"Tiểu Hồng trà, đi ra." Công tử gọi nàng.
Chậm chạp không có động tĩnh gì. . . .
Công tử buông đèn, lắc lắc nàng nói: "Không phải nói sẽ kể cho ta về hội Hao Trì sao?"
Nàng vẫn không trả lời, bởi vì không muốn nói chuyện. "Ta biết ngươi ở đó , không được trốn."
Công tử ở bên cạnh nàng ngồi xuống, lại cười nói: "Ta đoán nha , có phải người mà người thích đã chọc ngươi tức giận hay không?"
Nàng rốt cục nhịn không được hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Lĩnh vực tình yêu nam nữ , tâm tư nữ hài tử này còn cần phải đoán sao ?
Công tử nói: “Hắn không thích ngươi rồi, ngươi đã đáp ứng giao trái tim cho ta, hắn biết nhưng lại không tức giận , có thể thấy được trong lòng không có ngươi."
Nàng nổi giận, nhảy ra: "Ta không tin! Hắn thích ta!"
Không đợi hắn nhiều lời, nàng lại lớn tiếng nói, "Hắn đối với người khác tốt, nhưng đối với ta không giống như vậy, hắn đã đáp ứng để cho ta làm thần hậu, cũng để ta gọi tên tự của mình , còn nói sẽ mang ta tiến vào thiên đình, hắn sẽ không gạt ta !"
Lời hung hồn đã nói xong, ngược lại trong lòng càng thêm trống rỗng , nàng quật cường cắn môi.
Công tử nhìn nàng sau một lúc lâu, nở nụ cười, "Lừa ngươi cũng không sao , không phải còn có ta cùng ngươi sao , ta có cái biện pháp làm người không còn khó chịu nữa ."Châm ngọn nến cao trong phòng, một vò rượu lớn để lên bàn, hai người ngồi ở trên tháp.
Công tử trước rót một chén sau đó nói: "Uống."
Tâm tình không tốt tới cực điểm, nàng không chút nghĩ ngợi, bưng lên liền uống một ngụm lớn , nhất thời bị cay nồng làm ho khan, trong lồng ngực như bị hỏa thiêu, nước mắt cũng chảy ra, "Không ngon bằng Bách Hoa tửu của chúng ta ."
Công tử cười to nói: “Không ngọn bằng , nhưng lại có thể làm cho mình say ."Say ,cảm giác này thực tốt như vậy?
Nàng cho tới bây giờ chưa từng uống rượu, thử uống xong còn lại được nữa chén, giống như cay , giống như khó chịu, lại mang đến một loại thoải mái lạ thường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cực kỳ xinh đẹp , công tử lắc đầu nói: “Tửu lượng thực kém, một chén đã đổ ."
Trong đầu có điểm choáng váng, nàng trừng mắt nói: “Ai một ly đã gục!"
Công tử với tay nắm lấy tay nàng hỏi: "Tiểu hồng trà, hắn làm thế nào chọc giận ngươi vậy?"
Nước mắt giống như ngừng không được , lã chã rơi xuống, trong lòng buồn chánhoang mang , nàng dựa vào trong lòng hắn lớn tiếng khóc"Hắn nói tu tiên là có thể gả cho hắn làm thần hậu, nhưng hắn. . . Giống như là đang gạt ta, hắn muốn kết hôn với thượng tiên cùng thần nữ, ta không thể trở thành thượng tiên, cũng không thể với nổi đến chức thần hậu đó !"
Thần tiên cũng có lời ngon tiếng ngọt lừa người sao?
Công tử nhịn không được cười nói: "Vậy thì có sao, vậy thì đã sao nào?Nếu hắn lừa ngươi, ngươi sau này cũng đừng để ý đến hắn nữa là được ."
Nàng khóc càng thương tâm , "Ta thích hắn."
Công tử thở dài: "Hắn lừa ngươi mà ngươi còn thích sao ?"Nàng càng khóc thút thít , không đáp.
Công tử nâng mặt của nàng lên, thấp giọng nói: "Ta cũng rất thương tâm, ta thích tiểu Hồng Trà, nàng lại đi thích người khác, ngay cả lời đã đáp ứng ta cũng không nhớ rõ ."Nàng lập tức ngẩn mặt lên nhìn hắn.
Công tử nhìn nàng, ánh mắt đó chưa bao giờ sáng đến như vậy , thanh âm cũng thực ôn nhu, "Nếu không được làm thần hậu, vậy gả cho ta làm phu nhân đi, ta đối với ngươi nhất định tốt hơn so với hắn ."
Khuôn mặt càng trướng đỏ hơn, nàng hoảng, nhanh chóng từ trong lòng hắn nhảy dựng lên, chạy như bay ra khỏi cửa .
Công tử cũng không đi cản lại bởi vì câu nói năm trăm năm trước kia, nàng từ đó về sau đã khổ tâm tu hành đến thế nào nhưng kết quả lại phát hiện câu nói kia chỉ là nói dối, hóa ra làm thần hậu từ đầu tới cuối chỉ là giấc mộng, cho dù tu thành Hạ tiên, khoảng cách giữa bọn họ vẫn xa xôi như vậy, biết rõ vĩnh viễn không đạt được mục tiêu kia, có cần thiết để tiếp tục theo con đường này?
Thời gian sẽ làm người tỉnh lại , ba ngày sau, nàng đang ở trong vườn hoa ngẩn người, công tử lại tới nữa. "Tiểu Hồng Trà, vẫn còn tức giận?"
Hắn mỉm cười ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống. Đột nhiên có chút khẩn trương, nàng vẫn không lên tiếng.
Công tử kéo lá cây của nàng: “Ta không thích cuộc sống như vậy, ngươi cũng không thích tu tiên, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, không có hắn, vẫn sẽ có người thích ngươi ,thương ngươi, như vậy không tốt sao?"
Nàng nhịn không được hỏi: "Không có nhiều mỹ nhân như vậy, còn thích ta sao?"
Công tử nói: “Ta chỉ thích một mình tiểu Hồng Trà, chỉ cần tiểu Hồng Trà, thích ta mấy chục năm , mấy chục năm này đã đủ rồi, dù sao ta sống cũng không lâu, ngươi có thể thử xem, xem ta đối với ngươi có phải tốt hơn so với hắn hay không, như thế nào?"
Nàng rất kỳ quái, "Ngươi vì sao thích ta?"
Công tử nói: “Bởi vì chỉ có nàng mới biết ta sống không thoải mái thế nào ."
Nàng cự tuyệt nói: “Ngươi là người , tương lai sẽ chuyển thế ,sẽ không thể nhớ rõ ta , còn có thể thích các cô nương khác, ta không muốn chỉ được đối tốt vài chục năm , ta muốn vĩnh viễn phải tốt với ta ."
Công tử nói: “Ta có thể chuyển thế, sau khi chuyển thế ngươi đến tìm ta, không cho ta thích các cô nương khác."
Nàng vẫn đỏ mặt cự tuyệt: "Không được, ở cùng một chỗ với con người Thiên Lý sẽ không tha, tương lai sẽ có thiên hình , sẽ làm chúng ta. . . . Hôi phi yên diệt." (tan thành cát bụi )
Công tử nói: “Ta chịu thay ngươi!"
Nàng có chút giật mình, "Ngươi không sợ sao?"
Công tử nói: “Chỉ cần tiểu Hồng Trà khẳng định thích ta, ta sẽ không sợ."
Nàng lại không lên tiếng.
Công tử tựa hồ hiểu được tâm tư của nàng, cười cười nói: "Ta không lừa ngươi, thật sự."
*****
Đột nhiên bị triệu hồi Hoa Triêu cung, hắn cầm trong tay bộ hồ sơ , cẩm tú y áo (áo dài gấm vóc ), không giận mà uy, giống như khi mới gặp vậy, chẳng qua trên mặt đã đã không còn nụ cười thân thiết động lòng người.
Nàng không lảng tránh, nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Vẫn luôn kêu gào phải làm thần hậu, nhanh như vậy đã đi thích phàm nhân, quả nhiên là tâm tính trẻ con , có thể thấy được lựa chọn lúc trước không hề sai, hắn trấn an bản thân, nhìn vào đôi mắt kia, chung quy vẫn không nên nói lời trách cứ, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hỏi: "Còn nhớ rõ lời của ta?"
Mỗi khi hắn cùng với tiên nữ, thần nữ khác nói chuyện, nàng sẽ không thoải mái, nhưng mà nay nàng với nam nhân khác ở cùng một chỗ, hắn lại không tỏ vẻ gì , thậm chí không có nửa điểm ý tức giận, thở dài ,rốt cục nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, nàng thản nhiên nói: “Nhớ rõ, không thể cùng phàm nhân sinh tình, nếu không tương lai tất sẽ tai vạ đến nơi."
Nói tới đây, nàng rũ mắt xuống "Nhưng mà hắn đối với ta tốt lắm, hắn không đi tìm mỹ nhân khác, chỉ thích ta, còn muốn cưới ta làm phu nhân."
Rốt cục biến thành tình kiếp, hóa ra điều dị tượng nàng trúng phải lại là cái này! Hơn nữa lại có một tay hắn tạo thành !
Hắn nhíu mày, nghiêm mặt nói: " Tình yêu phàm nhân chỉ là nhất thời, sao có thể sánh bằng tiên đạo vĩnh hằng, ngươi sao lại có thể buông thả như vậy, ngay cả ta cũng không thể nào cứu ngươi được."
Tùy hứng? Nàng trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không làm được Thần Hậu, đúng hay không?"
Hắn ngây ngẩn cả người.
"Chuông tiên đã nói cho ta, ngươi luôn luôn gạt ta."
Nàng đôi mắt ửng đỏ, ngạo nghễ ngẩng mặt, "Ngươi rốt cuộc có thích ta hay không? Ta còn có thể làm thần hậu của ngươi hay không?"
Hắn nhìn nàng một lúc lâu, chỉ trả lời một câu: "Không thể."
Nàng xoay người bước đi.
******
Tiếng đàn nhẹ nhàng triền miên từ trúc hiên bay ra, cũng giống như con người của hắn , lộ ra hương vị phong lưu , còn có phát ra sung sướng cùng thỏa mãn từ đáy lòng, Cười rực rỡ giống như những người trẻ tuổi phải đối mặt với một người thân yêu.
Còn có công tử thích nàng, bảo hộ nàng, công tử đối với nàng tốt như vậy, nội tâm chua sót rốt cục đã cảm nhận được một chút ngọt ngào, nàng bước nhanh hơn . Phía trước cửa sổ, một công tử mặc áo trắng như tuyết ngồi trước bàn dài, khẽ vuốt dây cầm, thỉnh thoảng còn quay mặt nhìn mỹ nhân bên cạnhcười, vẻ mặt cưng chìu. Giống như tình thiên phích lịch (sắp xảy ra những chuyện ngoài dự tính) , nàng xa xa ngây dại. "Ta chỉ thích một mình tiểu Hồng Trà."
"Ta không lừa ngươi, thật sự.". . . . . .
"Tình yêu phàm nhân chỉ là nhất thời"
Những lời này đều là giả sao , ngay cả công tử cũng lừa nàng!
Trong lúc này, không biết làm như thế nào nàng trở lại vườn hoa , ngồi ở đầu cành, nhìn bầu trời đen kịt ngẩn người, đến nhân gian gần một năm, đại nạn đã tránh được,thiên kiếp lần này xem ra có thể bình yên vượt qua , đã có thể tính toán độ kiếp số mệnh Hạ tiên rồi sao ?
Hắn chưa từng thích nàng, toàn bộ kiếp sống tu tiên bằng một sự kiên trì tín niệm (tin tưởng), nay mục tiêu phía trước đột nhiên biến mất, nàng cũng không biết phải tiếp tục làm như thế nào.
Một bàn tay nhẹ nhàng chụp vào vai của nàng. Nàng nhìn hắn một cái, lại quay mặt đi.
Tiểu yêu này sao lại giận dỗi với hắn thế này ? Hắn vốn dĩ muốn thường xuyên lui tới an ủi nàng, nhưng cuối cùng cũng như không .
Hắn đứng thẳng dậy nói: "Ngươi cũng thấy , nhân gian có thể chưa tốt , vốn không nên chấp nhất cho loại tình cảm phàm nhân này , ngươi còn ba tháng nữa có thể bình yên độ kiếp, không thể nghĩ nhiều, đến lúc đó ta sẽ tới đón ngươi trở về."
Trong vườn hoa khôi phục yên lặng, nàng chậm rãi quay mặt, đã không thấy bóng dáng của hắn.
Ngày thứ hai, hoàng hôn, công tử cứ theo lẽ thường tìm đến nàng, ngay cả thúc giục mấy lần cũng không nhận được lời đáp lại.
"Tiểu Hồng Trà, mau ra đây."
"Làm sao vậy?"
"Đi ra, ta mang cho ngươi mấy thứ tốt."
". . . ."
Phong lưu, bất cần đời, không có một chút xấu hổ , khuôn mặt kia sao lại làm người ta sinh ghét, nàng không để ý đến, chỉ trở mình , nhắm mắt lại đi ngủ .
Rốt cục công tử thất vọng rời đi. Nàng trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn kia, lại nhắm lại, trong lòng lại không khỏi khó chịu, khó chấp nhận, con đường đã khác nhau, nếu vẫn cùng một chỗ nhất định sẽ bị trời phạt, hắn không thích nàng cũng tốt, miễn cho tương lai rơi vào kết cục hôi phi yên diệt , nàng cũng rất sợ chết .
Hoặc là nói, ở trong tiềm thức của nàng vẫn luôn hy vọng hắn nhanh đi tìm người khác, không cần thích nàng, nay chuyện phát sinh vừa vặn nàng có thể lấy cớ làm bất hòa, chẳng qua nàng cảm thấy có chút cô độc.
Nghe tiếng đàn hàng đêm trong trúc hiên không dứt, trong đó hương vị cô đơn đã trở lại, công tử lại rất ít khi cười, hắn sẽ thường xuyên ngồi ở bên cạnh hoa Sơn Trà gọi nàng, rồi uống rượu.
Đóa hoa màu đỏ dần dần lộ ra màu vàng nhàn nhạt, ý nghĩa đã gần đến tiên duyên, nàng lại không có nửa điểm hưng phấn, ngược lại cảm thấy mệt chết đi được ,còn có loại phiền muộn cùng hoang mang.
Hôm nay mười lăm tháng ba, là ngày nàng đến nhân gian đủ một năm, qua hôm nay nàng sẽ viên mãn độ kiếp, đạt được số mệnh Hạ tiên . Chiếc giường nhỏ ở đối diện , công tử tựa hồ đang ngủ.
Điềm đạm sáng rỡ , áo trắng sáng ngời chói mắt, vài sợi tóc trở thành một bóng râm nhỏ , không thể phủ nhận, bộ dạng hắn cực kỳ anh tuấn, lông mày đen, mũi thẳng, hình dáng rõ ràng, tuấn mỹ dương cương (đẹp trai nam tính) , tư thế tùy ý nhưng vẫn lộ ra mị lực. Trách không được nhiều nữ nhân đều thích hắn như vậy, nàng nhìn đến ngẩn người.
Hắn nếu thích mỹ nhân khác, mỗi ngày đến bên nàng như vậy là có ý gì ? Nàng đến bây giờ cũng không cần suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân trong đó , nhưng bất luận thế nào mấy ngày này lập tức sẽ trôi qua , nàng sẽrời đi, hắn rất nhanh sẽ lại cùng với mỹ nhân uống rượu chứ.
Trong lòng tự dưng không khỏi phiền muộn, nàng lúc này mới phát hiện trên đỉnh đầu bất thình lình đã rải rác mây đen.
Thời tiết này sẽ có mưa to? Ý nghĩ vừa xuất hiện, trên mặt đất đã nổi gió lạnh.
Cảm giác không đúng, nàng ngay lập tức lắc cành , để lại âm thanh "sột soạt", muốn đánh thức hắn mau trở về phòng kẻo mưa , nhưng hắn ngủ rất sâu , căn bản không phát hiện thời tiết đã thay đổi. Sức gió càng lúc càng lớn, tầng mây càng dày .
Nào có ngủ say đến như vậy chứ !
Nàng bất đắc dĩnhìn người đối diện, bắt đầu bất an, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tớithiên kiếp đáng sợ lần đó. Thiên hôn địa ám (trời đất mù mịt) , cát đá đập vào mặt, cuồng phong gần như muốn cuống nàng đi .
Công tử nằm đối diện rốt cục bị đánh thức , từ trên tháp đứng dậy, ngăn cản bão cát, lầm bầm lầu bầu: "Sao mưa lại đến nhanh như vậy."
Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, thu cành lá tránh gió. Công tử đưa mắt, lập tức đã phát hiện động tĩnh của nàng, nhãn tình sáng lên hỏi: "Tiểu hồng trà, ngươi đã trở lại?"
Hắn nghĩ nàng đã đi rồi sao? Nàng đang ở sững sờ, chợt nghe sau lưng một trận tiếng vang rầm rầm, từ xa đến gần, vô cùng trầm trọng, hình như là thanh âm của vật gì đó đổ vỡ .
Cách đó trên sườn dốc không xa , mấy tảng đá dư thừa dùng để xây tường cao , giờ phút này bị cuồng phong thổi tới , từ sườn dốc lăn thẳng đến chỗ này! Thiên kiếp!
Nàng hóa ra vẫn chưa thành công lịch kiếp, trơ mắt nhìn tảng đá càng ngày càng đến gần, lại không chút sợ hãi, chỉ có cảm giác nản lòng, dù sao hoa và cây cảnh đều có chuyển hóa tuần hoàn, căn bản không cần kéo dài sinh mệnh, nếu may mắn được tái sinh , nàng vẫn có thể tu thành Hoa Yêu, chẳng qua mất đi trí nhớ mà thôi, không nhớ rõ hắn cũng không nhớ rõ công tử, như vậy không phải càng tốt sao?
Đang nghĩ, bỗng dưng có một đạo bóng trắng nhào tới trước mặt, ngoài ý muốn tảng đá bị ngăn lại , phát ra tiếng trầm đục , bay qua đỉnh đầu nàng , rốt cục rơi xuống, lăn qua vài lần rồi nằm im .
Nàng nhìn cự thạch, lại nhìn công tử trước mặt, ngây người.
Máu tươi từng ngụm từng ngụm phun ra, tựa hồ vĩnh viễn cũng không hết , công tử chống đỡ cơ thể , đưa tay nắm lấy một cành lá của nàng , cố gắng ngẩng mặt lên nhìn nàng cười, thanh âm mơ hồ không rõ: "Đây là thiên kiếp của ngươi sao? Sao...Nhanh như vậy?"
Hoa hồng trà phảng phất có sinh mệnh, tản ra màu vàng kim nhạt . Hắn đã đáp ứng bảo hộ nàng, sẽ giúp nàng chắn thiên hình, hắn cũng đã làm, nàng bình yên vượt qua thiên kiếp .
Công tử vô lựccúi đầu, đã không thể nói chuyện, hắn nằm ở trên mặt đất , chậm rãi nghiêng mặt đi, đôi mắt hết sức ngông cuồng lại có chút cô đơn nhìn nàng, khó hiểu, chờ mong, còn có không cam lòng.
Nước mắt một giọt một giọt rơi xuống , nàng biết hắn muốn hỏi cái gì, hắn muốn hỏi nàng vì sao đột nhiên không để ý tới hắn , nhưng hắn chẳng lẽ không nhớ rõ mình đã làm chuyện gì sao ? Nàng đã tận mắt nhìn thấy hắn ngồi cùng với một người con gái rất xinh đẹp cùng nhau đánh đàn .
Xa xa một đám người chạy tới, nam nữ đều có, giả khóc .Thật sự cay đắng, dù sao hắn để lại gia sản lớn như vậy, bọn họ ầm ầmnâng hắn lên giường trúc, dần dần đi xa. Nhưng đôi mắt kiathủy chung không chịu rời khỏi nàng, cố gắng hướng hi vọng về bên này. Không ai lưu ý đến, hoa Sơn trà mới vừa rồi còn nở nồng nàn , nháy mắt cành lá đã khô héo.