Mục lục
Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất Thất nhanh nhẹn băng qua đại bản doanh, đến chỗ nào cũng khôn khéo tránh được lính tuần tra, trời không phụ người có lòng, tuy rằng mông còn đau ê ẩm, cô vẫn hết sức vui mừng vì đã thoát khỏi phạm vi thế lực của Lưu Trọng Thiên.

Sắc trời đã tối đen, nơi này tồi tàn đến mức chẳng có đèn đường, bước thấp bước cao, phải trông theo ánh trăng mờ mờ mịt mịt, nhưng đêm hôm khuya khoắt, xung quanh hết sức tĩnh mịch, âm u đáng sợ.

Thất Thất cảm giác đằng sau tán lá cây vang lên tiếng sột soạt, không khỏi nổi da gà, không lẽ có quỷ à?

Cô không dám động đậy nữa, cảm giác có thứ gì đó chầm chậm đến gần cô, Uy Thất Thất biết lá gan mình không nhỏ, nhưng ở nơi hoang vắng thế này, chẳng có nổi một bóng người, nói không sợ hãi là giả, lá gan của cô đã sắp vỡ vụn ra rồi.

Uy Thất Thất cuối cùng cũng có được dũng khí, quay đầu lại, cô trông thấy một đôi mắt xanh biếc, đó là một con sói, nếu là người, cô còn có gan tỷ thí, nhưng đằng này lại là một con sói dữ dằn, Uy Thất Thất mất hết can đảm, cô bắt đầu hối hận, khi rời khỏi doanh trại vì sao không mang theo vũ khí, dù gì cũng tốt hơn việc tay không tấc sắt.

Con sói ngồi xổm xuống, nheo mắt lại, tựa như đang chờ đợi gì đó, chưa đầy một lát, lại có một đôi mắt xanh biếc khác xuất hiện, hóa ra nó đang đợi bạn đến chia nhau con mồi là cô, tưởng tượng lát nữa thôi mình sẽ bị ăn sạch chỉ còn trơ bộ xương cốt, bất giác cô rùng mình một cái.

Uy Thất Thất sao lại xui xẻo như vậy, chạy đến Đại Hán làm mồi cho sói, sót lại đống xương trắng nằm rải rác ở nơi hoang vắng này, chẳng ai ngờ được người thừa kế của Uy Thị lại có kết cục bi đát thế!

"Đừng tới đây, tao không có thịt đâu!" Thất Thất nhát gan lẩm bẩm. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hai con sói kia đứng lên, tru tréo gầm một tiếng, sẽ không phải là cầu nguyện trước bữa tối đó chứ, Thất Thất cảm thấy chân đã mềm nhũn, có khi bọn chúng đói quá đến cả xương cốt cũng không chừa lại.

Thất Thất khiếp sợ không khỏi liên tục lùi lại, con sói đằng trước tiến đến, con còn lại phía sau cũng xông lên, đột nhiên một con sói nhảy vọt lên, lao như bay về phía Thất Thất. Cô sợ hãi ù té bỏ chạy, không may đâm sầm vào một người, đúng là trời không diệt Thất Thất mà, cô nhất thời phấn khởi vô cùng, không nghĩ ngợi nhiều, quay người lại ôm người kia, bám chặt lấy người đó…

"Có sói, có sói, cứu mạng!" Thất Thất vùi mặt vào trước ngực người đó, nhắm chặt hai mắt lại.

Người kia đối mặt với con sói đang nhào tới, không rảnh để ý tới Thất Thất đang quấn trên người mình, đành phải vừa ôm cô, vừa rút bội kiếm ra nghênh chiến với con sói hung dữ kia.

Thất Thất cảm giác hơi nóng trên cổ, có thứ gì đó dinh dính bắn lên người, tiếp theo là tiếng ngã xuống của vật nặng, người kia ôm lấy cô, lui về phía sau, Uy Thất Thất kinh ngạc mở mắt ra, ngoảnh lại nhìn, phát hiện một con sói đã chết, con còn lại trông thấy đồng loại bị giết, càng dữ tợn bổ nhào tới.

Người kia gắng sức đẩy Thất Thất ra, hy vọng cô đừng làm hắn vướng víu, Thất Thất đâu chịu buông ra, ôm chặt lấy cổ người đó, toàn thân run cầm cập.

Người nọ thở dài, để mặc Thất Thất ôm như vậy, phi thân nhảy vọt lên, Uy Thất Thất cảm giác ánh kiếm lóe sáng trong không trung, con sói kia uỵch một tiếng ngã vật xuống đất.

"Chết rồi? Sói chết rồi?" Thất Thất quay đầu lại, trông thấy con sói kia giãy dụa trên mặt đất mấy cái rồi bất động, lúc này mới yên lòng.

"Buông tay, mau buông ra!" Người nọ kéo tay Thất Thất ra, Uy Thất Thất bị buộc rời ra khỏi người đó.

Thất Thất mượn ánh trăng nhìn kỹ lại, toàn thân chấn động, là Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, chàng có đôi mắt sáng giống con sói kia, đang nhìn cô với vẻ phẫn nộ, Thất Thất nhất thời ngồi phịch xuống đất, sau đó nhảy dựng lên như lò xo "Đau chết mất, chết tiệt."

Tam vương gia Lưu Trọng Thiên thu bội kiếm về, đi về phía Uy Thất Thất, Lưu phó tướng dẫn binh lính đuổi theo sau, khi bọn họ trông thấy Uy Thất Thất, lập tức trợn trừng mắt.

"Tìm được rồi, Vương gia, hắn quả nhiên là gian tế, ngay từ đầu thần đã không nhìn lầm mà!"

"Gì cơ? Gian tế?" Uy Thất Thất mơ hồ, sao cô lại trở thành gian tế rồi, chẳng phải chỉ chạy trốn thôi sao? Lẽ nào chạy trốn cũng là gian tế à?

Tam vương gia lạnh lùng nhìn Uy Thất Thất "Áp giải về doanh trại, sau đó thẩm vấn!"

"Này! Tôi không phải là gian tế…"

Đâu có ai chịu nghe cô nói, Thất Thất lại bị bắt trở về doanh trại, lần này là bị trói gô cổ, cũng không biết bị tên khốn nào đá một phát vào mông, cô đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa.

"Quỳ xuống!" Lưu phó tướng ra sức ấn cô xuống, Thất Thất bị ấn chặt xuống đất.

Trong lòng Uy Thất Thất thầm mắng chửi, tên cẩu quan Lưu phó tướng, chờ cô tự do rồi, cô sẽ giẫm nát hắn dưới chân, để hắn liếm giày cho Uy Thất Thất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK