Tối hôm đó
- Vân, bị thương ?
Một câu nói vừa có ý hỏi, vừa có ý khẳng định của Thích An Nhiên khiến cho Thích Dạ Lan chú ý. Cô chạy ra thì thấy em cô cả người đầy vết máu. Hoảng hốt chạy đến, Thích Dạ Lan xoay cậu như chong chóng, miệng thì không ngừng hỏi
- Sao người lại như vậy? Ai đánh em hả? Bla bla....
- Từ từ nào, đây là máu của thằng khác, không phải của em.
Thích Lăng Vân đẩy bà chị của mình ra rồi giải thích. Nhưng Thích Dạ Lan liền bác bỏ lời nói của cậu
- Vậy vết thương ở tay là sao đây ?
Lúc này, Thích Lăng Vân mới để ý đến cánh tay đang nhỏ máu của mình. Cậu cười xoà
- Không sao, vết thương nhỏ thôi mà
- Nhỏ gì mà nhỏ, An Nhiên, em đi lấy hộp sơ cứu ra đây cho chị
Thích An Nhiên gật đầu rồi chạy đi lấy hộp sơ cứu. Một lúc sau, cô trở lại và bắt đầu băng bó vết thương cho Thích Lăng Vân.
Ngồi nhìn cô băng bó cánh tay của mình, Thích Lăng Vân đột nhiên cảm thấy có một cỗ ấm áp xuất hiện trong cậu. Giờ cậu mới có thời gian quan sát cô ở khoảng cách gần như vậy. Hàng mi dài, cong vút. Mái tóc đen mượt mà mang hương thơm dịu nhẹ của loài hoa lavender. Mặt cậu thoáng đỏ. Thích Lăng Vân quan sát cô mà đã vô tình quên đi một điều rằng: Bà chị Thích Dạ Lan của cậu vẫn còn đang ở đây.
Thích Dạ Lan đứng nhìn hai người rồi nở một nụ cười rất ư là đểu.
"Hehehe, không ngờ thằng nhóc này lại thích An Nhiên. Hay mình mai mối cho nó nhỉ, dù gì An Nhiên cũng đâu cùng huyết thống"- trích suy nghĩ của bà chị Thích Dạ Lan
- Xong rồi
Thích An Nhiên nói rồi đứng dậy. Nhìn lại thành quả của mình, cô gật đầu hài lòng. Cánh tay đã được băng bó một cách đẹp đẽ. Xong, Thích An Nhiên lại nói
- Lần sau đi đánh nhau thì nhớ rủ tô... chị. Dù gì cũng nên vận động, lâu ngày rồi mà. Ngồi đây, tô.... chị đi nấu đồ ăn cho mà ăn
Nói rồi, Thích An Nhiên đi vào bếp. Hai con người kia vẫn còn ngơ người vì chưa load kịp lời nói của cô.
———-ta là dải phân cách————
- Chị không đi dạy à ?
Thích An Nhiên nói rồi bỏ miếng salad vào miệng. Thích Dạ Lan nhìn cô rồi nói
- Chị đã chuyển việc cho em rồi. Cố gắng lên nhé
Thích An Nhiên nhìn bà chị trước mặt mình mà nghĩ Từ bao giờ mà chị ta trở nên như vậy nhỉ?
Không nói gì nhiều, Thích An Nhiên sau khi ăn xong thì nhanh chóng thay quần áo và phi xe đến trường.
Tại ngôi trường Nguyên Phiên
- Nhìn kìa tụi bây, ai vậy? - hs1
- Đẹp vãi chưởng -hs2
- Bình thường mà -hs3
Hàng loạt tiếng bàn tán vang lên. ThíchAn Nhiên khó chịu liền đi thẳng đến phòng Hiệu trưởng.
Rầm! Cánh cửa liền từ giã cõi đời bởi một cước của cô. Hiệu trưởng đang uống trà thì sặc nước trà, ho khù khụ.
- Tôi là giáo viên đến dạy thay cho Thích Dạ Lan. Tên Thích An Nhiên
- À vâng, phiền cô dẫn em này đến lớp, em này là học sinh cũ ở đây. Nhưng vì một số lí do mà giờ mới đi học lại
Hiệu trưởng nói xong thì từ trong phòng bước ra, Luyến Mặc Hủ bước ra, trên môi nở một nụ cười tháng thiện.
- Em chào cô
Giọng nói của ả nhẹ nhàng ( đối với HT) và như tiếng chó sủa ( đối với TAN). Cô không nói gì mà quay người bước đi.
- Lớp học ở tầng ba dãy A lớp 12A1 nhé
Hiệu trưởng nói vọng. Dọc dãy hành lang, bầu không khí xung quanh hai người không được tốt lắm. Không chịu được sự im lặng này, Luyến Mặc Hủ lên tiếng
- Thế nào? Việc được bọn nam nhân kia vây quanh thích không?
- Cảm ơn vì lời nói, cũng thích đấy, nhưng tôi không quen khi được đám ruồi nhặng đó bâu. Và thật may vì đám đó không vây quanh tôi.
- Cô....hừ.
Luyến Mặc Hủ tức giận, hậm hực đi theo.
Tại lớp 12A1
- Chào, từ giờ tôi là giáo viên thay cho cô Thích Dạ Lan. Mong được giúp đỡ. Còn đây là học sinh vừa cũ nhưng cũng vừa mới
Luyến Mặc Hủ đứng ở ngoài thì tức đến phát tiết lên. Lấy lại vẻ dịu dàng của mình, ả đẩy cửa bước vào.
- Chào mọi người, chắc không cần giới thiệu mọi người vẫn biết, mình là Luyến Mặc Hủ.
- Là nữ thần- hs1
- Anh yêu em, nữ thần - hs2
Bla bla.... bla bla....
Đám nam chủ nhìn ả thì trong mắt hiện ra tia chán ghét cùng khinh bỉ. Thích An Nhiên nhìn một màn này thì không khỏi khinh bỉ. Nam nhân mà, chỉ hứng thú với cái mới. Cái cũ, bọn họ chán rồi. Như nhau cả thôi.
- Thích ngồi đâu thì tuỳ
Thích An Nhiên buông một câu rồi ngồi xuống lấy điện thoại ra nghịch trong khi đợi ả tìm chỗ. Đúng như dự đoán, sẽ liền bước về phái đám nam chủ đang ngồi ở cuối lớp kia. Ả đi một mạch về phía Cửu Tô Thuyết rồi làm vẻ bạch liên hoa nói
- Thuyết ca, em ngồi ở đây được không?
Cửu Tô Thuyết không nói gì. Ánh mắt chỉ lạnh lùng nhìn ả rồi lại cắm cúi vào điện thoại. Không nhận được sự việc như mong muốn, ả lại chuyển đến chỗ của Trần Miên Khoa nhưng cũng thất bại. Tất cả nam chủ đều bơ ả, cuối cùng thì ả đành phải ngồi vào chỗ cạnh lớp trưởng của lớp. Sau khi thấy ả tìm được chỗ, Thích An Nhiên lúc này mới bỏ điện thoại xuống và nói:
- Bắt đầu vào học.
Và cứ thế, buổi học lại trôi qua trong sự bình yên nếu như không có một âm mưu đang được ủ sẵn trong đầu của người nào đó.
Xin lỗi vì giờ mình mới ra chương mới. Mong các bạn thông cảm cho mình và ủng hộ truyện của mình nhiều hơn nha. Yêu mọi người❤️❤️❤️❤️
Danh Sách Chương: