"Bành!" Tây Môn Hạo đem đầu Cơ Vô Bệnh đặt ở trên bàn, sau đó một tay khác liền áp vào trên mặt đối phương.
"Đinh! Dị giới hồng bao đang được mở ra, thời gian dự tính là 30 giây! 30, 29..."
"Tây Môn Hạo! Ngươi làm cái gì?"
Cơ Vô Bệnh cảm giác mặt mình bị một bàn tay lớn nóng hổi che lấy, liền muốn cố gắng giãy giụa. Thế nhưng chính mình một cái ma bệnh, làm sao có thể thoát khỏi cái tên thường xuyên tập luyện này.
"Ô..." Tật Phong lang bây giờ cũng đã biết thân biết phận, chính mình cũng đánh không lại người ta, chủ nhân của mình càng là cùi mía, liền dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Mà những người khác cũng giống như đã nhìn quen, bởi vì điện hạ thỉnh thoảng lại sẽ tại một nơi nào đó, hoặc là trên người ai đó đặt tay một lúc.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ thu hoạch được vật liệu cấp ba: Hạo Thiên thạch! Hạo Thiên thạch: đẳng cấp: cấp ba! Là vật liệu chuyên dùng để rèn luyện vũ khí, có thể gia tăng độ cứng và sắc bén, cũng có thể để tăng lên cấp bậc của vũ khí! Vật phẩm đã tạm thời chuyển vào không gian trữ vật."
Tây Môn Hạo nhìn thoáng qua không gian trữ vật, bên trong có một hòn đá chừng bằng nắm tay.
Hắn nhìn xem khối Hạo Thiên thạch này, lại liếc mắt nhìn bảo kiếm ở trên bàn, không khỏi nghĩ đến mình cũng nên tìm người chế tạo một thanh vũ khí bá khí một chút.
"Tây Môn Hạo! Cái đồ biến thái nhà ngươi!"
Cơ Vô Bệnh rốt cục cũng thoát ra, chỉ tay vào Tây Môn Hạo mắng to lên, giống như mình đã bị rất lớn vũ nhục.
"Móa! Ngươi nói cứ giống như là ta muốn sờ ngươi vậy!"
Tây Môn Hạo vẫn tiếp tục ở trên người Cơ Vô Bệnh xoa xoa, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
"Ngươi... Khụ khụ khụ!"
Cơ Vô Bệnh bị tức tới ho khan, trong nội tâm đang nguyền rủa Tây Môn Hạo một trăm lần, một trăm lần a.
"Mẹ nó, ở chỗ nào chứ? Trong phòng không có, chẳng lẽ ở bên ngoài?"
Tây Môn Hạo mặc kệ Cơ Vô Bệnh như thế nào, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm khắp nơi, còn đôi chân thì không ngừng bước hướng ra phía ngoài.
Bỗng nhiên cửa tối sầm lại, một cái thanh âm quen thuộc vang lên: "Chưởng quỹ, cho ta nghỉ trọ..."
"Là các ngươi?"
Diệp Lăng Phong cảm giác cái thế giới này thật nhỏ bé, làm sao đến chỗ nào cũng gặp phải vị Đại Hoàng tử này? Đây đã là lần thứ ba, lần thứ ba rồi a!
"Dâm tặc! Lại là ngươi!"
Lạc Ly đang giả nam hung tợn trừng Tây Môn Hạo, bất quá đã nhìn thấy đối phương lần thứ nhất đại bạo phát, lại trải qua chuyện của An Dương thành, nàng cũng không có lập tức xuất thủ.
"Uy, ta nói mỹ nữ nhà ngươi cứ luôn miệng gọi ta "dâm tặc", ta dâm ngươi thế nào rồi? Ngươi kêu la như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm đấy."
Tây Môn Hạo mặc dù có chút chột dạ, nhưng mình cũng không sợ đối phương, bởi vì chính mình còn có Thỉnh Thần phù.
"Chủ nhân, muốn đánh bọn hắn sao?"
Đắc Kỷ cảm thấy địch ý của hai người kia, sau đó liền xuất hiện ở sau lưng Tây Môn Hạo, khuôn mặt yêu mị tràn đầy lạnh lẽo.
"Hồ yêu?" Lạc Ly kinh hãi thét một tiếng.
"Gặp quỷ! Ngươi cấu kết với thú nhân?!"
Diệp Lăng Phong trực tiếp bắt lấy hai cây đoản thương phía sau lưng, liền muốn xuất thủ.
"Móa! Hai ngươi không nghe thấy sao? Nàng gọi ta "chủ nhân", là ta thu phục được, làm sao? Thu phục hồ yêu cũng có tội?"
Hai mắt Tây Môn Hạo không chớp, bịa đặt nói.
"Khụ khụ khụ! Vị huynh đài này, xin hỏi ngươi có phải là đệ tử thân truyền của Lạc Vân tông, Diệp Lăng Phong?"
Cơ Vô Bệnh cầm lấy cây quạt, sắc mặt tái nhợt, ho khan đi tới. Chưa thấy qua ai đều sắp chết rồi còn trang bức như hắn.
"Ừm?" Diệp Lăng Phong ngẩng đầu nhìn qua, hai mắt không khỏi nhíu lại." Thiếu chủ Thiên Cơ môn, Cơ Vô Bệnh!"
"Ha ha... chính là tại hạ, lần trước tứ tông bát môn tụ hội, ta may mắn được cùng cha đi đến một lần." Cơ Vô Bệnh phẩy nhẹ cây quạt nói ra.
Mặc dù đối phương là đệ tử của một trong tứ tông Lạc Vân tông, thế nhưng mình cũng là thiếu môn chủ một trong bát môn.
"Cơ Vô Bệnh, ngươi thân thể bị bệnh sao không ở trong môn phái đi, còn ra ngoài này làm gì?" Diệp Lăng Phong hỏi.
"Ha ha... đi đường tình cờ gặp Hạo huynh, liền kết làm bằng hữu. Ta có khả năng làm chứng, cái hồ yêu này, chính là nô bộc của hắn."
Cơ Vô Bệnh cũng không có nói rằng mình đã đi theo Tây Môn Hạo, nói như thế đoán chừng sẽ có một chút chấn động. Dù sao, Thiên Cơ môn có rất ít người nhúng tay vào các thế lực khác phân tranh, chớ nói chi là thiếu môn chủ.
Diệp Lăng Phong nhìn thoáng qua Tây Môn Hạo, lại liếc mắt nhìn Đắc Kỷ, hai tay chậm rãi thu lại.
"Sư muội, chúng ta đi thôi."
"Sư huynh, cái tên dâm tặc..."
"Được rồi sư muội, nơi này là Khánh quốc, đừng quên chúng ta còn có chính sự cần làm."
Diệp Lăng Phong cắt ngang lời Lạc Ly, mặc dù tu vi của đối phương cao hơn chính mình, nhưng mình dù sao cũng là sư huynh của nàng.
Lạc Ly thì chỉ lạnh lùng nhìn xem Tây Môn Hạo, răng ngà đều sắp cắn nát.
Tây Môn Hạo cũng nhìn đối phương, âm thầm đáng tiếc, bây giờ đối phương cũng không phải là cái hình dáng phong hoa tuyệt đại kia. Nhớ tới một màn mỹ diệu đêm đó, ánh mắt mắt không khỏi nhìn xuống phía dưới.
Cái vùng phập phồng kia, khiến hắn hận không thể lao lên xé ra tầng ngăn cản kia.
Bỗng nhiên, hắn thấy được một thứ khiến cho hắn hận không thể đem hệ thống xé nát!
Chỉ thấy chỗ cái cổ của Lạc Ly, có một góc tam giác màu đỏ, cái góc tam giác đó hắn cực kỳ quen thuộc, bởi vì đó là một góc của hồng bao!
Nói cách khác, cái hồng bao thứ hai, ở trong ngực đối phương! Hoặc là trong quần áo!
"Con mẹ nó! Hệ thống, lăn ra đây!"
"Làm gì? Giọng làm sao có chút lớn tiếng vậy."
Hệ thống thanh âm có chút u oán nói.
"Ngươi lại còn không biết xấu hổ! Hồng bao để ở trước ngực, trên mông ta còn nhịn được, thế nhưng bây giờ lại ở trong ngực mỹ nữ, còn là một cao thủ, ngươi cố ý phải không?" Tây Môn Hạo mắng to.
"Thật xin lỗi, nơi làm mới hồng bao là ngẫu nhiên, có thể lấy hay không còn xem ở kí chủ." Hệ thống vô tội nói.
"Ta..."
Tây Môn Hạo im lặng, có lẽ đây lần đầu tiên hắn muốn từ bỏ lấy hồng bao.
"Dâm tặc! Ngươi làm sao?"
"A? Nha! Cô nương, chỗ này của ngươi bị sưng đỏ, ta giúp ngươi che lại đi."
Tây Môn Hạo quỷ thần xui khiến đem bàn tay hướng tới lồng ngực của đối phương, đi che một khối đỏ kia.
"Vô sỉ! Dâm tặc! Muốn ăn đập à!"
"Hô..."
Lạc Ly thấy cái tên dâm tặc kia đang ngẩn người nhìn chằm chằm trước ngực mình, một bàn tay liền đập đi qua.
"Kẻ địch công kích! Mị lực thần tượng!"
"Oanh!"
Đắc Kỷ tạo một cái trái tim đập vào trên người Lạc Ly, mặc dù nổ tung lại không có làm bị thuơng đến đối phương, nhưng lại làm đối phương mê muội đứng đấy.
"Lớn mật!"
Diệp Lăng Phong không nghĩ tới cái hồ yêu kia lại đột nhiên xuất thủ, đưa tay rút ra hai cây đoản thương.
"Lui!"
Tây Môn Hạo kéo Đắc Kỷ lui lại, nếu không dùng Thỉnh Thần phù hắn liền đánh không lại đối phương.
"Bảo hộ công tử!"
"Keng! Keng! Bang..."
Đám người Lưu Thắng rút ra bội đao vọt lên, ngăn tại trước người Tây Môn Hạo. Ngay tại lúc đó, Cơ Vô Bệnh cũng ra lệnh cho Tật Phong lang tiến lên.
"Ách!"
Lạc Ly từ trong mê muội thanh tỉnh lại, không khỏi lui lại mấy bước, ngạc nhiên nhìn xem cái hồ yêu tu vi chỉ có Ngưng Thần sơ kỳ kia. Công kích của đối phương vậy mà để cho một cái Đoán Thần đại viên mãn như mình bị choáng!
Cao thủ so chiêu, đừng nói là 1.5 giây, dù chỉ là 1 giây liền đủ giết chết đối phương!
"Sư muội, ngươi không sao chứ?" Diệp Lăng Phong cầm lấy hai cây đoản thương lo lắng hỏi.
"Không có... không có việc gì. Công kích của nàng thật là quỷ dị."
Lạc Ly nhìn xem Đắc Kỷ có chút sợ hãi, đồng thời cũng khiếp sợ thủ đoạn của Tây Môn Hạo. Đầu tiên là thực lực đột nhiên mạnh lên, lúc này lại thêm hồ yêu quỷ dị.
" Cái kia... vị cô nương này, thật có lỗi, người hầu của ta tại lúc ta bị công kích, có chút mất khống chế."
Tây Môn Hạo giả mù sa mưa nói xin lỗi, nhưng bên trong cũng không có nửa điểm thành ý.
"Ha ha ha! Hai vị, ta xem thấy chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi." Cơ Vô Bệnh vội vàng hoà giải.
"Sư muội, được rồi, chính sự quan trọng hơn."
Diệp Lăng Phong kéo Lạc Ly một cái, sau đó quay người hướng về phía trước đi.