• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Môn Hạo ngẩng đầu nhìn lên, tên dẫn đầu cao tám thước, khôi ngô, tuổi tráng niên. Trong trí nhớ của hắn có người này, chính là đại nhi tử Địch Hổ, đại ca Địch Doanh Doanh: Địch Cừu.

Mà lúc này, Lưu Thắng cùng ba tên hộ vệ cũng dứng dậy hành lễ: “Chúng ta tham kiến Địch tướng quân.”

Địch Cừu, tướng quân tiên phong của trấn nam nguyên soái, oai vệ như phụ thân, thanh danh trong quân đội hết sức vang dội, thực lực cũng không tầm thường.

Địch Cừu đầu tiên là nhìn thoáng qua Địch Doanh Doanh, hừ lạnh một tiếng, sau đó bước mạnh tới trước mặt Tây Môn Hạo.

Còn hai tên kia thì ngăn chặn lối vào, dọa chưởng quỹ sợ đến chui xuống dưới quầy.

Tây Môn Hạo biết Địch Cừu đang nhìn mình nhưng vẫn thản nhiên ăn thức ăn Bích Liên gắp cho, uống một chén rượu.

Cơ Vô Bệnh giống như là Tây Môn Hạo, cũng vẫn thản nhiên, không quên ném cho Đại Cẩu một miếng sườn kho.

Địch Doanh Doanh khuôn mặt xanh ngắt, nắm thật chặt cạnh bàn ăn, cúi đầu không dám nhìn đại ca mình.

Còn Đắc Kỷ thì trong mắt nàng chỉ có chủ nhân mình.

“Hồ ly tinh?”

Địch Cừu khẽ nhíu lông mày, tay nắm chặt thanh kiếm bên hông.

“Ba”.

Tây Môn Hạo nâng cốc chén rồi đặt lại trên mặt bàn, sau đó kẹp một khối sườn ném cho Đại Cẩu, thản nhiên nói: “Người Địch gia đều vô lễ như vậy sao?”

Giọng nói mặc dù bình thản nhưng lại mang theo một tia uy nghiêm.

Địch Cừu sững sờ, Tây Môn Hạo trước kia là cái đức hạnh gì hắn làm sao không biết? Gặp chính mình chỉ sợ không tìm thấy một cái lỗ chui vào trốn.

Nhưng là bây giờ...

“Mạt tướng bái kiến Đại điện hạ!”

“Địch tướng quân miễn lễ.”

“Tạ điện hạ.”

Địch Cừu thu lễ, sau đó nhìn về phía Địch Doanh Doanh, trầm giọng nói:”Doanh Doanh, cùng đại ca về nhà!”

“Ta... ta không muốn quay về! Ta muốn đi theo Hạo ca ca!”

Địch Doanh Doanh bỗng nhiên lớn tiếng la lên, thậm chí ngồi xuống, hai tay nắm lấy cánh tay của Tây Môn Hạo.

“Ngươi...”

Địch Cừu thở gấp, nhất là khi thấy muội muội của mình thân mật mà nắm lấy cánh tay của Tây Môn Hạo, còn kêu “Hạo ca ca”.

“Tới! Bắt nàng trói về cho ta!”

“Vâng!” Hai tên lính mặc áo giáp chạy vào.

“Keng!” Một thanh Thanh Phong kiếm cắm trên mặt đất, chặn đường tiến lên của hai tên lính.

“Lăn ra ngoài!” Tây Môn Hạo lạnh lùng nhìn hai tên lính, quát to.

Hai tên lính ngây ra tại chỗ, nhìn về phía Địch Cừu.

Địch Cừu nhìn xem Tây Môn Hạo, người mà hắn tưởng chừng hết sức quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, hắn hít sâu một hơi rồi khoát tay chặn lại hai tên lính.

Hai tên lính tuân lệnh, lui ra ngoài.

“Đại điện hạ, tiểu muội không hiểu chuyện, mong điện hạ cho mạt tướng mang nàng đi”.

“Ta không đi! Ta không muốn về! Ta muốn đi theo Hạo ca ca đến Đông Lẫm thành, muốn đi đánh thú nhân!” Địch Doanh Doanh quật cường hô.

“Doanh Doanh, không nên ồn ào.” Tây Môn Hạo bỗng nhiên nói ra.

Khuôn mặt Địch Doanh Doanh liền biến đổi, vành mắt đỏ lên. Nàng nghe ra được, đối phương muốn cho nàng về.

“Ngươi! Ngươi muốn đuổi ta đi sao?”

Tây Môn Hạo mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt của Địch Doanh Doanh nói: ”Chẳng lẽ ngươi muốn để cho ta chiếm tiện nghi trên đường đi sao?”

“Mẹ kiếp!” Cơ Vô Bệnh mắng một câu, nghiêng đầu sang chỗ khác, giả bộ như không nghe thấy gì.

Địch Cừu nắm chặt hai nắm đấm vang lên “ken két”. Đây là tại ngay trước mặt hắn đùa giỡn muội muội của hắn a!

Địch Doanh Doanh khuôn mặt đỏ lên, thấp giọng nói ra: ”Ngươi đều đã chiếm hết rồi! Còn nói cái này làm gì?”

“Ha ha! Doanh Doanh, muội nên trở về đi, đi theo ta sẽ gặp nhiều nguy hiểm.”

Tây Môn Hạo cười rất ôn nhu, tựa như một cái người hiền lành.

“Ta không muốn! Ta muốn đi theo ngươi! Ô ô ô...”

Địch Doanh Doanh bỗng nhiên bổ nhào vào trong ngực Tây Môn Hạo, khóc rống lên, không thèm để ý sắc mặt đang xanh mét của đại ca mình.

Tây Môn Hạo dĩ nhiên không để ý mỹ nữ chui vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, vỗ lưng an ủi: ”Doanh Doanh, tình huống của ta ngươi hiểu rất rõ mà, lỡ như ngươi xảy ra chuyện gì, ta không biết giải thích với phụ thân ngươi như nào đâu. Trở về đi, chờ ta về tới Thiên Khánh thành sẽ đi tìm ngươi.”

Địch Doanh Doanh dần nín khóc, sau đó ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, nhìn Tây Môn Hạo bằng cặp mắt u oán.

Tây Môn Hạo bị nhìn đến có chút ngượng ngùng.

Bỗng nhiên, Địch Doanh Doanh nhẹ nhàng hôn lên miệng Tây Môn Hạo.

“Mịa nó! Không thể tin được!”

Cơ Vô Bệnh làm rơi đôi đũa trong tay, một màn này thật khó tưởng tượng.

“Giời ạ!”

Địch Cừu trong nháy mắt liền ngơ ngác, đều quên ngăn cản chuyện này.

Bích Liên nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc há miệng nhỏ, người có chút đờ ra.

Còn đám người Lưu Thắng thì nghiêng đầu qua chỗ khác.

Địch Doanh Doanh dùng kỹ thuật không lưu loát hôn Tây Môn Hạo nồng nhiệt, cuối cùng tại trên môi Tây Môn Hạo cắn một cái rồi mới rời đi.

“Người xấu, không cho ngươi luôn chiếm tiện nghi của ta."

Nói xong, quay người chạy ra cửa, đến chỗ Thanh Phong kiếm thì ngừng lại.

“Keng” rút thanh kiếm ra, sau đó vuốt ve mấy cái.

“Người xấu, kiếm của ngươi hư rồi, kiếm này cho ngươi!” Nói xong, lấy kiếm của mình ném về phía Tây Môn Hạo.

Địch Doanh Doanh đã yêu Tây Môn Hạo, không biết yêu từ lúc nào. Có lẽ là tại thời điểm bị đối phương chiếm tiện nghi, có lẽ là lúc đối phương oai dũng ở An Dương thành, hoặc cũng có lẽ tại sau khi cùng mấy cái thiếp thân của hắn thân mật.

Bất kể như thế nào, cái nam nhân có lúc hài hài, có lúc oai dũng, có lúc tàn nhẫn này đã chiếm cứ trái tim nàng.

“Kiếm này tên Khinh Doanh, do ta tự mình lấy được. Hạo ca ca, bảo trọng." Nói xong liền chạy ra ngoài cửa.

“Đinh! Chúc mừng kí chủ thu hoạch được một thanh kiếm địa giai hạ phẩm!”

Tây Môn Hạo vừa cầm bảo kiếm của Địch Doanh Doanh vừa sờ lên môi mình, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện bóng dáng xinh đẹp kia đã đi mất.

Địch Cừu nhìn xem Tây Môn Hạo, nhìn thanh bảo kiếm địa giai hạ phẩm trong tay đối phương, đây là lễ vật của phụ thân khi muội muội đột phá Ngưng Khí kỳ.

“Haizz!” Bỗng nhiên hắn thở dài, hắn biết muội muội mình đã động chân tình.

“Đại điện hạ, mạt tướng cáo lui.”

Địch Cừu thi lễ, sau đó quay người cáo lui.

“Địch Cừu."

Tây Môn Hạo bỗng nhiên gọi lại Địch Cừu.

“Đại điện hạ còn có chuyện gì?”

Địch Cừu dừng bước, nhưng không quay người lại.

“Kỳ thật, ta cùng Địch gia các ngươi không có thù phải không?” Tây Môn Hạo chỉ nói một câu, không giải thích gì thêm.

Nhưng người ở đây ai cũng hiểu được, kể cả Địch Cừu.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt có chút do dự, trầm thấp nói ra: “Đại điện hạ, có một số chuyện không phải hai chúng ta có thể quyết định được, cáo từ.”

Nói xong không chút do dự đi ra ngoài.

Tây Môn Hạo muốn chạy theo, đưa tiễn cái nữ tử bị mình chiếm hết tiện nghi kia, thế nhưng cuối cùng vẫn là không nhúc nhích, chỉ cầm lấy thanh kiếm kia nhẹ nhàng ngửi mùi hương còn lưu trên kiếm. Vẻ mặt có chút do dự.

“Haiz... Ngươi mặc dù đưa tiễn nàng nhưng lưu lại trái tim nàng. Hạo huynh, nước cờ này, ngươi thắng." Cơ Vô Bệnh thở dài nói ra.

“Thắng sao? Có lẽ vậy...”

Vẻ mặt Tây Môn Hạo có chút sa sút, chậm rãi đứng dậy, cầm lấy bảo kiếm liền muốn rời khỏi.

“Đinh! Hôm nay dị giới hồng bao đã được làm mới, số lượng: 2! Tại trong phương viên năm mươi mét quanh ký chủ hồng bao sẽ xuất hiện, sau một tiếng nếu không được tìm ra, hồng bao sẽ tự biến mất.”

“Hồng bao!”

Ánh mắt Tây Môn Hạo sáng rực lên, vẻ sa sút liền biến mất. Cái hồng bao này đúng là chuyên trị chuyện không vui nha.

Cơ Vô Bệnh thấy Tây Môn Hạo đột nhiên lấy lại tinh thần, không khỏi giật mình. Bỗng nhiên, hắn thấy ánh mắt phát sáng của đối phương đang nhìn chính mình, trong miệng còn nói thầm: bao của ta, bao của ta...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK