Mục lục
Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uy Thất Thất rất đỗi chán chường, lạnh lùng nhìn Đại Hán thiên tử, tên Hoàng thượng chết tiệt, ngài cho rằng thánh chỉ kia hữu hiệu với Thất Thất sao? Uy Thất Thất dù có chết cũng không tiếp chỉ, xem Hoàng thượng có thể xử lý cô thế nào! Bao ánh mắt dõi theo nơi đây, còn có thể giết cô hay sao.

"Hoàng thượng, thứ cho Thất Thất..." Uy Thất Thất chưa kịp nói xong, Liên công công bước nhanh lên trước, lập tức điểm huyệt đạo Thất Thất, thân thể Uy Thất Thất mềm nhũn, lời nói đến cửa miệng nhưng không thốt ra được, Liên công công đỡ lấy Uy Thất Thất, nhét thánh chỉ vào trong lòng cô.

"Thất tướng quân nhất định là quá mệt nhọc, lại cộng thêm kích động, đã ngất xỉu rồi!"

"Ha ha!" Đại Hán thiên tử bật cười ha hả, đã sắp đặt chu đáo không chút sơ hở nào như thế, Uy Thất Thất chỉ đành chờ làm Quý phi nương nương của Hoàng thượng thôi, hy vọng sẽ có một ngày cô hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng thượng.

"Đưa Thất tướng quân về phủ tướng quân, hầu hạ cho tốt, ba ngày sau trẫm sẽ cùng Thất tướng quân cử hành đại hôn."

"Vâng, Hoàng thượng!"

Cơ thể Uy Thất Thất vô cùng suy nhược, được hộ tống về, rất nhanh bị đưa vào phủ tướng quân, Liên công công giải huyệt đạo cho cô, Uy Thất Thất căm tức vung nắm đấm về phía ông ta, dám điểm huyệt đạo cô, lão thái giám, muốn chết có phải không, Liên công công nhẹ nhàng bắt được cổ tay cô, cung kính nói.

"Lão nô chỉ phụng mệnh hành sự, Thất tướng quân hà tất phải như thế chứ."

"Phụng mệnh của ai, mệnh lệnh của ai Uy Thất Thất cũng không nghe!" Uy Thất Thất cảm thấy cổ tay sắp đứt rời, đánh tiếp nữa cũng không phải là đối thủ của ông ta, Uy Thất Thất hất cổ tay ra, tức giận bỏ vào trong phòng, tưởng rằng đánh thắng trận là có thể được giải thoát rồi, ai dè tình hình càng thêm nghiêm trọng, Đại Hán thiên tử lẽ nào muốn bức tử cô sao?

Uy Thất Thất nhẹ nhàng xoa bụng, hiện giờ đã có cốt nhục của Vương gia, không thể nói chết là chết được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp thoát khỏi tên Hoàng thượng vướng víu mới được, nhưng thánh chỉ đã ban bố, người trong thiên hạ cũng biết cả rồi, Lưu Trọng Thiên cũng chẳng thể nào xoay chuyển được tình thế nữa, chẳng lẽ Uy Thất Thất xuyên không đến Đại Hán, là định mệnh hay sao? Buồn bực cực độ.

Bỏ trốn? Uy Thất Thất vỗ tay một cái, phấn khích cười một hồi, rồi lại phiền não, Vương gia từng nói, thiên hạ Đại Hán đều là của Hoàng thượng, bỏ trốn đến đâu cũng sẽ bị bắt trở về, hơn nữa như vậy cũng sẽ hại tới Vương gia.

Uy Thất Thất ở trong phủ tướng quân lo nghĩ bất an, Lưu Trọng Thiên ở trong vương phủ cũng không yên, Hoàng thượng hạ chỉ quá đột ngột, chẳng chừa cho chàng xoay sở tìm lối thoát, Lưu Trọng Thiên tháo bội kiếm trên tường xuống, lẽ nào thực sự muốn Lưu Trọng Thiên phản chiến Hoàng thượng sao? Bản di chiếu bị cất giấu kia...

Lưu Trọng Thiên quả thực không hy vọng Đại Hán thiên tử suốt ngày sống trong nỗi hoảng sợ bất an, cũng không hy vọng hai huynh đệ họ lại vì chuyện này thù địch lẫn nhau, nhưng bây giờ chàng bất chấp tất cả, chàng muốn làm rõ bản di chiếu rốt cuộc là thế nào, tại sao di chiếu của tiên hoàng luôn đe dọa Đại Hán thiên tử, khiến Hoàng thượng ăn ngủ không yên, có lẽ chỉ có thái hậu mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

Lưu Trọng Thiên hiểu rằng đây không phải chuyện đùa, cho nên trước khi tiến cung muốn gặp Uy Thất Thất lần cuối cùng, chàng muốn lôi di chiếu ra, ép Hoàng thượng đi vào khuôn khổ, một khi thất bại, hai bên sẽ đều thua thiệt, Hoàng thượng đã giữ vững giang sơn rồi, bản thân mình cũng không nắm chắc lắm, nhưng vì Thất Thất, chàng muốn đánh cược một phen.

Phía ngoài cửa phủ tướng quân canh phòng nghiêm ngặt, đừng nói là nam nhân ngay cả nữ nhân cũng không cho vào, Uy Thất Thất bị trông coi càng thêm chặt, Lưu Trọng Thiên ngồi trong quán trà đối diện với phủ tướng quân, chàng muốn chờ khi trời tối sẽ tiến vào phủ tướng quân, cửa chính không đi được, xem ra chỉ có thể trèo tường vào trong.

Đêm khuya thanh vắng, Lưu Trọng Thiên nhìn thoáng qua hộ vệ ngoài cửa đang ngáp liên tục, biết thời cơ đã chín muồi, chàng lặng lẽ lẻn vào phủ tướng quân, lách mình tiến vào trong phòng, phát hiện Uy Thất Thất đã sớm đi nghỉ rồi, chàng nhẹ nhàng bước tới trước giường, vén rèm giường lên.

Uy Thất Thất cảm thấy hình như có người kéo rèm ra, kinh hô lên, binh lính ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu, tiếng bước chân vang lên, xông vào trong phòng. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Lưu Trọng Thiên kéo rèm lên, bịt chặt miệng Uy Thất Thất, phi thân nhảy vào trong giường, nhỏ giọng nói "Thất Thất, là bổn vương!"

"Vương gia..." Uy Thất Thất nghe thấy giọng nói của chàng, vui mừng kéo chàng, Lưu Trọng Thiên nắm lấy tay Thất Thất, nhanh chóng chui vào trong chăn, Uy Thất Thất lúc này mới chú ý tới, hộ vệ đã xông vào rồi.

"Thất tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hả? Tôi gặp ác mộng thôi, không có chuyện gì cả, các cậu lui ra đi!"

Uy Thất Thất cười gượng một cái, đám hộ vệ đưa mắt nhìn tứ phía vài lần, phát hiện quả thực không có gì khác thường, liền lui ra ngoài.

Hộ vệ vừa lui ra ngoài, Lưu Trọng Thiên liền ôm chầm lấy Thất Thất, nhanh chóng áp môi lên môi cô, nụ hôn đầy khổ đau, ngón tay chàng khẽ vuốt mái tóc mềm mượt, mới một ngày không gặp, tựa như xa cách tới cả năm.

"Bổn vương không thể bỏ em, Hoàng thượng sắp bức bổn vương phát điên rồi, Thất Thất..." Lưu Trọng Thiên nâng cằm Uy Thất Thất lên, hôn lên trán cô "Vì em, Lưu Trọng Thiên bất chấp hết thảy, nếu như không có em, bổn vương cần cái tước vị Vương gia này có tác dụng gì, Hoàng thượng có thể lấy mạng Lưu Trọng Thiên, nhưng tuyệt đối không thể giỡn mặt bổn vương, ôm ấp nữ nhân của bổn vương, trừ phi trên thế gian này không có ai là Lưu Trọng Thiên, cũng không trông thấy em!"

Uy Thất Thất giật nảy mình, lời Vương gia nói có ý gì, gương mặt chàng cuồng dại bi thương, nụ hôn thương tiếc dịu dàng, giống như qua hôm nay, không còn chờ mong ngày mai nữa.

"Vương gia... Đừng vì Thất Thất mà làm chuyện điên rồ!" Uy Thất Thất khẽ vuốt ve hai má Lưu Trọng Thiên, nước mắt tràn mi.

"Thất Thất, trước kia bổn vương chưa bao giờ tin vào tình yêu, hiện tại bổn vương tin rồi, vì em, chuyện gì bổn vương cũng sẵn lòng, em chờ tin tức của bổn vương, nếu như bổn vương xảy ra chuyện gì bất trắc, nhất định phải sống cho thật tốt... Thất Thất."

Nụ hôn của Lưu Trọng Thiên như nước suối chảy róc rách, khiến những lo nghĩ bất an của Uy Thất Thất đều tan biến, cô đã chẳng còn tâm tư suy nghĩ những chuyện kia, có lẽ đêm nay chính là đêm cuối cùng bọn họ được ở bên nhau.

Trời chưa sáng Lưu Trọng Thiên đã rời đi, chỉ để lại mình Uy Thất Thất ngồi ngẩn ngơ trên giường, Vương gia trước khi đi cứ lưu luyến, ánh mắt bi phẫn, gần như thương tổn trái tim cô, chẳng lẽ Vương gia vì cô muốn làm phản sao? Uy Thất Thất hoảng sợ muôn phần, ngàn vạn lần không thể làm như vậy, Lưu Trọng Thiên không muốn ngai vàng của Hoàng thượng, nhưng vì Thất Thất, muốn vứt bỏ tính mạng sao?

Uy Thất Thất đau đớn ôm mặt khóc, vượt thời không hai ngàn năm đến Đại Hán, khiến một Vương gia anh tuấn, lạnh lùng hà khắc yêu cô, thật đã làm hại chàng.

Thất Thất không sao rời khỏi phủ tướng quân được, lòng nóng như lửa đốt, dù cô có đi hay không, cũng không ngăn cản được Lưu Trọng Thiên, chỉ đành ngồi ngây ngốc bên giường, tựa như đang đợi chờ kết quả sự tuyên án vô tình kia, Tam vương gia của cô thực sự lần này không trở về được sao.

"Muốn cứu Vương gia không?" Một giọng nói vang lên, Thất Thất nhanh chóng quay đầu lại, trông thấy vị thầy bói năm xưa tóc dài xõa vai, gầy trơ xương, nàng giống như một yêu ma xuất hiện ở trong phòng.

Uy Thất Thất khiếp sợ lùi ra sau một bước, chỉ về phía nàng "Cô vào bằng cách nào?"

"Mê hoặc binh lính, cũng như cô mê hoặc nam nhân vậy." Vị thầy bói mỉm cười, ngón tay thon dài cầm theo một lọ thuốc nho nhỏ.

"Cô vừa mới nói có thể cứu được Vương gia?" Uy Thất Thất túm lấy ngón tay thon dài gầy gò của bà thầy bói, đau khổ khẩn cầu "Van xin cô, cứu lấy chàng, bảo Thất Thất làm chuyện gì cũng được!"

"Có thật không?"

"Thất Thất vì Vương gia, chết cũng chẳng từ!"

"Ha ha, Uy Thất Thất, vậy hãy chết vì nam nhân yêu dấu đi!" Bà thầy toán chìa tay ra, đưa cho Uy Thất Thất lọ thuốc kia.

Thất Thất nhận lấy, nghi hoặc nhìn vị thầy bói "Đây là cái gì?"

"Độc dược!"

Bà thầy bói đi tới trước mặt Thất Thất, bấm bấm đầu ngón tay, ánh mắt nhìn cô sát sao chằm chằm "Ở trong sa mạc, ta đã tính ra kiếp số của cô, biện pháp duy nhất giải quyết việc phân tranh này, chính là uống độc dược, bằng không vị Vương gia kia lần này chắc chắn phải chết, Đại Hán thiên tử đã giữ vững giang sơn Đại Hán rồi, phản chiến chỉ khiến trăm họ lầm than."

Uy Thất Thất nhìn độc dược trong tay, lòng thê lương khôn xiết, số mệnh của cô sao lại khổ như vậy chứ, xuyên không tới Đại Hán lẽ ra không nên yêu Tam vương gia, đã yêu rồi, thì phải là một tình yêu trọn vẹn, thế nhưng, tình yêu ấy lại hủy diệt hai người họ.

"Nhớ kỹ, không được an táng ở hoàng lăng." Vị thầy bói xoay người đi ra ngoài nhưng vẫn không ngừng dặn dò: "Nhất định phải nhớ kỹ, không được an táng ở hoàng lăng!" Nói đoạn ra khỏi phòng, bỏ đi.

An táng ở hoàng lăng? Uy Thất Thất không hy vọng chết rồi còn là người của Hoàng thượng, bất luận thế nào, cô cũng không hy vọng nhắm mắt không yên sau khi chết, Uy Thất Thất cầm lấy bút, lóng ngóng viết di thư, hy vọng cái chết của mình có thể cứu được tính mạng của Tam vương gia.

Thật bi thương, Uy Thất Thất nhìn độc dược trong tay, chị cả trường nữ sinh Huyền Đức, nữ thừa kế của tập đoàn Uy Thị tài sản kếch xù, Uy Thất Thất vui vẻ vô ưu, muốn tự sát, đó là chuyện có nằm mơ cô cũng khó lòng làm được, nhưng vì Vương gia, một nữ nhân không nên xuất hiện ở triều đại này hẳn là nên biến mất hợp thời, đáng tiếc… Uy Thất Thất xoa bụng mình, đáng tiếc con tôi chưa chào đời. Lưu Trọng Thiên là Tam vương gia của Đại Hán, muốn nữ nhân nào mà chả có, hôm nay mình chết đi, ngày sau những nữ nhân khác có thể sinh thật nhiều con cái cho chàng, đứa con trong bụng cũng chỉ còn cách theo Uy Thất Thất rời khỏi đây, hi vọng tới lúc đó, Tam vương gia vẫn nhớ đến có một nữ nhân tên là Uy Thất Thất, chịu vì chàng từ bỏ sinh mạng.

Uy Thất Thất nằm trên giường, đau lòng nước mắt tuôn rơi, Lưu Trọng Thiên, hy vọng sự từ bỏ này của Thất Thất có thể mang lại hạnh phúc cả đời cho chàng, đừng tạo phản, cô nhắm mắt lại, uống lọ độc dược nhỏ kia.

Một canh giờ sau, tỳ nữ bưng nước rửa mặt tiến vào, đặt ở một bên, sao Thất tướng quân hôm nay vẫn còn ngủ nhỉ, tỳ nữ không dám tiến lên quấy rầy, đương định xoay người ra ngoài, nàng liền dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Thất tướng quân trên giường, cánh tay buông thõng dưới giường, người nằm đó chẳng nhúc nhích tẹo nào.

Tỳ nữ lảo đảo bước tới, phát hiện trên mặt đất có lọ thuốc nhỏ, trong lòng bất giác kinh hãi, bước nhanh đi đến trước mặt Thất Thất, phát hiện hai mắt Uy Thất Thất nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, tỳ nữ khiếp đảm vươn tay ra, khẽ áp lại gần mũi cô, kết quả, tỳ nữ bị dọa cho ngã nhào xuống đất, la hét chói tai.

"Người đâu, Thất tướng quân tự sát rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK