Bọn nha hoàn trình lên cây kéo bằng bạc nhỏ. Đoạn Phỉ cười đẩy vào người trong lòng: "Hoa mới xứng với tiểu mỹ nhân, đi chọn hai đóa hoa nàng thích đi ."
Thời tiết rét lạnh , các loài hoa tuy đã sớm thức tỉnh nhưng nụ hoa còn chưa lộ hết, hoa mai nở muộn vừa mới héo tàn , hoa đào chớm nở , hoa hạnh nở sớm cũng chỉ có một hai cành , còn lại mặc dù nở không ít cũng chỉ là một số loài hoa linh tinh , chỉ riêng bụi hoa sơn trà dưới sườn dốc kia lại nở ngay chính mùa , sáng sớm mưa phùn ẩm ướt, sắc hoa càng đậm , màu đỏ mà xinh đẹp, nhìn từ xa xa lại tựa như một rừng lửa thiêu đốt .
Phảng phất như có một sức mạnh kì lạ chỉ dẫn , Hồng Ngưng trong lòng khẽ rung động, đã chậm rãi bước qua.
Càng tới gần, hoa Sơn Trà kia càng như có sức sống, phảng phất như cósinh mệnh. Hồng Ngưng cúi người chọn lựa hình dáng , trên thực tế lại đang ngẩn người, từ lúc tiến vào vườn này,giống như bị quấn quanh bởi một cảm giác quen thuộc mà bất an, nhưng cụ thể lại không nói được là không đúng chỗ nào.
Nơi này mỗi cảnh vật, mỗi con người, cùng với những chuyện phát sinh hằng ngày, đều giống như đã từng trải qua vài lần, cũng không hiểu là không hợp lý chỗ nào, nhưng mà Trúc hiên kia , hoa sơn trà này, đều làm nàng cảm giác giống như đã từng quen biết, trong chốn tăm tối xa xăm dường như có âm thanh vẫy gọi.
Đang lúc xuất thần, Đoạn Phỉ đã đưa tay đem nàng đến: "Làm sao vậy?"
Hồng Ngưng dứt bỏ suy nghĩ, cười: "Nhiều như vậy, không biết nên chọn thế nào."
Đoạn Phỉ nhìn mấy đóa hoa kia, lại nhìn nàng: "Hoa xứng với ngươi, ta sẽ chọn ."
Mắt thấy cái kéo bằng bạc hướng đến cành hoa , bỗng nhiên lại cảm thấy đau lòng, Hồng Ngưng giữ chặt tay hắn: "Quên đi, hái nó làm cái gì, không bằng để vậy còn đẹp hơn."
Đoạn Phỉ mỉm cười cúi đầu: "Tiểu mỹ nhân đã thương tiếc nó, cũng nên hiểu được, có hoa kham chiết thẳng phải chiết, đừng đãi vô hoa không chiết chi*"
*Hoa khai nghi chiết thời điểm phải bắt nhanh đi chiết,
Không cần chờ đến hoa tàn khi chỉ chiết cái không chi.
Tình cảnh như vậy lại có thể nghĩ ra hai câu thơ thật đặc biệt , nhưng từ trong miệng hắn đọc lên tự dưng lại mang theo vài phần khiêu khích, Hồng Ngưng không nhịn được nở nụ cười, đó là một triều đại không biết tên, không thể tưởng được cũng có bài thơ này , có thể thấy được trên đời này sự trùng hợp có ở khắp nơi, càng khéo là hai người kiếp trước có quan hệ, kiếp này lại khéo gặp gỡ, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ đúng như lời Cẩm Tú nói, nếu duyên đã tận thì sẽ không còn liên quan ?
Nàng chỉ làm như không hiểu: "Ta không đọc qua sách, sao đuổi kịp Đoàn công tử văn nhã."
Đoạn Phỉ không bức nàng: "Không cài hoa ?"
Hồng Ngưng chỉ vào Hồng Hạnh đầu tường: "Hái hai đóa đi."
Đoạn Phỉ đưa kéo bạc cho nha hoàn. Nha hoàn cũng rất có mắt cắt vừa đúng, hai đóa Hồng Hạnh tươi mới, xinh đẹp , trông rất đẹp mắt,nhưng mà Hồng Ngưng nhận lấy lại cảm thấy màu đỏ rất nhức mắt liền cảm thấy phiền chán, tùy tay bỏ qua: "Không mang ."
Đoạn Phỉ vừa không kinh ngạc cũng không tức giận , cười nói: "Nguyên lai là ta nhìn sai, nàng không phải là đang thương tiếc cho hoa ."
Vừa nói xong, chỉ thấy một lão năm mươi tuổi mặc quần áo quản gia đang đi tới, đúng là Hàn quản gia, sau khi được nha hoàn chào hỏi , hắn tiến lên hỏi: "Công tử, nay chỉ còn Đài ngắm trăng , có nên mau chóng khởi công hay không?"
Cách đó đôi cự thạch không xa, từng khối đắp cao như núi, tưởng là chờ đến ngày san bằng dùng để xây dựng đài ngắm trăng, Hồng Ngưng cúi đầu nhìn bụi hoa sơn trà trước mặt , mặc dù thấy không đành lòng, cũng không nói lời khuyên can, có thể che chở bây giờ , cũng không thể che chở một đời, dù cố gắng thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi mệnh số.
Đoạn Phỉ liếc nàng một cái: " Hoa sơn trà này đang nở rộ, vẫn nên giữ lại cho tiểu mỹ nhân xem mấy ngày, qua mùa lại khởi công."
Hàn quản gia đáp ứng lui ra.
Hồng Ngưng nói: “Sao lại làm trễ kỳ hạn của công trình."
"Nàng thích, trễ mấy ngày thì đã làm sao "
Đoạn Phỉ ôm nàng vào lòng, cúi mặt xuống, "Nếu trong lòng cảm kích, vậy hôn ta một cái."xhung quanh liềnvang lên tiếng cười vụng trộm .
Nói chuyện nửa thật nửa giả, làm việc tùy tâm sở dục (tuỳ theo lòng mình), người này dường như căn bản không biết hai chữ "Thân phận", chưa từng có thời điểm đứng đắn, Hồng Ngưng tức giận lại bất đắc dĩ, đẩy hắn ra bước qua .
*****
Muôn hoa khoe màu đua sắc, nùng hương (hương thơm nồng) thấm mũi. Hoa đào, hoa cúc , hoa lan, hoa hạnh ,các nhánh hoa chất đầy phòng, trong bụi hoa , Lục Cửu một thân áo trắng nữa nằm nữa ngồi ở trên giường, cười quyến rũ với một nàng tiên nữ mẫu đơn. Hóa ra sau khi hắn tỉnh lại, Lục Dao liền đề nghị chuyển ra ngoài hoa triêu cung, an trí một chỗ khác ở trong thành hoa triêu thành nhà dưỡng thương, e ngại thân phận Bắc giới công tử của hắn, chúng hoa tiên, hoa yêu đến nịnh hót , cũng e ngại đến thể diện không dám đắc tội mà cách tầm mắt của Cẩm Tú, sợ hắn càng lúc càng làm càn .
Lục Dao vén rèm đi tới, thấy thế mặt cười liền trầm xuống, thét lệnh cho chúng tiên nga lui ra: "Tốt lắm vết sẹo đã hết đau rồi sao, ta sợ ngươi gặp hắn, nên chuyển đến bên này, ngươi còn ồn ào cái gì."
Lục Cửu hoàn toàn không thèm để ý: "Chúc mừng ngươi được như mong muốn ."
Lục Dao đi qua ngồi xuống: "Lời này thật kỳ quái, có ý tứ gì."
Lục Cửu ý cười không giảm: "Tương lai tỷ phu một lòng muốn cho nha đầu kia thành tiên, nay ngươi vô ý thả ta đi ra ngoài, rơi vào tay nàng, lại bị tỷ phu tương lai cứu trở về, ngươi nói nha đầu kia sẽ như thế nào?"
Lục Dao làm bộ như không hiểu: "Nàng như thế nào, ta làm sao biết được ."
Lục Cửu nói: “Nha đầu kia tính tình thật sự quật cường , ngươi nói nàng có thể nào không hận tỷ phu tương lai của ta đây sao?"
Lục Dao liếc hắn: "Nàng có hận hay không cùng ta có liên quan gì chứ."
Lục Cửu cười nói;"Sao lại không liên quan , nàng ta nếu thành tiên, mỗi ngày sẽ ở trước mắt tỷ phu đi tới đi lui, tỷ phu sao khó tránh khỏi tình cũ không rủ cũng tới , nói không chừng còn đặt ở bên người mình , nay nàng ta bởi vì hận tỷ phu nếu không khẳng định sẽ tu tiên, bỏ qua kiếp này thì vĩnh viễn là phàm nhân, ngươi từ nay về sau liền vô lo ."
Lục Dao nói: “Đó là ngươi suy nghĩ quá nhiều, không có bằng chứng sẽ oan uổng đến tỷ tỷ biết không ?"
Lục Cửu nói: “Ngươi từ nhỏ làm việc gì cũng đều chu đáo ,chặt chẽ, sao có thể lưu lại chứng cớ, Vương phi Trung Thiên đã sắp được tới tay, ngươi còn không biết dừng , cũng còn muốn nhiều hơn."
Lục Dao nói: “Có thể còn được , vì sao không cần."
Lục Cửu trào phúng: " Chỉ sợ lòng tham không đủ, tính kế tính tới tính lui, kết quả lại ngược lại,cái gì cũng không có."
Lục Dao sắc mặt khẽ biến, căm tức nhìn hắn.
Lục Cửu cười to, nâng tay chỉ vào nàng: "Đúng rồi đúng rồi, bộ dáng hiền lành của ngươi chỉ nên để cho tỷ phu nhìn , giả bộ với ta thì được cái gì, chẳng lẽ tương lai ngươi có thể cam đoan trong Vương cung Trung Thiên chỉ chứa một nữ nhân là ngươi?"
Tức giận dần dần mất đi, Lục Dao thở dài: "Kia khác nhau , luận tư sắc ta còn sợ các nàng sao ? Tính tình hắn năm thế nào ai mà không rõ, nay nha đầu kia ở nhân gian chuyển thế mười lần , hắn vẫn còn nhớ mãi không quên, có thể thấy được hắn thích nàng không phải vì tư sắc của nàng."
Nàng ôn nhu: "A cửu, ta và ngươi là tỷ đệ, dù có ủy khuất, ta sao có thể hại ngươi, lần trước nếu không phải là ta cầu hắn đến đúng lúc, ngươi đã sớm chết ở dưới đao trảm thần Thiên QuânCôn Luân rồi ."
Lục Cửu ho khan hai tiếng, lúc này mới lộ ra vài phần bị bệnh, cười lạnh: "Lần này ngươi lại suýt nữa thì hủy đi ngàn năm tu hành của ta ta."
Lục Dao nói: “Ta cũng không dự đoán được nha đầu kia lại lợi hại như vậy."
Lục Cửu nói;"Ngươi cũng đã biết vì sao nàng lại hận ta như vậy?"
Lục Dao nói: “Bởi vì sư huynh của nàng ta ."
Lục Cửu nói: “Đế quân không phải đã ban thưởng quá Kim Liên Lộ sao, chỉ cần nàng muốn tu tiên, tương lai có ngày gặp lại, nhưng nàng vì sao vẫn mãi không chịu ?"
Lục Dao sắc mặt không tốt lắm.
Lục Cửu cười nói: " Thông minh vẫn là nữ nhân, ngươi nghĩ vì sao nàng lại ghi hận tỷ phu như vậy ?"
Lục Dao sửng sốt giống như nghĩ đến cái gì, giật mình: "Chuyện này nàng cũng không biết, tỷ phu ngươi không nói cho nàng?"
Lục Cửu nói: “Cho nên ngươi không ngại thử một chút, nếu quả thật là duyên cớ này, nếu nàng biết ,nói không chừng sẽ quyết định tu tiên, tỷ phu chỉ có thể cảm kích ngươi, ngàn năm sau nàng sẽ được đoàn tụ cùng sư huynh nàng, cũng không còn hận ta, tỷ phu cũng đã chết tâm, ngươi cũng thả tâm, chẳng phải tất cả mọi người đều tốt sao ."
Cái này có lẽ là một biện pháp tốt, nhưng ai có thể cam đoan được sau khi nàng biết được sẽ không tiêu trừ hận ý đối với hắn, sẽ không làm chuyện ngoài ý muốn? Nhân gian mười thế hắn cũng chưa từng hết hy vọng, thành tiên theo người khác thì sao , chỉ cần nàng ở đó , tim của hắn liền vĩnh viễn sẽ không trở về .
Lục Dao chuyển động chén trà, cười yếu ớt: "Nay nàng đột nhiên biến mất , ta đang tìm."
******
Ba tháng trước, họ Trịnh trong thành diễn ra việc vui, bữa tiệc rượu mời thân hữa (bạn bè thân thích ), Trịnh Công ở Cam Châu thành cũng coi như có người có vai vế , bởi vậy mới sáng tinh mơ Trịnh phủ đã có xe ngựa tới cửa, tân khách không dứt. Cácquan viên cùng những nhà giàu thường ngày quan hệ đều được mời đến , đều cùng nữ quyến (vợ con) đến nhà chúc mừng , tiếng pháo vang khắp thành , cực kì náo nhiệt.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ từ từ đi tới, theo gót xe có bảy tám người mặc quần áo bất phàm cưỡi ngựa đi đến . Xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa lớn Trịnh phủ, màn xe nhấc lên, đi ra là một công tử tuổi trẻ, y phục áo dài hoa mỹ, thân hình cao lớn tuấn dật, hành động mạnh mẽ tiêu sái, dẫn đến không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ nhân .
Sau khi nghe được tên của hắn thì đều lắc đầu cười, vài cô nương chưa lấy chồng xấu hổ đến che mặt xoay người, ánh mắt lại vụng trộm nhìn hắn. Tới một mức độ nào đó, cái tên Đoạn Phỉ này mặc dù tượng trưng cho tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng đồng thời cũng là đại danh từ ám chỉ sự phong lưu phóng đãng .
Ở chỗ này Đoạn Phỉ tự nhiên cũng có không ít tiểu mỹ nhân, hơn nữa mỗi lần đều không giống nhau, tất cả mọi người ở đây đều tò mò lần này là mỹ nhânsẽ có bộ dạng gì .
Quả nhiên, sau khi Đoạn Phỉ đứng lại, liền xoay người lại từ bên trong xe đỡ một nàng Hồng y nữ tử.
Bộ váy áo màu đỏ tươi, được dệt bằng loại vải tốt nhất, được người thợ chế tác bằng sự khéo léo, tinh tế nhất, lại là kiểu dáng đang thịnh hành . Đơn giản, mỏng manh dáng người bởi vậy hiện ra càng thêm vài phần thướt tha, rõ ràng là chỉ là nụ cười nhạt, nhìn qua lại trở nên trong sáng, niềm nở. Nam nhân ở đây đã bắt đầu lén bình luận, đa số đều lộ ra vẻ tán thưởng, tương phản đó thì nữ nhân chính là cười nhạo.
Người này từ trước đến nay đâu có nói, muốn ở Cam Châu sống yên, tuyệt đối không thể có tội được, Trịnh công tự mình đến chào đón.
Danh mục quà tặng cùng hạ lễ (lễ vật chúc mừng) đã phái người đưa đến trước, Đoạn Phỉ chắp tay chúc, nói vài câu may mắn , Trịnh Công cười to, kéo hắn cùng vào cửa.
Trịnh phủ mặc dù không lộng lẫy như Đoàn phủ, quy củ so với Đoàn phủ lại nghiêm hơn, lộ vẻ phong phái nhà giàu. Đoạn Phỉ vừa mới tiến đi, lập tức liền có nữ quyến , phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) chuyên môn tới tiếp đón Hồng Ngưng mời vào hậu viên, cùng các phu nhân , tiểu thư ngồi ở một chỗ thưởng thức trà , ngắm hoa, nói chuyện phiếm.
Thấy nàng đi đến, mọi người đều e ngại mặt mũi Đoạn Phỉ nên khách khí hỏi thăm , xưng hô "Cô nương" , công nhậncông tử phong lưu, mỗi người cũng biết hắn sẽ không cưới vợ, cũng vẫn chưa thừa nhận thu nàng làm tiểu thiếp, chỉ có xưng hô này mới thích hợp nhất.
Hồng Ngưng cũng không so đo, hào phóng đáp lại, để cho tiểu nha hoàn tự đi chơi đùa giỡn, chính mình lại lẳng lặng ngồi uống trà . Đoạn Phỉ hôm nay mang nàng đi dự tiệc, cũng không từng dặn cái gì, các phu nhân , tiểu thưnội dung nói chuyện cũng thật sự không dậy nổi hứng thú, bởi vậy nàng ngồi một lát liền lấy cớ ngắm hoa đứng dậy rời đi.
Mới vừa đi được không xa, phía sau đã truyền đến tiếng nghị luận, cùng với ánh mắt khinh thường khác. Nữ nhân theo ở bên cạnh công tử phong lưu sẽ có thân phận tốt gì, mấy người phu nhân, tiểu thư mặt ngoài thì khách khí đối đãi nàng, nội tâm chính là xem thường. Hồng Ngưng hiểu được lí do, không cho là đúng, chỉ làm như nghe không thấy, cứ thế đi dạo, trong lòng vẫn đang suy nghĩ một chuyện khác.
Một tháng qua, Đoạn Phỉ đối đãi nàng quả thật không tệ , nàng nghĩ đến ,hắn cũng nghĩ đến, nàng không nghĩ tới , hắn cũng sẽ nghĩ đến, cái gì cũng theo ý nàng , cũng không có nửa phần bắt buộc . Phong lưu công tử đều có thủ đoạn như vậy sao, phương thức luôn biến đổi để lấy được lòng của nữ nhân , chân tình hay giả ý ai biết, Hồng Ngưng cúi đầu cười, mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng lại không thể nói không đúng chỗ nào.
Đang đứng thất thần, phía sau có người gọi nàng: "Cô nương sao không qua kia ngồi , cũng náo nhiệt mà ."Hồng Ngưng quay đầu, chỉ thấy có hai người đang sóng vai đi tới, trong đó có một vị phu nhân tuổi trẻ, cùng với một vị khác đúng là ngày đó ở trên đường cùng nàng tranh nhau mua kiếm .
Nữ nhi Tô Tri phủ Tô tiểu thư, không biết có phải là vừa khéo mà nàng ta hôm nay cũng mặc một chiếc váy dài màu đỏ, châu ngọc sáng chói , hơn nữa vốn là mỹ nữ nổi danh, càng cảm thấy Thịnh Trang thêm phần kinh diễm.
Cùng là mặc Hồng y, da thịt lại như Tuyết lại như Vân, nhưng mà ở xa xa các nam nhân nhìn qua, ánh mắt đầu tiên cũng không sẽ dừng lại ở trên người Tô tiểu thư. Hồng y này tựa hồ trời sinh đã thích hợp với nàng, ánh sáng loá mắt cũng không đủ che dấutoàn bộ sắc đẹp của nàng .
Hồng Ngưng tự nhiên cũng không lưu ý, Tô tiểu thư thì đã có chút khó chịu, tự nhiên cùng một nữ nhân thân phận đê tiện khác đụng phải nhan sắc, trong lòng càng thêm đi xuống, bởi vậy nàng liền kéo vị kia phu nhân lại đây chào hỏi riêng, trên mặt cười nói: "Ngày ấy không biết thân phận của ngươi, ngươi cũng không nên trách móc."
Đối phương không biết cố ý hay vô tình tăng thêm hai chữ"Thân phận", Hồng Ngưng vì sao lại không rõ chứ , thản nhiên nói: "Tô tiểu thư thật khách khí."
Tô tiểu thư cười đứng bên cạnh phụ nhân, giới thiệu: "Đây là Văn gia phu nhân."
"Ta thấy cô nương hình thức xiêm y thật sự đúng mốt, cũng chưa từng nhìn qua, cho nên mới đến để mở mang kiến thức, "
Văn phu nhân kia cũng không làm lễ, hai mắt cao thấp đánh giá Hồng Ngưng, "Đoàn công tử thiệt biết thương hương tiếc ngọc, cô nương nếu tận tâm hầu hạ, tương lai nhất định càng thêm có lợi ích ."
Hồng Ngưng trời sanh tính tình vốn không biết màu mè , hôm nay bởi vì cùng Đoạn Phỉ dự hỉ yến, nên mới không mặc màu trắng đạm mạc , còn mang thêm hai ba vật trang sức . Nhưng hai ba vật trang sức này, dù đối phương đeo châu báu đầy người cũng không thể so bằng, các nữ nhân khó tránh khỏi đố kỵ, cho nên đối với hai từ"Hầu hạ" này còn cómột tầng ý tứ khác, rõ ràng là châm chọc nàng lấy sắc để đánh đổi . Tô tiểu thư chưa lấy chồng, đưa mặt chuyển hướng về một bên, chỉ làm như không nghe thấy .
Hồng Ngưng mỉm cười: "Thật không, ta lúc trước lại không rõ, đa tạ phu nhân đã chỉ dạy."
Văn phu nhân nhất thời mặt đỏ lên, không thể phát cáu nên đành cười lạnh: "Không biết cô nương xuất thân gia cảnh như thế nào ?"
Hồng Ngưng nói: “Chính là một nơi nhỏ bé , phu nhân nếu có hứng thú, Hồng Ngưng nguyện ý dẫn đường."
Văn phu nhân gặp không chiếm được tiện nghi, bị chọc giận, Tô tiểu thư đành giảng hòa: "Cô nương hiện nay tất nhiên là ở trong nhà Đoàn công tử , nhị tỷ hỏi cái này để làm cái gì."
Nói xong, nàng xoay mặt nhìn hoa đào bên cạnh, chuyển hướng đề tài: "Luận về hoa đào, vẫn là Lương châu nổi tiếng nhất , đáng tiếc Tam vương phản loạn đã qua lâu như vậy, ngày hôm trước ta cùng cha đi ngang qua nơi đó, phạm vi hơn mười dặm cũng không gặp người, hoa đào cũng không nở , cảm thấy tiêu điều đáng thương ."
Văn phu nhân nói: “Lúc ấy làm hại chúng ta sinh ý cũng không dám làm."
Tô tiểu thư cười: "May mà Cam châu của chúng ta cách khá xa, cha cũng không còn bị liên lụy."
Hai người vẫn còn đàm thoại, Hồng Ngưng ở bên cạnh nghe thấy mà ngẩn ngơ, cảm giác bất an, nhưng gần nhất thường xuyên có cảm giác như vậy , nhưng cùng không muốn tìm hiểu thêm , xoay người tính rời đi, đã thấy một tiểu nha hoàn bưng cái bàn con đi ngang qua, mặt trên bày ra một ba chén trà nóng: "Phu nhân, tiểu thư muốn uống trà sao?"
Văn phu nhân cười nhìn Hồng Ngưng: "Nói lâu như vậy, trong miệng cũng khát , làm phiền cô nương thay ta lấy một ly lại đây."
Rõ ràng dẫn theo nha hoàn, lại cố ý saingười khác, Hồng Ngưng như thế nào không biết nàng ta chính là mượn biểu hiện thân phận này, bất quá lúc này cự tuyệt có vẻ chính mình keo kiệt, vì thế chẳng buồn so đo, vì thế tùy tay lấy chén đưa qua.
Văn phu nhân đang muốn nhận lấy , bỗng nhiên cả kinh nói: " Ngọc bội của ta sao không thấy ?"Tô tiểu thư hiểu ý, lập tức phân phó bọn nha hoàn cúi người tìm kiếm.
Hồng Ngưng bưng chén trà nhíu mày, kia là trà mới châm nước , cách cái chén mà vẫn cảm thấy phỏng tay, nha hoàn bưng trà đảo mắt đã rời đi, thất lễ như vậy rõ ràng là hai người này cố ý thông đồng chế giễu nàng . Lại nhìn thấy bên cạnh không có chỗ đặt xuống, đổi lại người khác nhất định đã làm rơi chén trà hoặc bị phỏng, không khỏi chật vật, bất quá này đối với Hồng Ngưng mà nói đây chính là việc nhỏ. Nàng không kiên nhẫn lại nhìn nhị nữ diễn trò, đang muốn thoát thân, trong lúc ánh mắt vô ý đảo qua, lập tức đã bỏ qua ý niệm này trong đầu.
"Đoàn công tử."
"Đoàn công tử đến đây." nghe thấy thanh âm, Văn phu nhân cùng Tô tiểu thư đứng dậy thẳng làm lễ, Tô tiểu thư cười hỏi: "Đoàn công tử sao không ở bên kia, mà lại tới đây?"
"Lại đây nhìn mỹ nhân của ta nhi"
Đoạn Phỉ thuận miệng đáp lời, đi đến trước mặt Hồng Ngưng "Nghe nói tiểu mỹ nhân đều phái nha đầu đi ra ngoài, trước mặt không có người hầu hạ, lại không hề sợ hãi ."
Thấy hắn cũng không nhìn chính mình, Tô tiểu thư mặt đỏ lên, cười có chút miễn cưỡng . Văn phu nhân chế nhạo: "Đoàn công tử đối đãi cô nương từ trước đến nay thật là tốt."
Đoạn Phỉ mặt không đổi sắc, thuận tay phải nhận lấy chén trà trên tay Hồng Ngưng: "Các nàng sao thất lễ như thế, trà đã uống xong mà không ai đến lấy , nào có đạo lý bắt khách cầm chén như vậy. . . . ."chén trà liền rơi xuống đất .
"Ai đưa trà, toàn bộ đều không quy củ!"
Đoạn Phỉ bước lui nửa bước tránh khỏi nước trà văng khắp nơi, mặt có vẻ giận, "Nha đầu đó tay chân vụng về, ngươi nên mắng các nàng, nóng không ?"
Nhìn hắn cố ý làm ra bộ dáng thân thiếtnhư vậy, Hồng Ngưng cười thầm, cũng làdo đối phương quá đáng, nàng cũng không cần phải giả bộ khí phách làm gì , lắc đầu: "Bọn nha đầu không có gì, là Văn phu nhân muốn uống trà, lại bảo ta thuận tay thay nàng ấy lấy ."Đoạn Phỉ lạnh mặt, ngược lại nhìn vàoVăn phu nhân.
Văn phu nhân trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết nên nói cái gì.
Dẫn theo nha hoàn lại muốn người khác hầu trà, Đoạn Phỉ sao lại không đoán ra được , thản nhiên nói: "Người của ta chỉ đáng để phu nhân sai đi lấy trà sao."
Tô tiểu thư thấy không đúng, vội đưa ra vẻ mặt xin lỗi, tiến lên giải thích: "Mới vừa rồi nhị tỷ thấy cô nương ấy đứng gần nhất , cũng không biết này trà sẽ phỏng tay, có làm cô nương bị thương không ?"
Sự tình cũng không tất yếu phải làm náo loạn lớn lên , Hồng Ngưng xoay người: "Đi thôi."
Đoạn Phỉ lập tức hết giận, kéo tay nàng: "Cũng là ta, Đoạn Phỉ vô năng, nên bị danh môn vọng tộc khinh thường, cũng liên luỵ đến ngươi, mới vừa rồi bên kia còn đang khen ngươi, nay đã bị nóng, nếu lại sảy ra chuyện , ta chẳng phải là càng đau lòng, sớm đi trở về thôi ."Hồng Ngưng nghe mà da đầu run lên , chỉ đành cúi thấp đầu đi theo hắn hướng cửa lớn mà đi.