Hai mắt Tây Môn Nghiễm tức giận đến có chút đỏ lên, vốn nghĩ hôm nay tại trên triều trực tiếp cùng đám đại thần đem thân phận của Tây Môn Hạo xóa bỏ, đỡ sau này phải mất công ám sát. Thế nhưng đối phương vậy mà lại lặng yên không một tiếng động rời đi rồi?
"Thái Tử điện hạ, là bệ hạ tự mình hạ chỉ để Đại Hoàng tử đi Đông Lẫm thành chống thú tộc, lấy công chuộc tội, đoán chừng hiện tại đã rời khỏi Hoàng thành." Thiết vệ cung kính đáp.
"Mẹ nó! Xem ra phụ hoàng vẫn còn do dự a! Bọn hắn mang theo bao nhiêu người?" Tây Môn Nghiễm hỏi.
"Bẩm điện hạ, ngoại trừ cung nữ Bích Liên thì cũng chỉ có tám tên hộ vệ." Thiết vệ trả lời.
"A! Là chính hắn quá tự tin vào bản thân? Hay là phụ hoàng quá đánh giá cao đại nhi tử của hắn?"
Tây Môn Nghiễm tự giễu cười một tiếng. Sau đó hạ lệnh: "Đi, gọi thống lĩnh ảnh vệ tới gặp ta."
"Vâng, điện hạ." Thiết vệ thi lễ, lui ra khỏi điện Thái Tử.
Tây Môn Nghiễm xoay người lại đi tới trước bàn, phía trên bàn có để một tấm bản đồ, đó là địa đồ Khánh quốc. Trên bản đồ là những nét vẽ từng con đường từ Hoàng thành đi đến các thành trì, trong đó cũng có Đông Lẫm thành.
...
Cổng Hoàng thành.
"Người đến là ai?! Chưa tới giờ mở cổng! Không cho phép ra khỏi thành, nhanh quay đầu lại!"
Quan quân thủ thành mang theo hơn mười tên binh sĩ đang ngăn ở trước một chiếc xe ngựa, mà xe ngựa cùng hộ vệ do không muốn làm cho người khác nghi ngờ, nên xe ngựa chọn là loại bình thường nhất, hộ vệ cũng thay đổi cách ăn mặc giống võ sĩ.
"To gan! Trong xe là Đại Hoàng tử điện hạ! Mau mở cổng nhanh lên!" Đội trưởng đội hộ vệ quát lớn.
"Cái gì? Đại Hoàng tử? Ha ha ha! Các ngươi lừa gạt cũng phải thông minh một chút đi a? Đại hoàng tử hai năm này đã bệnh nằm liệt giường không dậy nổi! Sợ là cũng sắp chết rồi! Làm sao có thể ở trong xe! Mau nói! Các ngươi đến cùng là người phương nào?!"
"Keng!" Sĩ quan rút ra trường đao bên hông.
"Thương thương thương..." Mười tên quân sĩ cũng liên tiếp rút ra bội đao.
"Đại Hoàng tử bị bệnh làm sao, vậy mà liền ngay cả binh lính thủ thành cũng biết a?" Trong xe ngựa vang lên âm thanh của Tây Môn Hạo.
"Ha ha ha! Đừng nói là quân sĩ trấn thủ Hoàng thành chúng ta biết! Khắp thiên hạ, người nào không biết Đại Hoàng tử bệnh nặng sắp chết! Bằng không thì vị trí Thái Tử thế nào lại rơi xuống trên người Nhị điện hạ được!"
Sĩ quan kia nói xong, đối Hoàng thành ôm quyền, hết sức hiển nhiên là Tây Môn Nghiễm rất được lòng người.
"Nô tài lớn mật! Vậy mà dám công nhiên chửi mắng Đại Hoàng tử, theo tội phải chém! Người đâu! Bắt hắn lại!"
"Dừng tay! Lưu đội trưởng, không cần chấp nhặt chút chuyện nhỏ này."
Tây Môn Hạo vươn tay ra ngăn cản, sau đó vén rèm lên, từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Hắn lúc này đã thay áo bào Hoàng tử bằng một bộ áo bào trắng bình thường, kim quan trên búi tóc lúc ra khỏi hoàng cung cũng đã đổi thành một sợi tơ lụa.
"Điện hạ, ngài làm sao xuống đây?"
Lưu đội trưởng cũng nhảy xuống chiến mã, chuyện đối phương trong một đêm giết mười tám người hắn cũng có nghe nói qua.
Tây Môn Hạo khoát tay áo, chậm rãi đi tới trước mặt sĩ quan kia, cười nói: "Ngươi biết Đại Hoàng tử sao?"
Sĩ quan sững sờ, lắc đầu."Không biết."
“A! Vậy ngươi biết cái này không?"
Tây Môn Hạo từ trong ngực cầm ra một cái lệnh bài màu vàng óng, đây chính là đồ vật duy nhất mà hắn mang theo từ hoàng cung ra, là Hoàng tử lệnh do Hoàng đế tự mình cho hắn.
"Cái này..."
Sĩ quan trong nháy mắt liền ngây người.
"Ba!"
Tây Môn Hạo liền tát một cái thật vang lên mặt đối phương, sau đó hỏi lại.
"Nhận biết không?"
"Ta..."
"Ba!" Lại thêm một cái tát.
"Nhận biết không?"
"Nhận..."
"Ba!"
"Nhận biết không? "
Tây Môn Hạo liên tục tát ba cái liền, với tu vi Thoát Thai tầng chín của hắn hiện giờ, sĩ quan kia chắc cũng phải rơi mất mấy cái răng rồi.
"Phù phù!" Sĩ quan rốt cuộc biết vì cái gì mình lại bị tát cho ba cái, bởi vì hắn vậy mà quên quỳ xuống hành lễ.
"Đại điện hạ tha mạng a! Tiểu nhân có mắt không tròng, ngài đừng chấp nhặt! Nhanh! Các ngươi đi mở cổng thành nhanh lên!" Sĩ quan phun bọt máu, quay người lại sợ hãi hô to với đám quân sĩ sau lưng.
"Soạt!" Tất cả quân sĩ đều vọt tới trước cổng thành, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể mở cổng ra.
"Hừ! Hạo gia ta không phát uy, thật sự cho rằng ta là mèo bệnh sao? Nói cho các ngươi biết! Đều nghe kỹ cho bổn hoàng tử! Bệnh của Đại Hoàng tử bây giờ đã khỏi! Ta muốn trong hôm nay trước khi mặt trời lặn chuyện này phải được truyền khắp Hoàng thành! Biết chưa?"
Lúc này Tây Môn Hạo trên thân phát ra khí thế bá đạo của Đại Hoàng tử, cũng có một tia khí thế tà ác của một tên ác ma, dọa đến những quân sĩ thủ thành kia cuống quít dập đầu.
"Lưu đội trưởng, đi thôi." Nói xong, Tây Môn Hạo liền quay trở về trong xe ngựa.
Lưu đội trưởng cũng sửng sốt hồi lâu, hắn đã từng nghe nói Đại Hoàng tử sau khi khỏi bệnh liền ma chứng bạo phát giết gần hai mươi người, nhưng hôm nay tận mắt thấy được cỗ lệ khí dọa người này vẫn khiến cho hắn không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
Dưới sự cung kính của đám quân sĩ, đoàn đội chậm rãi đi ra khỏi Hoàng thành, đồng thời cùng lúc đó tin tức bệnh của Đại Hoàng tử đã được chữa khỏi cũng bắt đầu lưu truyền khắp nơi.
Đương nhiên, Tây Môn Hạo sau khi rời đi Hoàng thành sẽ không quan tâm chút chuyện nhỏ này nữa, hắn lúc này đang nằm trên xe ngựa để Bích Liên hầu hạ.
"Bích Liên, còn đau không?"
Tây Môn Hạo cười híp mắt nhìn xem Bích Liên, thân phận đối phương mặc dù chỉ là một cái cung nữ, nhưng bộ dáng cũng không tệ.
Lúc này Bích Liên đang bóp chân cho Tây Môn Hạo, nghe tới đây thân thể mềm mại run lên, nhớ lại lúc trước Đại Hoàng tử dùng sức nhào nặn tiểu anh đào của mình, trên khuôn mặt nhỏ liền không khỏi có chút ửng đỏ, bàn tay khẽ dừng lại, sợ hãi nói: "Hết… Hết đau rồi."
"Ha ha … đúng là con gái! Ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo!"
Tây Môn Hạo kiềm lòng không được cảm khái một câu, sau đó liền chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn chợt phát hiện, sau khi hắn rời đi Hoàng thành liền dễ chịu hơn không ít, tâm trạng có một loại cảm giác trời cao mặc chim bay.
Bích Liên sững sờ nhìn Tây Môn Hạo trước mặt, vẫn là có một chút cảm giác không chân thực, trong lòng càng là đối thiếu niên này có cảm giác kính sợ.
Xe ngựa sau khi xuất phát liền lao nhanh về phương bắc, vì để tiết kiệm thời gian đi đường, buổi trưa Tây Môn Hạo chỉ gặm một chút lương khô, ngựa thì vẫn đang trên đường không ngừng đạp vó chạy nhanh. Rất mau, Hoàng thành liền dần biến mất trong tầm mắt.
Hắn tuy là Đại Hoàng tử không sai, thế nhưng hắn cũng là một cái người Địa Cầu xuyên qua tới, tí khổ cực này sao mà làm khó được hắn!
Chớp mắt mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng dần trở nên mờ nhạt, nếu tính từ lúc xe ngựa ra khỏi Hoàng thành cho tới giờ thì đã đi được hơn hai trăm dặm!
“Đinh! Hôm nay dị giới hồng bao đã được làm mới, số lượng: 1! Tại trong phương viên năm mươi mét quanh ký chủ hồng bao sẽ xuất hiện, sau một tiếng nếu không được tìm ra, hồng bao sẽ tự biến mất.”
"Ngừng!"
"Xuy..."
"Hí hi hi hí..hí… *!"
tiếng ngựa kêu
Xe ngựa trong nháy mắt dừng lại, liền Bích Liên đang mơ mơ màng màng cũng giật mình tỉnh dậy, vung tay ra ngoài xe ra hiệu giúp đỡ.
"Đại Hoàng tử, làm sao vậy?" Bên ngoài vang lên thanh âm của Vương đội trưởng cùng với đám người đang xuống ngựa.
Tây Môn Hạo nóng lòng muốn đi kiếm hồng bao, nhanh chóng chui ra khỏi xe, nói: "Tất cả mọi người chớ di chuyển lung tung, đợi ta tìm bảo bối."
Nói xong, hắn liền tìm khắp tứ phía trên đường lớn.
Mọi người nhìn thấy Tây Môn Hạo lưng hóp lại như mèo, mông vểnh lên, đầu thì trái xem phải xem, trong lúc nhất thời toàn bộ đều ngây người.
"Điện hạ, ngài đang tìm cái gì? Có cần chúng ta giúp ngài không?" Bích Liên đi ra ngoài xe hô.
"Không cần, các ngươi chờ ở đấy là được!"
Tây Môn Hạo cũng không quay đầu lại, khoát tay áo hô, xong liền tiếp tục tìm kiếm.
Bỗng nhiên, hắn thấy phía trước mặt có một đại hồng bao dài nửa xích đang treo lơ lửng giữa không trung, hai mắt lập tức sáng lên.
"Ha ha ha! Một cái hồng bao thật lớn a!"
Ánh mắt Tây Môn Hạo giống như một đầu sói hung dữ thấy được con mồi, ngay lập tức hắn liền dùng tốc độ của một tu sĩ Thoát Thai tầng chín xông tới, hai tay còn bày ra hình móng vuốt chờ sẵn.