vĩnh hằng, chỉ cần ngươi chịu tu tiên, chung quy có một ngày sẽ gặp lại hắn.”
Hồng Ngưng chợt thấy phiền chán: “Ta không thích tu tiên.”
Cẩm Tú nhíu mày: “Không vào luân hồi, không sinh tử ly biệt, như vậy không tốt?”
Hồng Ngưng ngước mắt liếc hắn một cái, kỳ quái: “Vì sao ngươi tổng khuyên ta tu tiên, ta tu tiên đối với ngươi có chỗ tốt gì?”
Cẩm Tú nói: “Đối với ngươi mới có lợi.”
Tâm Hồng Ngưng vừa động: “Ta được hay không, đối với ngươi rất quan trọng?”
Cẩm Tú nói: “Ta nợ ngươi.”
Hồng Ngưng thử: “Kiếp trước ngươi nợ ta, cho nên muốn giúp ta tu tiên đến cùng?”
Cẩm Tú nói: “Xem như.”
Hồng Ngưng ngẩn ngơ: “Ngươi vẫn đi theo bảo vệ ta, cũng là bởi vì vậy?”
Cẩm Tú cam chịu.
Thì ra là thế! Đoán được chứng thực, đáy lòng ngược lại phát lên rất nhiều thất vọng, Hồng Ngưng liền xoay mặt, từ trong lòng ngực của hắn rời đi, thản nhiên nói: “Chuyện của kiếp trước ta đã không nhớ rõ, cũng không còn hứng thú, ta chỉ để ý kiếp này, kiếp này ngươi cũng không nợ ta cái gì, về sau ngươi không cần như vậy nữa.”
Cẩm Tú nói: “Tiên duyên khó được, không biết bao nhiêu người phàm tha thiết ước mơ, buông tha thật đáng tiếc.”
Hồng Ngưng nói: “Tu tiên chẳng qua là theo một thế giới này đến thế giới kia, bọn họ rõ ràng trường sinh bất tử, chúng ta có luân hồi chuyển thế, sinh lão bệnh tử tụ tán ly hợp là quy luật nhân gian, người bên cạnh rời đi, ta quả thật sẽ thương tâm, nhưng sẽ hảo hảo sống sót, sư phụ lựa chọn tu tiên, ta đã có cuộc sống của ta, tại sao muốn tốn nhiều công phu làm chuyện mình không thích như vậy.”
Cẩm Tú nói: “Tiên giới mới có tình cảm vĩnh hằng.”
Hồng Ngưng nhìn thẳng ánh mắt của hắn: “Ngươi muốn ta tu tiên, thật sự chỉ là bởi vì kiếp trước nợ ta?”
Cẩm Tú gật đầu: “Tự nhiên.”
Hồng Ngưng không chút nghĩ ngợi, thuận miệng nói: “Vậy ngươi lại biến hoa sơn trà cho ta xem một lần nữa, về sau cũng không cần nợ ta cái gì nữa.”
Cẩm Tú ngây ngốc, không hề động.
Hồng Ngưng nhịn không được nhíu mày, nửa mở vui đùa: “Ngươi tốt với ta, chẳng lẽ không chỉ là bởi vì vậy?”
Cẩm Tú không đáp.
Hồng Ngưng nói: “Ngươi thật muốn ta tu tiên?”
Cẩm Tú ra hiệu nàng nói.
Hai tay trong tay áo hơi hơi nắm lên, Hồng Ngưng cuối cùng lấy hết dũng khí, yên lặng nhìn hắn: “Chúng ta không phải đồng loại, ta tu thành tiên, có phải là có thể ở cùng một chỗ với ngươi hay không? Khi đó ngươi còn có thể bảo vệ ta giống vậy nữa hay không?”
Cẩm Tú nhìn nàng, chậm chạp không.
Chần chờ đại biểu cái gì? Hồng Ngưng chỉ cảm thấy tâm trầm xuống, phiền muộn cùng mất mát toàn bộ xông tới, vội nghiêng người nhìn ánh trăng ở ngọn cây cười cười, tận lực để ngữ khí thoải mái tự nhiên: “Quên đi, ngươi đi đi, dù sao ta không nhớ rõ kiếp trước, ngươi đã cứu ta hai lần, cho dù nợ nhân tình lớn hơn nữa cũng đã trả sạch, người phàm thật là dễ dàng sống động tình, nhưng không trách được ta, về sau ngươi không cần đến nữa, miễn cho để trong lòng ta còn có vọng tưởng.” Nói xong đoạn lời này, trong lòng bàn tay đã thấm ra mồ hôi.
Trầm mặc. Mắt phượng mỉm cười, đánh giá trên dưới nàng. Người trước mắt đã không hề mặc đồ đỏ, dung mạo cũng đã thay đổi, lại có thể cùng bóng người trong trí nhớ khéo léo trùng hợp chung một chỗ.
Trong hội hoa triệu, nữ tử nho nhỏ kia tuyên bố muốn làm thần hậu trước mặt mọi người, xấu hổ lại kiên định, nhưng mà 1500 năm sau, ngay tại một khắc qua kiếp thành công này, nàng xoay người buông tha cho, vĩnh viễn rơi vào luân hồi, mười kiếp nhân gian này bản tính vẫn không thay đổi, quả nhiên là tuổi trẻ khinh cuồng.
Rốt cục, hắn mở miệng trách cứ: “Ngươi rất làm càn.”
Hồng Ngưng cũng không đần độn, nghe ra một ít ý cười như có như không trong lời nói, nhất thời thả tâm, càng phát ra lớn mật, lại xoay mặt nhìn hắn: “Ta chính là làm càn như vậy, ngươi, có thể chờ ta hay không?”
Cẩm Tú im lặng một lát, than nhẹ: “Trước tu tiên đi, tương lai có lẽ. . .” Có lẽ ngươi sẽ cải biến chủ ý.
Mới vừa rồi dựa vào dũng khí chống đỡ, cũng không thấy thẹn thùng, nay hắn không cự tuyệt, Hồng Ngưng ngược lại không được tự nhiên rồi, mặt đỏ lên, muốn cười lại không cười được, đây quả thực là đang đùa giỡn nam nhân đàng hoàng.
Thấy bộ dáng này của nàng, Cẩm Tú nhịn cười không được, vỗ nhè nhẹ vai của nàng: “Sư phụ ngươi có việc, mau trở về.”